Tô Kiến Thanh hỏi anh đã làm cách nào dàn xếp ổn thỏa với Thẩm Tu.
Kỳ Chính Hàn đáp: “Dựa vào nhân tình.”
Dù sao, bọn họ cũng chẳng thiếu tiền. Trong giới này, có người dù dốc hết tâm tư cũng không thể chen chân vào, vì những nhà đầu tư chẳng bận tâm đến địa vị hay danh tiếng. Họ chỉ thích giao thiệp với những gương mặt quen thuộc, những người hợp mắt.
Nếu có người chịu mở đường, đó là một ân huệ lớn lao. Còn nếu không, bức tường kia mãi mãi sừng sững, ngăn cách người ngoài.
Tô Kiến Thanh nghe nửa hiểu nửa không, khẽ gật đầu: “Em còn tưởng anh sẽ gây áp lực với anh ta.” Ví dụ như buộc đối phương phải cuốn gói rời khỏi đoàn phim.
Kỳ Chính Hàn cười nhạt: “Người Trung Quốc làm việc chuộng đường lối trung dung. Giữ đường lui cho người khác cũng là giữ đường lui cho chính mình. Em hiểu đạo lý này chứ?”
Cô suýt quên mất, anh trước nay không kết thù chuốc oán. Sao có thể vì một người phụ nữ mà trở mặt với kẻ khác.
Tô Kiến Thanh gật đầu.
Cô lại nhắc đến tòa nhà kia, bảo anh trả lại đi.
Kỳ Chính Hàn khẽ cười: “Đã mua rồi sao có chuyện trả lại? Chẳng khác nào để người ta cười chê.”
Anh nói tầm nhìn của cô còn hạn hẹp rồi nghiêm túc giảng giải về những quy tắc đầu tư.
Ban đầu, Tô Kiến Thanh còn chăm chú lắng nghe, nhưng càng về sau, cô càng thất thần. Đôi mắt cô lướt qua sống mũi cao thẳng rồi dừng lại ở đôi con ngươi thâm sâu, một gương mặt khôi ngô như ngọc khiến người ta rung động, một ánh nhìn chất chứa tình ý khiến lòng người chao đảo.
Trong đôi mắt ấy còn ẩn giấu sự tinh tế và nhẫn nại, khi dõi theo cô, lại như gợn lên từng đợt sóng dịu dàng, xen lẫn một sự thiên vị gần như vô điều kiện.
Tô Kiến Thanh nắm được mấu chốt trong lời anh: “Nói đúng ra, tòa nhà này không phải anh mua riêng cho em.”
Không rõ cô có đang để tâm hay không, anh kiên nhẫn giải thích: “Nếu không phải vì em, nó có thể ở Yến Thành, có thể ở Hong Kong, hoặc bất cứ thành phố nào khác. Nhưng nó xuất hiện ở đây, nghĩa là anh mua nó vì Tô Kiến Thanh. Hiểu không?”
Cô nói: “Nghe sao mà cảm động thế.”
Anh cười: “Anh đã nói rồi, anh có thể cho em tất cả.”
Dù thật lòng hay giả ý, anh luôn có thừa những lời mật ngọt.
Hai người cuộn mình trong cùng một tấm chăn, lặng lẽ ôm nhau thật lâu. Cô nghe thấy tiếng anh khẽ xé bao bì, khao khát như cơn gió xuân, mãi chẳng bao giờ vơi cạn. Một cánh hoa rơi xuống mặt nước, không một tiếng động, theo dòng mà trôi. Làn nước khẽ vỗ bờ, nhấn chìm cô trong cơn sóng, khiến cô trôi dạt, mềm nhũn, chẳng biết bị mắc cạn nơi đâu.
Hôm nay, cảm giác còn dễ chịu hơn những lần trước.
Nửa đêm, Tô Kiến Thanh nói cô đói bụng, Kỳ Chính Hàn liền đề nghị gọi đồ ăn. Cô lắc đầu: “Ra ngoài ăn được không?”
Anh suy nghĩ một lát, không từ chối.
Leo núi rồi thêm một loạt hoạt động tốn sức đã bào mòn thể lực, Kỳ Chính Hàn định gọi tài xế, nhưng Tô Kiến Thanh nói: “Nếu anh lái không nổi thì để em, đừng làm phiền người ta giữa đêm khuya.”
Anh cười vô tội: “Anh trả lương cho họ mà.”
“Nhưng anh cũng phải hỏi xem người ta có muốn nhận khoản tăng ca này không chứ.” Tô Kiến Thanh vẫn biết thông cảm cho người khác, vừa nói vừa vươn tay định lấy chìa khóa trong lòng bàn tay anh.
Kỳ Chính Hàn không đưa, chỉ xoay chìa khóa trong tay, giọng điệu vừa cưng chiều vừa lười biếng: “Thôi đi, anh nào nỡ để em làm tài xế cho anh.”
Tô Kiến Thanh vuốt lại vài sợi tóc rối: “Không được, ai bảo em là người nửa đêm đòi hỏi vô lý chứ.”
Cô nhìn anh, khóe môi cong lên trêu chọc: “Đừng giả vờ phong độ nữa, chẳng phải anh cũng muốn xem thử tay lái của em thế nào sao?”
Kỳ Chính Hàn không phủ nhận, cười đến mi mắt cong lên, một tay ôm cô cùng đi ra ngoài.
Cuối cùng, người cầm lái vẫn là Tô Kiến Thanh, còn “ông chủ” của cô thì ngồi ghế phụ, chăm chú chỉ đường. Cô tập trung lái xe, nghiêm túc yêu cầu anh im lặng.
Thoạt đầu, Kỳ Chính Hàn còn thấy thú vị, thỉnh thoảng lại trêu chọc dáng vẻ căng thẳng của cô.
Đến nơi, Tô Kiến Thanh thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ hô lên: “An toàn tới đích!”
Cô thong thả tắt máy xe, nhưng Kỳ Chính Hàn lại chẳng còn cười nổi. Anh lướt mắt nhìn quanh, khẽ nhướng mày: “Em định ăn ở đâu?”
Vừa tháo dây an toàn, Tô Kiến Thanh vừa nói: “Bên ngoài bao nhiêu hàng quán như thế, anh không thấy sao?”
Cô thừa biết mà vẫn cố tình hỏi. Người như anh thì làm gì có chuyện từng đến những nơi thế này?
Đây là một góc khuất của Thân Thành, cũ kỹ, tồi tàn. Con đường trải nhựa loang lổ đầy ổ gà, mùi dầu mỡ ám khắp không khí, lẫn với tiếng rao hàng ồn ã. Cuộc sống của những con người nơi đáy xã hội cuộn tròn trong màn khói bếp, vội vàng, chật vật mưu sinh, một cảnh tượng chưa từng lọt vào mắt những kẻ quen với xa hoa phù phiếm.
Anh nhìn cảnh tượng này, chẳng khác nào cô đứng giữa chốn hào hoa lộng lẫy, đều thấy hoảng hốt như nhau
Kỳ Chính Hàn không thể hiểu được rằng, vào khoảnh khắc anh vung tiền mua một tòa nhà, lại có những con người vì miếng ăn mà phải dậy từ lúc trời chưa sáng.
Anh vẫn ngồi trên xe, không muốn nhúc nhích. Sắc mặt càng lúc càng trầm xuống, cuối cùng chỉ nói với cô: “Em mua rồi đem lên xe ăn đi.”
Đó là giới hạn cuối cùng của anh.
Tô Kiến Thanh vươn tay tháo dây an toàn cho anh, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Xuống xe với em đi.”
Kỳ Chính Hàn nhắm mắt, thở ra một hơi dài, nét cau có giữa chân mày giãn ra đôi chút.
“Được không?” Cô lại hỏi.
Không chống đỡ nổi sự làm nũng của cô, anh đành thỏa hiệp: “Chờ một lát, anh lái xe vào bãi đỗ.”
Tô Kiến Thanh bật cười: “Ở đây thì làm gì có bãi đỗ xe? Ngài Kỳ bớt kiểu cách đi ạ. Chỉ một chốc thôi, không bẩn xe của anh được đâu.”
Kỳ Chính Hàn không tin tưởng lắm, xuống xe rồi vẫn cẩn thận kiểm tra xem bánh có dính dầu mỡ từ ven đường không.
Chỉ khi thấy xe vẫn sạch sẽ, anh mới yên tâm được một nửa.
Tô Kiến Thanh kéo anh đi vào trong, cảm nhận rõ từng bước chân nặng nề của anh.
“Anh thích ăn gì?” Cô hỏi.
Anh không chút do dự: “Anh không thích ăn gì cả.”
“Vậy thịt dê xiên nướng nhé.”
“Tùy em thôi.” Giọng anh nhạt thếch.
Dừng lại trước một quán nướng ven đường, Tô Kiến Thanh nhìn thực đơn: “Gọi cho anh món gì đây nhỉ?”
“Không cần gọi, anh không ăn.”
Cô quay lại nhìn, thấy vẻ mặt anh nghiêm trọng như thể sắp ra trận đến nơi vậy: “Hôm nay em mời, không phải lúc nào cũng được như thế đâu.”
Một lúc sau, Kỳ Chính Hàn bất đắc dĩ lắc đầu: “Cứ theo ý của em đi.”
Nói xong, anh đứng sang một bên, móc hộp thuốc lá ra.
Rõ ràng còn nhiều chỗ trống, bà chủ quán cũng đã niềm nở mời ngồi, nhưng hôm nay anh hoàn toàn thiếu kiên nhẫn, không còn phong độ thường ngày, cũng không nể mặt mà bước tới.
Bà chủ quán hỏi Tô Kiến Thanh: “Chồng cô tâm trạng không tốt à?” Giọng bà không lớn không nhỏ, đủ để cả hai nghe thấy. Một cơn gió lùa qua, cuốn theo sự im lặng giữa họ.
Kỳ Chính Hàn liếc nhìn bà chủ, chỉ nhướng mày mà không lên tiếng.
“Không phải.” Tô Kiến Thanh hơi lúng túng, lắc đầu đáp. “Anh ấy là sếp cháu.”
Cô không hiểu sao lại vô thức phủ nhận điều đó trước tiên.
Lời nói vừa dứt, điện thoại của Tô Kiến Thanh rung nhẹ.
Kỳ Chính Hàn: [Đừng ăn ở đây, không hợp vệ sinh.]
Tô Kiến Thanh: [Anh nói vậy là tổn thương lòng tự trọng của em đó. khóc]
Kỳ Chính Hàn: [Được rồi, được rồi, là lỗi của anh.]
Kỳ Chính Hàn: [Đừng khóc.]
Cô đặt điện thoại xuống, tìm một chiếc ghế nhựa sạch sẽ, cẩn thận lau mặt ghế.
Thấy Tô Kiến Thanh ngồi xổm lau ghế, Kỳ Chính Hàn lập tức hiểu ra cô định làm gì. Anh liền kéo cổ tay cô lại, lông mày nhíu chặt: “Đừng làm thế.”
Tô Kiến Thanh chỉ vào chiếc ghế: “Anh xem, em đích thân lau cho anh rồi, có thể nể mặt em mà ngồi xuống không?”
Kỳ Chính Hàn hết cách, lát sau lại bật cười, tặc lưỡi một tiếng: “Thật chẳng có biện pháp nào với em.”
Anh kéo ghế từ phía đối diện, đặt ngay bên cạnh cô, ngồi xuống rồi vòng tay ôm lấy cô.
Anh đã hạ mình cùng cô xem vở kịch tẻ nhạt, ngủ lại trong căn phòng trọ chật hẹp đầy muỗi, chấp nhận cả những bữa ăn vội vàng bên quán ven đường.
Kỳ Chính Hàn đã làm tròn bổn phận, dành cho cô sự nhẫn nại không giới hạn, một thứ vốn không nên tồn tại giữa kẻ có tiền và người đẹp.
Tô Kiến Thanh nghiêng đầu nhìn anh.
Anh khẽ cúi mắt, bên cạnh là con đường xe cộ ngược xuôi, bánh xe lăn qua mặt đất, nghiền nát bao bụi trần thế tục. Cát bay đá chạy cuốn lên làn sương mỏng, sương mỏng phủ kín màn đêm mịt mờ, còn trong bóng tối sâu thẳm hơn kia, ẩn giấu một thứ tình cảm vừa như gần trong gang tấc, lại như mong manh vô định.
Từ thích đến yêu, rốt cuộc cách nhau bao xa? Phải từng chút một cắt bỏ những dư thừa của hoan ái.
Dùng nỗi bất an từ được mất, nỗi day dứt khắc cốt ghi tâm, nỗi đau yêu mà chẳng thể có để chắp vá lại.
Thích là bản năng. Nhưng yêu lại là một năng lực cần tu dưỡng.
“Sao thế?” Anh ngước mắt lên, thấy nét mặt cô có vẻ trầm ngâm, bèn vươn tay xoa vai cô, nhẹ nhàng dỗ dành.
Cô không đáp.
“Không lẽ khóc thật à?” Kỳ Chính Hàn ghé sát lại, ngắm đôi mắt long lanh như gợn nước của cô, cười rộ, dịu dàng nói. “Được rồi, anh ăn với em.”
“Em đâu phải Mạnh Khương Nữ [12], sao cứ suốt ngày khóc được.” Cô cũng cười, cầm cốc nước ấm trên bàn lên uống một ngụm.
Kỳ Chính Hàn đưa ngón tay gạt đi giọt nước đọng ở khóe môi cô.
Tô Kiến Thanh hỏi: “Anh chưa từng ăn hàng quán ven đường bao giờ sao?”
Anh lắc đầu.
“Cả thời đi học luôn hả?”
“Ừ.”
Cô thở dài thườn thượt: “Đây chính là khoảng cách giai cấp. Giờ em còn biết nói gì nữa đây?”
Kỳ Chính Hàn cười: “Đâu đến mức ấy, anh đã nói rồi, chẳng qua là vì không hợp vệ sinh thôi.”
Tô Kiến Thanh nói: “Lại bị anh xem thường trong thầm lặng rồi.”
Kỳ Chính Hàn vội vàng xin tha: “Anh không có ý đó mà.”
Cô cong môi: “Rõ ràng là có.”
Anh hỏi: “Làm sao chứng minh là không có đây?”
Mấy xiên thịt nướng được bưng lên. Tô Kiến Thanh đẩy đĩa dưa chuột trộn đến trước mặt anh: “Ăn hết cái này đi.”
“Ăn hết thì không thể, nhiều nhất ba miếng thôi.” Kỳ Chính Hàn không cố chấp giành phần thắng.
“Ba miếng cũng được, coi như có lòng đi.”
Anh cong môi nhìn cô, dáng vẻ cợt nhả: “Muốn anh ăn thì phải đút cho anh.”
Tô Kiến Thanh gắp một đũa đưa tới: “Con trai ơi, há miệng đi nào.”
Kỳ Chính Hàn bật cười, vỗ nhẹ lên hông cô: “Em càng lúc càng chẳng biết lớn nhỏ.”
…
Trước khi quay về Yến Thành, Kỳ Chính Hàn ghé qua chào bà ngoại. Anh đẩy xe lăn, đưa bà ra hồ nhân tạo trước cổng dạo chơi. Đã lâu lắm rồi anh không dành thời gian riêng cho bà. Anh biết bà thiếu thốn điều gì, nhưng thứ anh có thể bù đắp chỉ là vật chất, không phải sự quan tâm và bầu bạn.
Thuở trẻ, bà ngoại anh là một phiên dịch viên. Bà chỉ có một cô con gái, đặt tên là Lý Anh Đường, dốc lòng bồi dưỡng để trở thành nghệ sĩ piano. Lý Anh Đường học ở Yến Thành, sau đó gặp một danh gia vọng tộc rồi kết hôn, chẳng bao lâu lại đường ai nấy đi.
Bà đón anh về nuôi.
Về sau, vì bệnh tật, mẹ anh qua đời. Còn anh bị người cha quyền thế đưa trở lại Yến Thành. Từ đó về sau, bà sống cô quạnh suốt nhiều năm. May là tính bà lạc quan rộng lượng, tuổi tác dần lớn, nhìn mọi sự càng thêm thấu đáo.
Bà đã chấp nhận cuộc sống tuổi già đơn độc, chỉ có một điều khiến bà sốt ruột.
Kỳ Chính Hàn quỳ gối trước mặt bà, chậm rãi bóc từng lớp vỏ lạc.
Hạt lạc rơi xuống bàn tay già nua.
Anh lặng lẽ nhìn bàn tay đã in hằn những nếp nhăn và đốm đồi mồi ấy.
Tuổi thơ của anh là những tháng ngày lớn lên bên mẹ và bà ngoại. Dưới sự ảnh hưởng của hai người phụ nữ dịu dàng ấy, anh có một mặt rất đỗi mềm mại.
Nhưng sau này, qua bao thăng trầm dâu bể, những phần mềm yếu và cảm tính ấy đã bị vùi lấp. Lâu đến nỗi chính anh cũng suýt quên rằng, sau lớp cỏ dại um tùm, trong góc sâu nhất của trái tim anh vẫn còn một khu vườn nhỏ ấm áp, rực rỡ dưới ánh mặt trời.
“Chính Hàn à, bà già rồi.”
Câu mở đầu quen thuộc đến nỗi anh đoán ngay được ý tứ tiếp theo. Kỳ Chính Hàn khẽ nhướng mày, hỏi thẳng: “Sao nào, bà thích cô bé đó à?”
“Bà thích thì có ích gì? Quan trọng là cháu có thích hay không. Nếu thật lòng thì nên cho người ta một danh phận. Mau chóng ổn định đi, đừng làm lỡ dở người ta.” Lời bà nói vẫn là câu chuyện muôn thuở ấy.
Kỳ Chính Hàn thoáng cong môi, cố tình giả ngốc: “Ổn định là sao cơ?”
“Bộ cháu không biết chắc?” Bà cụ bị anh chọc đến phát cáu.
Anh im lặng một lát rồi trả lời: “Còn chưa đến mức ấy.”
Bà tức đến mức trợn trắng mắt: “Sao nói mãi mà cháu không chịu nghe vậy.”
Kỳ Chính Hàn cười nhạt: “Nhưng chuyện này cũng không thể qua loa được. Cưới xin là chuyện cả đời, mà cả đời thì dài quá, cháu sợ lắm.” Anh thừa nhận bản thân có phần hèn nhát.
Anh không dám chắc rằng ngọn lửa hiện tại có thể đủ để sưởi ấm họ suốt quãng đời còn lại. “Quãng đời còn lại”, chỉ hai chữ ấy thôi cũng đã quá mức trang trọng, quá đỗi dài lâu. Nói thật, anh chưa từng nghĩ đến.
Kỳ Chính Hàn không thể hứa hẹn bất cứ điều gì, thế nên anh chưa bao giờ nói với người phụ nữ nào về hai chữ cả đời. Dẫu có nói, cũng chỉ là lời ngọt ngào dỗ dành mà thôi.
Bà ngoại giơ tay chỉ anh, nghiêm giọng: “Đừng có nói linh tinh, phải suy nghĩ cho đàng hoàng.”
Anh bật cười: “Dạ, cháu sẽ suy nghĩ. Nhưng trước tiên, bà giúp cháu xem cô ấy có bằng lòng lấy cháu không đã.”
Những lời trêu đùa mập mờ như vậy, anh vẫn luôn buột miệng mà nói ra dễ dàng. Người nói vô tình, kẻ nghe hữu ý, chỉ là anh chưa bao giờ để tâm đến điều đó.
Chú thích:
[12] “Mạnh Khương Nữ” (孟姜女) là nhân vật truyền thuyết Trung Quốc, nổi tiếng với câu chuyện khóc sập Vạn Lý Trường Thành sau khi chồng bị bắt đi lao dịch và chết vì kiệt sức. Bà trở thành biểu tượng của lòng chung thủy và nỗi bi thương trước sự chia ly.