Kỳ Chính Hàn thiếp đi trên đường trở về, trong giấc mơ, anh thấy mẹ mình.
Sân nhà ở Vân Khê có một cây lê, mỗi độ xuân sang, những chồi non lại điểm xuyết sắc trắng trên cành. Anh ngồi đọc sách bên ban công tầng hai, gió xuân dịu dàng lướt qua. Dưới lầu, mẹ anh đang tập đàn, còn bà ngoại thì bận rộn trong bếp.
Mùi sườn xào chua ngọt hòa lẫn hương hoa xuân, thoảng bên chóp mũi.
“Chính Hàn, mau xuống ăn cơm đi!” Là tiếng bà ngoại gọi anh.
Cậu bé nghe thấy, liền chạy băng băng xuống lầu.
Khi đó, anh vẫn còn học tiểu học, đã có không ít cô bé lén nhét thư vào hòm thư nhà anh. Từ nhỏ, Kỳ Chính Hàn đã rất được lòng con gái. Bà ngoại anh cũng tinh nghịch, cứ đến bữa ăn là thích trêu, đọc to những bài thơ tỏ tình mà các cô bé viết cho anh.
Kỳ Chính Hàn xấu hổ đến đỏ mặt, vùi đầu vào bát cơm. Mẹ và bà ngoại anh đều bật cười. Trên cành lê tháng Ba, hai chú hoàng oanh ríu rít chuyền cành.
Có lần anh lén vứt thư đi, bị mẹ mắng là không lễ phép, còn bắt anh phải hồi âm.
Mẹ bảo: “Lòng con gái rất tinh tế, con làm vậy chẳng khác nào giẫm đạp lên tấm chân tình của người ta. Cô bé đó mà biết, về nhà chắc sẽ khóc mất.”
Anh không biết cô bé ấy có thực sự khóc không, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi viết thư hồi đáp. Trong bức thư ấy anh viết rằng: Cảm ơn cậu đã thích tớ.
Đó là người mẹ luôn kiên nhẫn chỉ dạy anh từng chút một.
Họ từng cùng nhau lên đồi hái trà, vô tình gặp một cậu nhóc cùng tuổi. Cậu ta tò mò hỏi, sao cậu đi cùng mẹ và bà ngoại? Cậu không có cha à? Anh nhất thời không biết trả lời thế nào.
Mẹ anh biết chuyện lập tức kéo anh sang một bên, tỉ mỉ phủi sạch lá vương trên người anh, còn cẩn thận chỉnh lại cổ áo: “Hôn nhân không hạnh phúc sẽ bào mòn tình yêu. Nhưng mẹ đủ khả năng cho con một tuổi thơ trọn vẹn, nên đừng bao giờ vì chuyện này mà tự ti.”
Mùa xuân ở Vân Khê, anh đeo chiếc giỏ tre đựng trà, được mẹ và bà ngoại nắm tay dắt xuống chân đồi. Hoàng hôn buông xuống, anh ngoảnh lại nhìn dãy núi phía xa, sắc xanh hòa vào ánh chiều vàng óng, đẹp đến rực rỡ.
Đó là người mẹ dạy anh phải sống đường hoàng, ngay thẳng.
Năm anh bảy tám tuổi, mẹ qua đời. Bà mắc ung thư dạ dày, thời gian cuối thường xuyên nôn ra máu, chưa đầy nửa tháng đã tiều tụy đến mức không còn nhận ra.
Mẹ gọi anh đến trước mặt, giọng yếu ớt chỉ có thể thều thào kêu tên anh, chẳng nói nổi điều gì khác.
Chỉ có tiếng gọi: “Chính Hàn, Chính Hàn.”
Bà không thể nói thêm nữa, nhưng từng lời đều như máu rơi, chất chứa nỗi không đành.
Đó là người mẹ lưu luyến không rời của anh.
Hôm đó, anh đang đi học thì được bà ngoại đón về bệnh viện. Sau ca cấp cứu kéo dài, bác sĩ bước ra ngoài, bảo với anh: “Xin hãy nén bi thương.”
Anh ngơ ngác hỏi: “Nén bi thương là gì? Mẹ cháu đâu?”
Bà ngoại bước đến che mắt anh lại rồi dẫn anh rời khỏi đó.
Đến khi gặp lại, mẹ đã nằm dưới tấm vải trắng. Đầu óc Kỳ Chính Hàn trống rỗng, anh chợt nhận ra, mình không thể nhớ nổi câu cuối cùng mẹ nói với anh là gì, cũng chẳng thể nhớ khúc nhạc cuối cùng mẹ từng đàn là gì.
Hai mươi năm rồi.
Từ khoảnh khắc anh cảm nhận được tình yêu sâu nặng nhất trong cuộc đời mình, đến nay, đã như cách cả một kiếp người.
Để rồi giờ đây, chỉ còn lại sắc trắng của hoa lê, sắc xanh của đồi trà, sắc đỏ của máu loang lổ, tất cả những gam màu rực rỡ ấy hòa lẫn vào nhau, in hằn nơi đáy tim.
Nỗi nhớ quê hương chẳng thể phai, tuổi trẻ chẳng thể quay về, ký ức tuổi thơ xa vời như cảnh tượng tận chân trời, tình mẫu tử thoáng qua như một giấc mộng.
Vừa mở mắt, tất cả đã tan thành mây khói. Dù lên tận trời xanh hay xuống suối vàng, cũng chẳng thể gặp lại.
…
“Giám đốc Kỳ, dậy đi, đến nơi rồi.” Thư ký bên cạnh đẩy Kỳ Chính Hàn tỉnh giấc.
Anh day nhẹ ấn đường, cầm điện thoại lên xem. Hàng chục cuộc gọi nhỡ, đều từ khách hàng khác nhau. Vừa đứng dậy bước xuống máy bay, anh vừa lướt qua danh sách cuộc gọi, nhưng không thấy cái tên mà mình mong đợi.
Anh tìm số của Kiến Thanh, bấm gọi.
Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia vang lên giọng nói mềm mại: “Anh về đến nhà rồi à?”
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em đang ở phim trường sao?” Giọng anh truyền qua ống nghe, trầm khẽ, lạnh như ngọc vỡ.
Tô Kiến Thanh bước lên xe bảo mẫu của đoàn phim, mệt mỏi dựa vào ghế: “Em vừa xong việc, mệt quá. Giờ đầu óc quay cuồng, chẳng nhớ nổi thoại nữa.”
Kỳ Chính Hàn hỏi: “Diễn với ai?”
“Một số diễn viên phụ.”
“Ai?”
Tô Kiến Thanh không hiểu sao anh lại muốn biết chi tiết như vậy, bèn lần lượt kể tên. Thế nhưng anh vẫn im lặng, cô đành hỏi: “Anh có chuyện gì hả?”
“Không có gì.” Cổ họng khô khốc, anh khẽ động yết hầu, nhẹ hắng một tiếng. “Chỉ muốn nghe em nói chuyện.”
Cô ngáp dài: “Nhưng em lười nói lắm, hay là anh nghe em thở đi?”
“Được.” Anh cười khẽ. “Như vậy cũng được.”
Tô Kiến Thanh cũng cười theo, sắc mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, tựa đầu vào cửa sổ xe. Trong xe, mấy diễn viên khác vẫn trò chuyện không ngớt, âm thanh ồn ào. Đầu dây bên kia, Kỳ Chính Hàn im lặng hồi lâu, khiến cô không khỏi nghi ngờ liệu anh có đặt điện thoại sang một bên hay không. Cuối cùng, cô lên tiếng: “Anh có nghe không vậy?”
Anh đáp: “Vẫn nghe mà.”
Tô Kiến Thanh khẽ cười: “Anh dỗ em đấy à? Ở đây ồn như vậy.”
Im lặng vài giây, Kỳ Chính Hàn nói: “Đợi anh giải quyết xong công việc, anh đưa em đi chơi nhé?”
Tô Kiến Thanh: “Anh xong việc rồi chắc gì em đã rảnh đâu? Bây giờ em cũng bận lắm.”
Anh ngẫm nghĩ một lúc, thấy cô nói cũng có lý. Trong khoảng thời gian Kỳ Chính Hàn còn đang cân nhắc, Tô Kiến Thanh không nhịn được lên tiếng: “Sao im lặng rồi? Đi đâu chơi đây?”
Anh bảo: “Tìm một nơi để trú đông.”
Hai chữ trú đông khiến cô phì cười: “Như mấy con vật ngủ đông ấy nhỉ.”
“Ừ, như động vật ngủ đông.” Anh cười.
“Được thôi.”
Những câu chuyện vụn vặt, chẳng đầu chẳng cuối, cứ thế kéo dài đến khi anh về đến nhà.
Một tuần sau, Kỳ Chính Hàn nhận được cuộc gọi từ anh Cả, nói rằng cha muốn tổ chức một buổi họp gia đình nhỏ, bảo anh thu xếp thời gian tham dự.
Buổi họp diễn ra trong phòng bệnh của Kỳ Hằng. Ông đã gần sáu mươi, những năm gần đây sức khỏe không tốt, đến năm nay thì càng lúc càng sa sút. Công việc và sinh hoạt hầu như đều dời vào bệnh viện.
Dưới tòa nhà bệnh viện đỗ sẵn ba chiếc Hồng Kỳ [13]. Kỳ Chính Hàn đoán hôm nay cả nhà chắc đều có mặt.
Anh có rất nhiều người thân, nhưng ngay cả những người anh ruột thịt nhất cũng chẳng mang đến cảm giác gia đình. Họ vốn không cùng một mẹ, từ nhỏ đến lớn chưa từng nói chuyện với nhau như người một nhà.
Người đầu tiên anh gặp trong tòa nhà là vợ hiện tại của cha.
Người mẹ kế nhỏ hơn Kỳ Chính Hàn vài tuổi, rốt cuộc cũng tìm được cách để có được tờ giấy chứng nhận kết hôn với cha anh. Giai đoạn đó cô ta đã trải qua những gì, anh không rõ.
Kỳ Chính Hàn không biết nên xưng hô thế nào, chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Sau khi có được cơ hội trở mình làm chủ, thần thái của quý bà trở nên rạng rỡ, ân cần gọi anh là Chính Hàn, sau đó dẫn anh vào phòng bệnh.
Quả nhiên, trong phòng đã tụ tập không ít người. Từ xa đã nghe thấy cha uy nghiêm cất lời. Kỳ Chính Hàn vừa bước vào, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía anh.
Giọng của Kỳ Giang Lĩnh, người anh thứ ba, vang lên: “Hôm nay sao không đi với cô tình nhân bé nhỏ của chú?”
Không biết tin tức rò rỉ từ đâu. Kỳ Chính Hàn nhướng mày, ánh mắt sắc bén lướt qua: “Liên quan gì đến anh?”
“Tôi cứ tưởng chú suốt ngày rong chơi bên ngoài, hoang phí xa hoa, sớm đã không còn đoái hoài gì đến việc chính đáng nữa rồi.” Vì tranh chút gia sản, người anh trai này của anh đã dày công sắp đặt lời lẽ, cố ý kích động cơn giận của cha.
Kỳ Chính Hàn lạnh giọng: “Anh nói mấy lời này là có ý gì? Muốn cha sớm nằm xuống à?”
Lời anh nói thật chướng tai. Một chiếc đĩa đựng hoa quả bị cha anh vung lên, ném thẳng về phía Kỳ Chính Hàn.
“Thằng nghịch tử!”
Phòng bệnh thoáng chốc lặng ngắt.
Nhà họ Kỳ không có quy tắc bắt buộc con cái phải lập gia đình hay gây dựng sự nghiệp, nhưng chuyện này từng không ít lần là nguyên nhân khiến Kỳ Chính Hàn và ông xảy ra xung đột.
Không lấy vợ sinh con, đương nhiên cha anh sẽ không có cháu đích tôn danh chính ngôn thuận. Như vậy, khả năng khối tài sản khổng lồ rơi vào tay Kỳ Chính Hàn sẽ giảm đi đáng kể.
Kỳ Hằng không quá yêu thích đứa con Kỳ Chính Hàn này, nhưng nếu đánh giá một cách khách quan, trong số những người con của ông thì năng lực làm việc của anh là xuất sắc nhất. Kẻ ham mê cờ bạc, kẻ lại nhát gan không có khí phách, chỉ riêng Kỳ Chính Hàn nổi bật hơn hẳn.
Đĩa hoa quả rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Không ai dám nhúc nhích, những vệt vỡ vụn cứ thế nằm yên trên sàn rất lâu, trông chẳng khác nào một vầng trăng nát.
Người phụ nữ bên cạnh Kỳ Giang Lĩnh ngoảnh đầu lại, ánh mắt phức tạp quét qua Kỳ Chính Hàn. Đó là chị dâu thứ ba của anh, Liêu Vũ Mân.
Ánh mắt Kỳ Chính Hàn dừng lại trên vết bầm tím ở cổ tay cô, dấu vết của một trận đòn.
Chỉ liếc nhìn một lần, anh đút tay vào túi quần tây, dời mắt đi và không nói thêm nữa.
Kỳ Hằng nén xuống cơn giận, nhưng những lời bóng gió của Kỳ Giang Lĩnh vẫn khiến ông bực bội. Cuối cùng, không nhịn được mà bảo Kỳ Chính Hàn: “Cắt đứt với người bên ngoài đi, những chuyện khác cứ để ta thu xếp.”
Kỳ Chính Hàn trả lời rất dứt khoát: “Chẳng cần phải thế, gia sản của cha một xu con cũng không lấy, khỏi phải để ý đến con.”
Kỳ Giang Lĩnh cười khẩy: “Vĩ đại ghê chưa, yêu đến mức quấn quýt không rời thế này cơ à?”
Kỳ Chính Hàn khẽ cười, giọng điềm nhiên: “Ừ, có ngưỡng mộ không?”
Liêu Vũ Mân nhẹ nhàng kéo tay áo Kỳ Giang Lĩnh, ra hiệu bảo anh ta đừng nói nữa. Kỳ Giang Lĩnh bực bội thở hắt ra. Hàng mày cô nhíu chặt, cố gắng khuyên can trong bất lực.
Kỳ Chính Hàn không tiếp lời, im lặng đứng sau cùng, cảm thấy bầu không khí nơi đây ngột ngạt đến khó thở.
Hôn nhân trong mắt anh là gì?
Là ngay cả khi mẹ đã qua đời, cha anh vẫn không ngừng oán trách trước mặt anh về sự ích kỷ của bà năm đó khi đưa anh rời đi. Một người đã khuất cũng chẳng được nể tình, ông lạnh lùng trút hết phẫn nộ lên bà, một bộ mặt xấu xí đến tột cùng.
Là người mẹ kế của anh, nũng nịu đùa cợt với một ông già hơn cô ta hai mươi tuổi chỉ để đổi lấy chút phù phiếm khoác lên người. Là sự toan tính lộ rõ trên bề mặt, là từng bước cẩn trọng mưu tính lợi ích riêng.
Là anh trai anh, trong hôn lễ xa hoa lộng lẫy nhất, từng hứa hẹn trọn đời với người phụ nữ anh ta yêu. Nhưng chưa đầy một năm, cô ấy đã thương tích đầy mình, lặng lẽ khóc trong căn nhà lạnh lẽo.
Nếu không có tình yêu, vậy tại sao phải kết hôn? Nếu từng yêu, cớ sao lại đi đến bước đường này?
Anh không sao lý giải nổi.
Cố gắng khuyên can đến cuối cùng cũng chẳng còn thiết tha nữa. Mớ hỗn độn ấy liên quan gì đến anh? Kỳ Chính Hàn chỉ muốn giữ lại chút đẹp đẽ cuối cùng trước mắt.
Giữa những tiếng trò chuyện của cha và các anh, anh khẽ nhắm mắt, cảm giác mệt mỏi kéo đến bất chợt. Rồi bỗng nhiên, anh rất nhớ Kiến Thanh.
…
Cùng ngày hôm đó, Tô Kiến Thanh nhận được cuộc gọi từ Kỳ Chính Hàn.
Anh vừa mở miệng đã bảo: “Anh muốn gặp em.” Chỉ bốn chữ đơn giản, chẳng nghe ra chút cảm xúc nào.
Cô ngỡ anh đang đùa, liền đáp: “Tối nay em còn phải quay phim.”
Kỳ Chính Hàn nói: “Đừng quay nữa, anh đã đặt vé cho em rồi. Bây giờ về đi.”
Tô Kiến Thanh sững sờ hồi lâu: “Anh nghiêm túc đấy à?”
“Lát nữa anh gửi thông tin vé cho em.” Giọng anh trầm vững, nghiêm nghị, không mang theo chút ý cợt đùa nào.
Cô lánh khỏi tầm mắt nhân viên đoàn phim, hạ giọng: “Nhưng em không thể giải thích với họ được.”
“Không cần giải thích.”
“Nhỡ bị trách thì sao?”
Anh rất kiên quyết, chẳng để cô có cơ hội thương lượng: “Yên tâm, sẽ không ai trách em cả.”
Rất nhanh, cuộc gọi bị cắt đứt.
Tô Kiến Thanh không có lấy một cơ hội phản bác. Cô chẳng còn cách nào khác, đành thuận theo anh. Cuối cùng, cô cố gắng thương lượng với đoàn phim, lùi lại cảnh quay của mình, rồi thành tâm xin lỗi mọi người.
Trên đường trở về Yến Thành, sau những bận rộn vất vả, khi bình tĩnh lại, cô mới chợt nhận ra một nỗi chua xót mơ hồ.
Khoảng cách giữa thân phận hai người một lần nữa hiện rõ trước mắt. Anh bảo cô đến, cô có thể giận, có thể trách, nhưng không thể không nghe theo.
Hôm nay là Trung thu, nếu không tình cờ nhìn thấy phố phường giăng đèn kết hoa, có lẽ cô cũng chẳng nhớ ra. Điện thoại vừa báo tin nhắn chúc mừng từ cha mẹ, Tô Kiến Thanh lập tức đáp lại lời chúc.
Khi đến biệt thự của Kỳ Chính Hàn, đồng hồ đã điểm chín giờ tối. Bên ngoài tràn ngập không khí đoàn viên rộn rã, còn nơi đây lại quạnh quẽ hiu quạnh.
Tựa như một góc khuất mờ nhạt trong ngày hội của thế gian.
Kỳ Chính Hàn đứng trên ban công tầng hai, dõi mắt nhìn cô bước vào.
Vừa vào sân, Tô Kiến Thanh vô thức đưa mắt tìm kiếm. Căn nhà yên ắng đến mức lạ lùng, ngay cả người làm vườn cũng không thấy đâu. Mãi đến khi cô ngẩng đầu, mới bắt gặp bóng dáng cao lớn đứng thẳng trên lầu, vẻ mặt trầm tĩnh, nghiêm nghị.
Có lẽ anh vừa về không lâu, vẫn còn nguyên bộ âu phục chưa kịp thay. Dáng người cao ráo, quần tây phẳng phiu càng tôn lên đôi chân thẳng dài. Khi không cười cũng chẳng nói, khí chất toát ra từ anh lạnh lùng lại xa cách. Dáng vẻ không quá nhiệt tình, thoạt nhìn như đang chờ cô, nhưng lại phảng phất đôi chút lạnh lẽo và xa cách.
Chạm mắt nhau trong khoảnh khắc, Tô Kiến Thanh im lặng bước vào nhà. Trong lòng cô thoáng dấy lên một suy nghĩ, có phải cô lại làm sai điều gì không?
Kỳ Chính Hàn cũng xoay người trở vào.
“Rốt cuộc là có chuyện gì mà phải vội vàng như vậy?” Cuối cùng khi đối diện, cô thuận tay đặt chiếc ba lô nặng trĩu xuống.
“Không có gì.” Anh vẫy tay gọi cô lại, trong giọng nói lộ vẻ mệt mỏi.
Tô Kiến Thanh mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, lớp voan mỏng ôm lấy đôi chân trắng ngần, thon gọn. Mái tóc búi công chúa được chuyên viên trang điểm cẩn thận tạo kiểu từ sáng, đôi môi hồng nhạt vì quãng đường vội vã mà hơi khô lại.
Cô tiến lại gần, chủ động nắm lấy tay anh: “Này, ít nhất anh cũng nên bịa một lý do để lừa em chứ. Em vất vả chạy tới đây, không phải chỉ để nghe anh nói không có gì đâu.”
Giọng nói của cô như phá tan lớp sương u ám trong lòng anh suốt những ngày qua. Kỳ Chính Hàn khẽ đáp: “Anh không muốn lừa em, chẳng qua… nhớ em quá thôi.”
Tô Kiến Thanh trêu chọc: “Anh cũng có tay có chân mà, lẽ nào không tự giải quyết được? Không có phụ nữ là không sống nổi hay gì?”
Kỳ Chính Hàn nói: “Chẳng lẽ anh chỉ được phép tìm em khi cần lên giường thôi sao?”
Cô nghiêm túc phản bác: “Chẳng lẽ không phải hả?” Trong mắt lộ rõ ý muốn nói, bảo anh tự suy xét lại.
Anh bật cười: “Trong lòng em, con người anh tệ hại đến nhường nào vậy?”
Tô Kiến Thanh không có trả lời: “Không nói nữa, em đi tắm trước đây.”
Kỳ Chính Hàn “ừ” một tiếng, buông tay cô ra: “Đi đi.”
Tô Kiến Thanh cầm theo quần áo đi vào trong, nhưng chưa được hai phút đã quay trở ra, đứng trước mặt anh: “Giúp em tháo tóc.”
Anh ngước đôi mắt vương chút mệt mỏi, kiên nhẫn giúp cô gỡ từng lọn tóc rối. Tô Kiến Thanh hơi ngẩng đầu, vô tình bắt gặp ánh trăng ngoài cửa sổ. Trăng treo giữa bầu trời, sáng tỏ, vẹn nguyên. Cả hai đều im lặng, chỉ còn tiếng hô hấp của anh gần ngay bên tai.
Bỗng nhiên, điện thoại anh reo lên, trên màn hình hiển thị tên thư ký. Anh không tiện nghe máy, liền dặn: “Nghe giúp anh.”
Tô Kiến Thanh ngoan ngoãn bắt máy, bật loa ngoài.
Đầu dây bên kia, thư ký lên tiếng: “Giám đốc Kỳ, cô Liêu hỏi vì sao ngài không bắt máy?”
Cùng lúc đó, một tiếng “rắc” vang lên.
Một sợi tóc đứt lìa giữa đầu ngón tay anh.
Nhưng lần này, cơn đau không phải vì bàn tay run rẩy của Kỳ Chính Hàn, mà là do sự bất an trong lòng Tô Kiến Thanh. Cũng theo phản xạ, cô nhích người ra sau.
Anh thấp giọng nói với cô: “Xin lỗi.”
Rồi cầm lấy điện thoại, nói: “Chị ấy tìm tôi có chuyện gì?”
Thư ký đáp: “Cô ấy không có nói.”
Kỳ Chính Hàn hời hợt bảo: “Cứ mặc kệ đi.”
Nói xong, anh dứt khoát cúp máy.
Thoáng sau, Kỳ Chính Hàn cất lời: “Xong rồi.” Cuối cùng, anh nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt lại những lọn tóc rối của cô.
“Cảm ơn nhé.” Tô Kiến Thanh lần nữa đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cảm nhận được tâm trạng nặng nề của anh hôm nay, ngay cả khi hôn cô, hàng mày cũng nhíu chặt. Suốt quá trình, Tô Kiến Thanh chẳng thấy có gì thú vị, bèn hơi đẩy anh ra: “Chính Hàn.”
Anh ngước mắt nhìn cô: “Sao vậy?”
“Có phải anh đang buồn bã không?” Đôi mắt trong veo dõi theo anh, dò hỏi.
Trừ những lúc mệt mỏi vì công việc, rất hiếm khi cô thấy anh mang tâm trạng nặng nề từ bên ngoài về. Những lần tranh cãi giữa họ, ít ra cũng chỉ xoay quanh chuyện của hai người.
Anh không trả lời ngay. Mím nhẹ môi, bàn tay lướt trên gương mặt cô, chăm chú nhìn.
Tô Kiến Thanh chẳng thể đoán được suy nghĩ thông qua nét mặt ấy, nhưng lại có linh cảm rằng anh đang lạc lõng, và anh cần một cái ôm.
Cô áp mặt vào ngực anh: “Vì sao vậy? Không thể nói với em sao?”
Là vì không muốn cô biết những rối ren trong gia đình anh, hay đơn giản là anh nghĩ cô chẳng cần phải hiểu? Kỳ Chính Hàn vẫn chọn cách giữ im lặng như trước nay vẫn làm.
Anh nhợt nhạt cười, kéo cô trở lại trọng tâm: “Hôm nay anh hết sức rồi, hay anh dùng tay giúp em nhé?”
Tô Kiến Thanh ngơ ngác nhìn anh hồi lâu, sau đó lắc đầu: “Vậy thì thôi, em cũng đâu quan trọng chuyện đó.”
Kỳ Chính Hàn khàn giọng, mặt mày đưa tình: “Lặn lội xa thế đến đây, chẳng lẽ anh không nên cảm ơn em cho đàng hoàng?” Vẫn là dáng vẻ ngả ngớn đáng ghét như cũ.
Cô nằm yên trong vòng tay anh, không đáp, xem như ngầm đồng ý.
Anh tiếp tục hỏi: “Tay hay miệng đây?”
Cô do dự giây lát, vươn ra từng ngón tay ngọc ngà chạm vào gương mặt anh, đầu ngón tay lành lạnh lướt qua cánh môi mỏng.
Kỳ Chính Hàn cong môi: “Tuân lệnh.”
Vạt váy ngủ xộc xệch trên eo, anh khẽ nắm lấy đầu gối lạnh buốt của cô. Trong tầm mắt, vầng trăng sứ trắng treo lơ lửng, lặng lẽ chứng kiến chuyện trần gian.
Nhờ có anh giúp đỡ, Tô Kiến Thanh lần đầu buông thả bản thân, cảm nhận niềm vui của một tình nhân nhỏ được nuôi dưỡng. Quả nhiên là rất vui.
“Kỳ Chính Hàn.” Sau khi kết thúc, cô khẽ thở dốc, kéo lại váy, gọi tên anh.
“Ừ?”
Cô cất lời, giọng điềm đạm, song ánh mắt khi nhìn anh lại nóng rực: “Hôm qua em đi thăm ngoại, bà hỏi em có bằng lòng lấy anh không.”
Anh nghiêng người tựa vào cô, bật cười: “Thực sự đã hỏi à?”
Rồi tò mò nhìn cô: “Em trả lời sao?”
“Em nói, cháu không có phúc phận đó.”
Kỳ Chính Hàn cười rộ lên: “Sao lại không, là anh không có phúc mới đúng.”
Thật vô vị, nhường tới nhường lui. Tô Kiến Thanh cũng cong môi cười, nhàn nhạt vị đắng. Đêm nay trăng sáng, người người ngắm trăng. Nhưng nỗi sầu thu này, rốt cuộc đổ xuống nhà ai?
Chú thích:
[13] “Xe Hồng Kỳ” (Hongqi, 红旗) là thương hiệu xe hơi hạng sang của Trung Quốc, thuộc tập đoàn FAW (First Automobile Works). Hồng Kỳ có nghĩa là “Cờ Đỏ”, từng là dòng xe chuyên dụng cho lãnh đạo cấp cao và nguyên thủ quốc gia Trung Quốc. Ngày nay, thương hiệu này mở rộng sang các mẫu xe thương mại cao cấp, bao gồm sedan, SUV và xe điện.