Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 42: Chương 42




Khi rời khỏi một nơi, bản thân luôn có cảm giác như đã bỏ quên thứ gì đó. Là gì nhỉ? Thôi kệ, nghĩ không ra thì quên đi, dù sao chẳng có thứ gì là không thể mua lại bằng tiền.

Việc đầu tiên khi trở lại Thân Thành, Tô Kiến Thanh không vội đến gặp sếp mới. Cô đi cắt tóc. Mái tóc dài gần chạm eo bị cắt gọn một nhát, chỉ còn dài đến xương quai xanh, trông gọn gàng hơn nhiều. Buộc lên thì giống như một cái đuôi chim sẻ rủ sau gáy.

Căn hộ mới của cô ở Thân Thành rất nhỏ, không như gã đàn ông giàu có nào đó lựa chọn sống một mình trong biệt thự rộng lớn, cảm giác trống trải ấy quá mức hiu quạnh.

Nhiều năm qua cô đã đổi nhiều nơi ở nhưng chưa chỗ nào thực sự gọi là nhà.

Sau khi ổn định, vào một buổi chiều mát mẻ, Tô Kiến Thanh đứng trong bếp nấu mì, tiện thể gọi video cho mẹ. Nước trong nồi sôi lăn tăn, cô tựa vào bàn, nhìn màn hình điện thoại: “Mẹ ơi, con đổi chỗ làm rồi, công ty mới ở Thân Thành, sau này con có thể thường xuyên về nhà hơn.”

Trước đó, cô đã gạt cha mẹ, nói mình vừa ký hợp đồng với một công ty điện ảnh để họ yên tâm.

Mẹ cô bảo: “Quá tốt rồi, thuận tiện để mẹ và cha con sang đó thăm.”

Họ luôn cảm thấy Yến Thành quá xa xôi. Khi Tô Kiến Thanh học đại học ở đó, cha mẹ cô chỉ đến thăm đúng một lần. Đường xa vạn dặm, đi lại rất vất vả.

Tô Kiến Thanh gật đầu: “Dạ, con vừa đến được mấy ngày, đang sắp xếp dần.”

Nước trong nồi bắt đầu sôi ùng ục, cô đặt điện thoại xuống, thả vắt mì vào, hơi nóng bốc lên nghi ngút trong bếp.

Mẹ cô chợt nói: ”À, mẹ dọn dẹp nhà cửa thì thấy một cái áo. Đây là của ai vậy?”

Tô Kiến Thanh đậy nắp nồi, nhìn vào màn hình.

Mẹ cô giơ lên một chiếc áo đồng phục màu xanh trắng, che gần hết màn hình, trên ngực áo có mấy chữ rõ ràng: Trường Trung học số 3 Yến Thành.

Cô “ồ” lên một tiếng: “Là của bạn trai cũ, không cần nữa, mẹ đem bỏ giúp con đi.”

“Vứt thật hả? Nhỡ người ta tìm con đòi lại thì sao?”

Cô lắc đầu: “Không sao đâu ạ. Mẹ cứ vứt đi.”

Dùng đũa khuấy nhẹ vắt mì, cô hỏi tiếp: “Dạo này cha mẹ có khỏe không?”

Mẹ cô nói: “Vẫn khỏe, ngặt nỗi là dạo này cha con mê đá bóng với mấy đứa nhỏ dữ lắm, không chịu làm việc đàng hoàng.”

Tô Kiến Thanh cười nhẹ: “Cũng đến tuổi nghỉ hưu rồi mà, mẹ cứ để cha thoải mái đi, sau này con nuôi hai người.”

Cuối cùng, cô cũng có đủ tự tin để nói ra những lời này.

“Cha đâu ạ?”

“Đang ngủ trưa.” Nói đến đây, mẹ cô ngoảnh đầu lại. “Sao? Em đang gọi cho bé nhà mình, cha nó ngủ thì cứ ngủ đi.”

Cạch một tiếng, bà đóng cửa phòng, quay lại nhìn màn hình rồi cười nói: “Ghét thật, dám chê tôi ồn hả ông già này.”

Tô Kiến Thanh cong mắt cười.

Cô múc một bát mì nóng hổi mang ra bàn ăn, nhìn ánh mặt trời mùa đông sáng ngời qua ô cửa sổ. So với Yến Thành trầm mặc, cổ kính, Thân Thành có nhịp sống sôi động và hiện đại hơn. Khu cô chọn ở là trung tâm thương mại sầm uất, ban ngày xe cộ tấp nập, ban đêm đèn đuốc rực rỡ.

Không còn những con hẻm cũ kỹ, những hàng liễu rũ xác xơ, hay những trận tuyết dày nặng nề nữa.

Trong nhà có lắp hệ thống máy sưởi, mùa đông không còn quá khó chịu.

Sân khấu đổi cảnh, người cũng thay đổi. Những ký ức ấy giờ đã như chuyện của kiếp trước.

Mọi thứ rồi sẽ dần tốt lên thôi.

Tô Kiến Thanh có một trợ lý nhỏ, là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, tên tiếng Trung là Tạ Tiêu. Khi tự giới thiệu, cô ấy bảo Tô Kiến Thanh gọi mình là Alice, nhưng gọi một thời gian, Tô Kiến Thanh lại vô thức đổi thành Tiêu Tiêu. Cô ấy cũng gọi cô là Kiến Thanh. Như vậy sẽ có cảm giác thân thiết hơn.

Tạ Tiêu là một cô gái nhỏ hoạt bát, tinh quái. Lê Oánh từng nói, cô ấy tính tình vô tư, rất hợp để bù trừ với sự kín đáo, nội tâm của Tô Kiến Thanh. Có vẻ như Lê Oánh rất giỏi sắp xếp quan hệ, bởi sự bù trừ này thực sự hiệu quả. Tô Kiến Thanh chẳng còn thời gian để mà buồn bã, ngày nào cũng bị Tạ Tiêu và con chó Golden của cô ấy kéo đi chơi.

Buổi sáng, điện thoại reo: “Kiến Thanh ơi, dắt chó đi dạo nào!”

Cô chẳng còn cơ hội ngủ nướng nữa, ra ngoài là mất cả buổi sáng.

Đến hoàng hôn, cửa lại bị gõ rầm rầm: “Kiến Thanh ơi, đi dắt chó! Dắt chó! Uông Uông nhớ chị lắm rồi!” Con chó của cô ấy tên là Uông Uông.

Thế là lại bị kéo ra ngoài, về nhà mồ hôi đầm đìa.

Tạ Tiêu là người bản địa, cũng có thể coi là một “cáo già” ở Thân Thành. Không có việc gì làm là cô ấy lại kéo Tô Kiến Thanh đi uống trà, mua sắm, chơi thể thao. Giờ đây, Tô Kiến Thanh đã không còn bài xích vận động như trước nữa.

Kết giao những người bạn mới, cuộc sống của cô cũng không còn u ám, đơn điệu. Đã một tháng kể từ khi rời khỏi Yến Thành, nhịp sống ở Thân Thành cũng dần ổn định. Cô theo Tạ Tiêu học bơi.

Học bơi rất khó, vẫn bị sặc nước, được một cái là Tô Kiến Thanh không còn giở chứng với giáo viên giống như hồi trước. Thực ra tính tình của cô không có khó khăn đến vậy. Cái gọi là cáu kỉnh chẳng qua là một chút thú vui, là cách để đổi lấy những lời dỗ dành ngọt ngào từ đàn ông mà thôi.

Bây giờ thì cô không cần nữa.

Tô Kiến Thanh nhận được hai kịch bản, cơ hội có được vai diễn không còn dễ dàng như trước. Cả hai đều là phim kinh phí thấp. Cái gọi là tài nguyên đi xuống thì ra là thế này. Đích thân trải nghiệm rồi mới thấy cảm giác chênh lệch cũng không quá rõ rệt. Có được ắt có mất, cô có thể điều chỉnh tâm lý rất tốt.

Lê Oánh là một bà chủ có tình có nghĩa, cô ấy nói sẽ cố gắng tranh thủ tài nguyên cho Tô Kiến Thanh, nhưng dưới trướng cô ấy vẫn còn nhiều nữ diễn viên trẻ như Tô Kiến Thanh, ai nấy cũng muốn tranh giành cơ hội tốt cho mình.

Thế là Tô Kiến Thanh dần được “đóng gói”, có quản lý chính thức, có lộ trình phát triển rõ ràng, bắt đầu đi thảm đỏ, tham gia sự kiện thời trang.

Ban đầu hơi gò bó nhưng dần dần cũng quen.

Tô Kiến Thanh nghĩ, có lẽ số mệnh của mình là được người khác nâng đỡ. Hai người sếp cô từng gặp đều rất ưu ái cô.

Cô là nữ diễn viên đầu tiên được Lê Oánh lăng xê. Lê Oánh có mục tiêu rất rõ ràng, đó là giúp cô trở nên nổi tiếng.

Khoảng thời gian này không có tin tức của Kỳ Chính Hàn, trong công việc họ cũng không thấy mặt nhau.

Mãi đến một ngày, Lê Oánh đọc được một tin tức, tò mò nhắn tin cho Kiến Thanh: [Đây có phải xe của Kỳ Chính Hàn không? Chị chỉ đoán thôi, em xem thử đi.]

Tô Kiến Thanh ngủ đến trưa, tin nhắn này lập tức khiến cô giật mình tỉnh dậy.

Đó là một tin tức về tai nạn xe, trên nội dung đề: Bốn người đàn ông đua xe ở ngoại ô Kinh Đô, một người đâm vào rào chắn, bị thương nhẹ và đang nằm viện.

Chiếc xe trong bức ảnh ấy cô đã từng thấy qua. Là chiếc Ferrari của Kỳ Chính Hàn, món quà nhân Ngày Lễ Tình Nhân năm trước anh tặng cho cô. Tô Kiến Thanh đã lái thử một lần, song lại thấy nó quá phô trương, không hợp với phong cách của mình.

Khi đó cô bảo anh bán đi, nhưng Kỳ Chính Hàn không chịu, nói rằng cứ giữ lại đó, sau này cô muốn lái thì lái, anh không thiếu tiền để mua chiếc xe khác.

Thế là nó cứ nằm trong gara của anh, phủ bụi rất lâu rồi.

Tô Kiến Thanh đã trả lại chiếc xe. Từ bức ảnh có thể thấy, đầu xe bị đâm nát. Không quá nghiêm trọng, song lại rất khó coi.

Tin tức không nhắc đến danh tính người bị thương, sự quan tâm theo bản năng khiến cô muốn gọi điện cho Kỳ Chính Hàn để hỏi thăm tình hình, nhưng chần chừ một chút, Tô Kiến Thanh đổi ý bấm số của Lục Bồi Văn.

Lục Bồi Văn khá ngạc nhiên trước sự bối rối của cô: “Em không biết chuyện này à? Hai người vẫn còn chiến tranh lạnh sao?”

Tô Kiến Thanh: “Chiến tranh lạnh? Anh ấy không nói với anh sao? Bọn em đã cắt đứt rồi.”

Lục Bồi Văn giật mình: “Anh thực sự không biết. Cậu ấy bảo đang chiến tranh lạnh… rồi còn nổi giận vì chuyện này nữa, nói thằng cha Hoàng Dịch Bân sao lại dám động vào chiếc xe của bé cưng nhà cậu ấy.”

“Anh chưa từng thấy Chính Hàn nhỏ nhen đến vậy. Người ta thích chiếc xe của cậu ấy, lúc mượn lại không nói rõ, tưởng là xe khác. Trợ lý cậu ấy hồ đồ đưa luôn chìa khóa, ai ngờ lại chọn đúng chiếc đó. Thế là cậu ấy nổi điên, còn đuổi luôn cả trợ lý.”

Tô Kiến Thanh nghe mà nhíu mày, chỉ vì một chiếc xe mà nổi trận lôi đình, đúng là rất khó tin.

Phát cáu cụm từ chưa bao giờ xuất hiện trên người anh.

Cô dè dặt hỏi: “Vậy người đua xe không phải anh ấy ạ?”

“Không phải đâu, là một người bạn của cậu ấy thôi.”

Chắc hẳn là Hoàng Dịch Bân mà anh vừa mới nhắc đến.

Tô Kiến Thanh khẽ thở phào. Cô đúng là tự mình đa tình, tưởng rằng Kỳ Chính Hàn vì cô mà sa ngã đến mức lao vào mấy trò mạo hiểm đó. Nhưng nghĩ lại, những thứ như đua xe đâu hợp với phong cách của anh.

Cũng may là anh không sao, cô cảm thấy nhẹ lòng.

Cô hỏi: “Bạn anh ấy thế nào rồi?”

Lục Bồi Văn: “Gãy xương thôi, không nghiêm trọng lắm đâu.”

Tô Kiến Thanh nghĩ đến đầu đuôi sự việc, bật cười trong chua chát: “Anh ấy đang làm to chuyện thôi, anh gắng khuyên nhủ đi. Chiếc xe đó là của anh ấy, không phải của em. Em cũng chẳng còn cơ hội nào lái nó, sửa được thì sửa, hỏng luôn thì bỏ. Anh ấy giàu như vậy, mua mười chiếc hay trăm chiếc đâu phải chuyện gì khó nhọc.”

Lục Bồi Văn nghe xong chỉ nói: “Anh khuyên không nổi, cậu ấy đã đem xe đi sửa, nói là muốn giữ lại cho em.”

Tô Kiến Thanh không biết phải nói gì tiếp theo.

Lục Bồi Văn lại hỏi: “Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì? Nghe giọng điệu của em, cứ như là em đã đá cậu ấy vậy?”

“Gần như thế, anh hiểu theo nghĩa đó cũng được.”

Cô không muốn giải thích nữa.

Vừa dứt cuộc gọi, tin nhắn của Lê Oánh đã hiện lên: [Em với cậu ta chia tay hả?]

Một tin tức gây xôn xao đến mức cả thế giới đều bắt đầu quan tâm đến chuyện tình cảm của họ.

Tô Kiến Thanh trả lời: [Dạ phải.]

Chỉ vài giây sau, Lê Oánh gọi điện đến: “Tối nay rảnh không? Làm vài ván bài với chị đi.” Cô ấy nghiện bài bạc, cũng nghiện thuốc lá, thường xuyên rủ Tô Kiến Thanh đi cùng.

Cô trả lời chẳng chút do dự: “Dạ được.”

Chơi đến tận nửa đêm mới rời bàn, Tô Kiến Thanh ngồi lên xe của Lê Oánh, hai người cùng nhau trở về. Quen biết đã lâu, cô không còn dè dặt như trước, thậm chí có thể yên tâm chợp mắt trên đường.

Ở bên Lê Oánh rất dễ chịu.

Dù là Lê Oánh hay Kỳ Chính Hàn, những người ở vị trí cao như họ lại chẳng hề kiêu ngạo. Người có thể hòa nhã với mọi kiểu người, thường là người từng trải, từng bị cuộc đời mài giũa đến khi thu lại hết những góc cạnh. Suy cho cùng, có được nhân duyên tốt cũng là một dạng tu dưỡng.

Lê Oánh hơi mệt, ngậm điếu thuốc, tò mò hỏi chuyện giữa cô và Kỳ Chính Hàn.

Tô Kiến Thanh thành thật kể một phần, thêm thắt một phần. Dù có sửa thế nào, câu chuyện của họ cũng chẳng thể trở thành một bản tình ca lay động lòng người.

Nói cho cùng, người ngoài chỉ thấy cô là một kẻ đào mỏ, lại si mê chính người đàn ông đã nâng đỡ mình.

Cô giữ lại phần xúc động cho riêng mình, còn anh, đến cả tình yêu cũng chưa từng cho đi.

Tô Kiến Thanh cũng không cố tình né tránh những chuyện này, càng không phủ nhận mối tình sai lầm trong quá khứ.

Cô yêu Kỳ Chính Hàn, đó là sự thật. Và cô rất vui vì mình đã đủ can đảm buông bỏ mối quan hệ mập mờ để thẳng thắn nói lời yêu với anh. Dù được hay không được đáp lại, đó vẫn là dấu mốc trưởng thành của cô.

Đời người cần học cách nắm giữ và buông bỏ.

Đã buông rồi thì không còn gì phải bận lòng.

Cuối cùng, Lê Oánh kết luận: “Cậu ta là kiểu đàn ông có thể trở thành người tình hoàn hảo, cơ mà lại không thể làm người yêu lý tưởng của bất kỳ ai.”

Tô Kiến Thanh nhìn Lê Oánh, thấy cô ấy và Kỳ Chính Hàn có điểm giống nhau, họ đều có con mắt nhìn người sắc bén.

“Bảo là thiếu sót gì đó thì cũng không đúng lắm… nói chung là rất mơ hồ.” Lê Oánh trầm tư nghĩ ngợi, quay sang hỏi Kiến Thanh. “Em nói xem?”

Tô Kiến Thanh đáp: “Em biết ơn anh ấy vì đã dùng tiền tài và quyền thế của mình giúp đỡ em, nhưng giữa bọn em không thể nào quay lại được nữa. Bởi vì điều em cần không phải là sự chiều chuộng, mà là tình yêu. Chiều chuộng nuôi lớn cái tôi và ham muốn, còn tình yêu nuôi dưỡng tâm hồn. Chỉ khác nhau một chữ, nhưng cách biệt lại xa như trời với đất.”

Cô ngẫm nghĩ rồi bổ sung: “Có lẽ đó chính là sự khác biệt giữa người tình và người yêu.”

Lê Oánh búng tay cái tách: “Bingo, nói hay lắm. Người ăn học đàng hoàng có khác.”

Tô Kiến Thanh khẽ cười: “Làm gì có, những thứ em đọc toàn là tiểu thuyết vỉa hè thôi. Mà thật ra, có nhiều thứ sách vở không dạy được, phải tự mình trải qua mới thấm thía.”

Lê Oánh hoàn toàn tán đồng: “Đặc biệt là chuyện tình cảm, thứ đó vừa mơ hồ lại vừa phức tạp.”

Tô Kiến Thanh gật đầu nói: “Em chỉ hy vọng sau này sống được như chị bây giờ, đến tuổi đó vẫn ung dung điềm đạm. Em luôn tin rằng, phụ nữ từng trải đời mới có được nét cuốn hút riêng. Lúc ấy tầm nhìn cũng rộng hơn, không còn đem chuyện yêu đương treo trên miệng suốt ngày, nghĩ thôi đã thấy nhẹ lòng.”

Nghe thì như tâng bốc, nhưng lời cô nói lại thật lòng đến từng chữ.

Lê Oánh bật cười, đưa tay sờ mặt: “Nhưng có tuổi rồi thì da dẻ sẽ xuất hiện nếp nhăn.”

“Nếp nhăn thì sao? Mỗi đường là một câu chuyện.” Cô đỡ lời một cách tự nhiên.

Lê Oánh càng thêm thích thú với kiểu nói chuyện của cô: “Lần sau kể em nghe chuyện chị với ông xã.”

Tô Kiến Thanh đáp: “Vâng ạ.”

Dù trò chuyện thoải mái, bà chủ của cô vẫn không quên nhắc đến công việc: “À, đã nghĩ đến chuyện lên show giải trí chưa?”

Tô Kiến Thanh suy nghĩ: “Cái tính của em hơi nhọc người, nếu tham gia sợ sau này sẽ thành tư liệu bôi đen mất.”

Lê Oánh nói: “Tư liệu đen cũng là dấu ấn riêng. Thời nay ai mà chẳng có vài vết đen. Tất nhiên, chị không định bảo em nổi bằng chiêu trò. Chị chỉ muốn nói, trong cái giới này sợ đông sợ tây, rụt rè e ngại thì không bao giờ bật lên được.”

Tô Kiến Thanh nói: “Nghe cũng hợp lý, nếu có chương trình phù hợp, em sẵn sàng cân nhắc.”

Cô không muốn làm trái ý Lê Oánh. Đắc tội với cấp trên chẳng phải chuyện gì hay ho, bởi lẽ lúc này phía sau cô đâu còn ai chống lưng cho nữa.

Lê Oánh và Kỳ Chính Hàn thực ra không hẳn giống nhau. So với anh, cô ấy còn sắc sảo và tính toán hơn, giống như đang chơi một ván cờ, từng bước đều có sắp đặt. Đó là bản năng của một thương nhân. Tô Kiến Thanh hiểu rõ điều đó và tất nhiên sẽ không cảm thấy khó chịu.

Cô biết trước mặt ai thì có thể giữ lại chút ngây thơ, và ở bên ai thì nên biết điều thuận theo thế cuộc.

Sau khi ký hợp đồng với công ty, Tô Kiến Thanh không lập tức nhận phim mới. Lệ Oánh vẫn đang tranh thủ cơ hội cho vai diễn tiếp theo của cô. Vì vậy, Tô Kiến Thanh có một kỳ nghỉ dài hiếm hoi, về thăm cha mẹ rồi đi du lịch đây đó. Người từng hứa sẽ cùng cô chu du thế giới nay đã không còn, Tô Kiến Thanh chỉ có thể một mình đến những điểm đến mơ ước của cả hai, bắt đầu từ vùng Tây Bắc của tổ quốc.

Khi trở về đã là cuối đông, cận kề một cái Tết mới. Ba tháng trôi qua trong chớp mắt.

Một ngày nọ, khi đang ở nhà xem phim, cô bất ngờ nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Vừa bắt máy, giọng nói bên kia khiến Tô Kiến Thanh lập tức cảnh giác.

Một giọng nữ dịu dàng, có phần dè dặt: “Xin hỏi có phải là Tô Kiến Thanh không?”

Cô đang nằm dài trên sô pha thì lập tức ngồi thẳng dậy. Tô Kiến Thanh nhận ra giọng của Liêu Vũ Mân.

Liêu Vũ Mân nói: “Gần đây chị đang công tác ở Thân Thành, không biết em có thời gian gặp chị không?”

Tô Kiến Thanh có phần lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Cô đoán được mục đích của lần gặp mặt này, cũng muốn xem thử đối phương sẽ làm gì.

Họ hẹn nhau ở một quán cà phê.

Không có mấy đứa trẻ bên cạnh, Liêu Vũ Mân trông bớt đi vẻ “hiền thục đảm đang”, khoác bộ vest chỉn chu, toát lên nét tinh anh sắc sảo. Trông cô ấy có sức sống hơn nhiều so với lần gặp tại đám tang. Dưới ánh sáng nhu hòa trong quán cà phê, vẻ ngoài được tô điểm càng thêm thanh tú, mối quan hệ không còn căng thẳng cũng khiến Tô Kiến Thanh có thiện cảm hơn đôi chút.

Tô Kiến Thanh cảm thấy hôm nay cô ấy rất xinh đẹp, rất dịu dàng.

Cô không gọi chị dâu nữa mà đổi thành chị Vũ Mân.

Hôm ấy là một ngày mưa.

Câu mở đầu của Liêu Vũ Mân là: “Mùa đông ở miền Nam lúc nào cũng mưa.”

Tô Kiến Thanh cầm tách cà phê, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Chỗ nào cũng ẩm ướt.”

“Chuyện giữa hai người, chị đã nghe qua phần nào.” Đó là câu thứ hai. Ai là hai người thì không cần nói cũng hiểu.

Tô Kiến Thanh hỏi: “Là anh ấy bảo chị đến?”

Liêu Vũ Mân trầm mặc, không có nói tiếp. Một lúc sau cô ấy mới mở lời, nhưng lại lảng tránh câu hỏi: “Chuyện về hình xăm đó chị cũng biết rồi. Thực sự xin lỗi, chị hoàn toàn không nhận ra Chính Hàn từng có ý với mình. Nhưng đó chỉ là những rung động thời thiếu niên, không thể xem là sâu nặng, hơn nữa cũng đã qua hơn mười năm, em ấy sớm đã buông bỏ.”

Từng câu từng chữ như đang thay anh biện minh vậy.

Tô Kiến Thanh không tỏ rõ thái độ, nhẹ nhàng nhướng mày, không phủ nhận cũng chẳng đồng tình. Cô hỏi lại: “Chị biết chuyện hình xăm từ khi nào?”

Cô ấy đáp: “Vài ngày trước.”

Tô Kiến Thanh cười trong đắng chát. Những tâm sự thời niên thiếu mà anh giấu kín suốt hơn mười năm, cuối cùng lại vì cô mà dễ dàng bị phơi bày.

Anh cho rằng đó là điều cô canh cánh trong lòng nên nhất định phải để người trong cuộc đích thân đến gỡ bỏ khúc mắc.

Chỉ có anh mới nghĩ ra được cách làm như vậy. Quả nhiên là Kỳ Chính Hàn.

Phải cùng đường đến mức nào mới nghĩ ra chiêu trò ngớ ngẩn ấy? Khi thốt ra những lời đó, anh đã nghĩ gì? Rằng bí mật có thể không cần giữ nữa, nhưng người phụ nữ này thì nhất định phải giành lại cho bằng được, đúng không?

Trong lúc Kiến Thanh vẫn im lặng, Liêu Vũ Mân lại sốt ruột giải thích: “Giữa chị và cậu ấy là sự quan tâm như người thân. Cha và anh trai cậu ấy chẳng mấy khi đối xử tử tế, chị không nỡ nhìn cậu ấy cô đơn nên mới chăm sóc như em trai. Nếu điều đó khiến em thấy không thoải mái, bọn chị có thể giảm bớt liên lạc. Yêu là chuyện của trái tim, không phải của xác thịt. Hình xăm đó… chỉ là một dấu vết rất cũ, thế thôi.”

Tô Kiến Thanh ngắt lời cô ấy, giọng điệu lạnh nhạt: “Em hiểu ý chị, nhưng chuyện này không đáng nhắc tới nữa. Chị không cần nói thêm đâu.”

Nếu phải so sánh, có lẽ Liêu Vũ Mân không biết rằng, cái chữ cô ấy buột miệng thốt ra nhẹ tựa lông hồng ấy, lại là điều có người cả đời cũng chẳng nỡ trao đi.

Là anh thực sự không hiểu nặng nhẹ, hay chỉ cố tình tránh né?

Người ngoài rốt cuộc vẫn là người ngoài. Liêu Vũ Mân đến gặp cô, cùng lắm cũng chỉ có thể thở dài vài câu, dùng những lời lẽ nhạt nhòa khuyên nhủ: “Kiến Thanh, em nghĩ kỹ lại đi. Hai người đến được với nhau đâu dễ dàng gì.”

Cô ấy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Chính Hàn cho rằng em không nên lấy lỗi lầm của người khác để trừng phạt cậu ấy, như thế là không công bằng.”

Tô Kiến Thanh gật đầu, thần sắc điềm nhiên, lại hỏi: “Anh ấy còn nói gì nữa không?”

Mưa rả rích đổ xuống trong ánh hoàng hôn, giọng nói trong trẻo, dịu dàng của Liêu Vũ Mân hoà lẫn vào tiếng mưa lác đác, nghe xa xôi như vọng về từ thế giới khác: “Cậu ấy nói, bản thân không nỡ buông tay.”

Tô Kiến Thanh sửng sốt, sau đó cười khổ.

Cái miệng cao quý ấy có thể nói ra biết bao lời đường mật, vậy mà lại không thể thốt lên một câu thật lòng khiêm nhường, còn phải nhờ người khác truyền đạt thay.

Nếu hôm nay người ngồi đối diện là Kỳ Chính Hàn, nếu anh có thể tự mình nói ra những lời dịu dàng đó, biết đâu cô sẽ mềm lòng vài phần. Chỉ tiếc, anh sẽ không đến.

“Cảm ơn chị đã ghé thăm. Em sẽ suy nghĩ lại.”

Cô đưa ra một câu trả lời trung dung, cũng coi như không để Liêu Vũ Mân phải thất vọng quá nhiều sau bao lần bận lòng.

Sau khi chia tay, Tô Kiến Thanh một mình che ô đi trong con hẻm ngập mưa. Màn đêm buông xuống, những dãy nhà cao tầng từ thời Dân Quốc sừng sững hai bên, trong bóng tối như chực đổ sập, càng khiến con đường nhỏ hẹp thêm phần ngột ngạt. Không xe cộ, chẳng bóng người. Chỉ có màn mưa mỏng như tơ, rơi rớt xuống một tầng lạnh lẽo dành riêng cho cô.

Tĩnh mịch đến mức như thể cả thế giới chỉ còn lại mình cô.

Tâm trạng vừa mới bình ổn chẳng được bao lâu lại vì một cuộc gặp gỡ làm đảo lộn.

Tô Kiến Thanh đi đến đầu hẻm rồi quay đầu lại, vô định dạo bước trong con ngõ ấy.

Sau lần thứ ba lặp lại vòng đi, cuối cùng cô cũng bấm gọi một cuộc điện thoại. Chờ mười mấy giây, đối phương bắt máy.

Cô còn chưa kịp mở miệng, bên kia đã vội vàng lên tiếng. Âm thanh khàn nhẹ quen thuộc như kề sát bên tai, khẽ khàng bật ra ba chữ: “Nghĩ thông rồi?”

Trong suốt ba tháng cô sống tự do tự tại, anh đã làm gì? Có phải anh vẫn vững tin rằng cô đang hối hận khôn nguôi, chỉ chần chừ chưa quyết có nên quay về bên anh hay không?

Tô Kiến Thanh bật cười thành tiếng.

Chưa kịp nghe cô đáp, Kỳ Chính Hàn đã nói: “Vậy gặp nhau đi. Em đang ở đâu? Anh đến tìm.”

Tô Kiến Thanh: “…”

Cô thở dài một hơi, cuối cùng nhàn nhạt cất giọng: “Kỳ Chính Hàn, em đâu có gì đặc biệt hơn người, sao anh cứ mãi không quên được thế?”

Bên kia dường như nghẹn lời, sau đó là sự im lặng kéo dài.

Tô Kiến Thanh nói tiếp: “Giờ anh cứ lái Ferrari hay Rolls-Royce, chạy một vòng quanh trường đại học sân khấu, không chừng kiếm được cả trăm cô gái vừa trẻ vừa đẹp hơn em. Anh mua núi mua nhà cho họ rồi sẽ có cả đống người nhào vào lòng anh thôi.”

Anh cười lạnh một tiếng, rõ ràng là mỉa mai, âm điệu cũng cao hơn vài phần: “Thì sao? Nhưng họ có phải Tô Kiến Thanh không? Anh cần chắc?”

Hai đầu dây đều yên tĩnh, chỉ còn âm thanh mưa lất phất nơi phía Tô Kiến Thanh. Cô suýt thì trợn mắt, nhưng phải nhịn xuống, tiếng mưa len lỏi vào bầu không khí căng thẳng đến mức kỳ lạ giữa hai người.

Cuối cùng, cô điềm tĩnh nói: “Thôi được, biết anh si tình rồi, si tình thì luôn bị phụ bạc. Cứ xem như anh gặp chuyện đen đủi đi! Em đã nói không hối hận thì sẽ không hối hận.”

Một hồi lặng thinh, tiếng cười khẽ khàng xen lẫn sự giễu cợt từ phía anh vang lên: “Đúng là đồ không tim không phổi.”

Tô Kiến Thanh vẫy tay bắt một chiếc taxi, ngồi vào trong. Cửa xe khép lại, mọi ồn ào bị chặn sau lưng. Giọng Kỳ Chính Hàn qua điện thoại nghe càng rõ trong khoang xe yên tĩnh. Anh hỏi: “Ở bên anh, em không vui sao?”

Tô Kiến Thanh: “Vui vẻ, nhưng cũng rất mệt.”

Cô tựa đầu vào cửa kính, nhìn màn mưa đêm bên ngoài. Trong xe vang lên một bản nhạc nhẹ nhàng, lại là một bài hát ngọt ngào chẳng hợp chút nào với tâm trạng hiện tại.

Anh lại hỏi: “Sao lại mệt?”

“Là mệt về tinh thần, nếu anh không hiểu, em cũng chẳng muốn giải thích thêm.”

Tô Kiến Thanh bất đắc dĩ lắc đầu: “Nói vài lời thật lòng, em tự thấy lúc chúng ta bên nhau cũng khá hòa hợp, hiếm khi cãi vã. Hai năm đó em rất hạnh phúc. Giờ nghĩ lại, em thấy mãn nguyện. Anh để lại cho em những ký ức rất đẹp, thế là đủ rồi. Đừng để những chuyện lằng nhằng cuối cùng này khiến mối quan hệ của chúng ta trở nên tệ hại. Em không phải kiểu người thích hoài niệm chuyện cũ, nên càng không muốn dây dưa, lại càng không thể quay lại với anh.”

Sau cùng cô nói: “Đã chia tay thật rồi, Chính Hàn, buông tay đi.”

“Còn nữa, đừng đến tìm em. Em sẽ không gặp anh đâu.”

Sự im lặng kéo dài phủ lấy màn đêm ở cả hai đầu dây.

Phá tan sự im lặng ấy là tiếng cười chua chát của anh, vẫn là cách nói chuyện hờ hững thường ngày, nhưng ai cũng nghe ra nỗi nhẫn nhịn dồn nén bên trong: “Rốt cuộc là anh sai ở đâu, sửa rồi chẳng phải được sao?”

Tô Kiến Thanh nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở đã rối loạn.

Anh nói tiếp: “Em nhất định phải tàn nhẫn với anh như vậy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.