Trò Chơi Đuổi Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 43: Chương 43




Muôn vàn tơ vò chằng chịt thắt nơi ngực, Tô Kiến Thanh có quá nhiều điều muốn nói với anh.

Rằng anh không sai…

Chỉ đơn giản là anh không thể cho em một tình yêu công bằng và xứng đáng.

Chỉ đơn giản là em không muốn đến một ngày nào đó, chính miệng anh nói ra câu “chơi chán rồi”. Lòng tự trọng của em không chịu nổi nên em buộc phải là người tàn nhẫn trước.

Cuối cùng có những rào cản em không thể vượt qua.

Nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn lựa chọn im lặng, nén mọi tủi hờn vào trong, không thể thẳng thắn mở lòng với anh.

Vì không cần nghĩ cũng biết, trái tim cô nếu lật ngửa ra, sự chân thành ấy nhất định sẽ bị anh dội một gáo nước lạnh.

Chóp mũi Tô Kiến Thanh cay xè, cô cắn răng chịu đựng, đã hạ quyết tâm sẽ không khóc vì anh thêm lần nào nữa.

Kỳ Chính Hàn lại hỏi: “Một chút nuối tiếc cũng không có ư?” Không phải vì anh thì cũng nên vì sự giàu sang phú quý từng có. Không nói đến tình cảm thì bọn họ có thể quay về điểm khởi đầu, mỗi người đều đạt được điều mình cần, ít ra vẫn có được sự cân bằng và vui vẻ.

Nhưng cô chỉ đáp: “Nói thêm nữa sẽ càng rối rắm thôi, chúc ngủ ngon.”

Tô Kiến Thanh dứt khoát cúp máy, trong lòng thầm cầu nguyện anh đừng gọi lại cho mình.

Cô chọn rời đi vào lúc yêu anh nhất nên nỗi đau của anh sẽ không thể sâu bằng cô.

Hoàng Dịch Bân – Người bạn đã gây tai nạn làm hỏng xe của Kỳ Chính Hàn, sau khi xuất viện liền chủ động tổ chức một bữa tiệc xin lỗi.

Việc Kỳ Chính Hàn nổi giận chỉ vì một chiếc xe đã khiến cả hội bạn bè của anh đều ngỡ ngàng. Tin tức anh bị một cô gái “bỏ rơi” lan nhanh trong giới, ai nấy cũng bàn tán ra là anh chàng đang nhọc lòng vì vấn đề tình cảm. Một người phong lưu đi giữa ngàn bụi hoa như Kỳ Chính Hàn từ bao giờ lại bị vướng bận bởi chuyện yêu đương? Cùng lắm là do ở bên cô gái đó hơi lâu, có chút tình xưa nghĩa cũ, chuyện này dễ giải quyết thôi.

Một câu chốt hạ, có mới thì mới quên được cũ.

Hôm đó, Kỳ Chính Hàn tắm xong, nghe tiếng điện thoại réo mãi trên giường, anh nhấc máy. Đầu dây bên kia là Hoàng Dịch Bân: “Ra ngoài chơi vài ván không? Giới thiệu mấy cô em xinh xinh cho cậu.”

Kỳ Chính Hàn day trán, do dự một chút rồi hời hợt nói: “Được.”

Cúp máy xong, anh tiện tay ném điện thoại lên giường.

Sau đó đi thay quần áo, anh có hai phòng thay đồ, một căn là dành riêng cho Tô Kiến Thanh. Đồ đạc cô để lại chẳng mang đi món nào, anh cũng chưa từng đụng đến, ngay cả bàn chải đánh răng và đồ dưỡng da vẫn xếp ngay ngắn chỗ cũ.

Kỳ Chính Hàn đứng trước cửa phòng thất thần hồi lâu.

Anh còn nhớ lần đầu đưa cô về nhà, cô hứng thú đi hết phòng này sang phòng khác, hỏi han đủ chuyện. Lúc tắm rửa cô không có quần áo để thay bèn mặc tạm đồ ngủ của anh. Sau đó, cô ngồi xổm dưới đất dùng tay giúp anh, vừa lóng ngóng vừa thẹn thùng.

Lúc còn ở bên nhau chẳng để tâm đến mấy chuyện đó. Đến khi chia xa những hình ảnh ấy lại hiện rõ mồn một trong đầu.

Dáng người mảnh khảnh ấy như đang đứng ngay trước mắt, Kỳ Chính Hàn cụp mắt hồi tưởng, như thể đang bận lòng suy tư. Anh bước vào phòng thay đồ, ngắm từng bộ trang phục của cô. Mỗi một món đồ, anh đều nhớ rõ dáng vẻ lúc cô mặc lên người.

Cô sẽ không quay về.

Anh từng nghĩ, chỉ cần chờ qua mùa đông năm nay, cô sẽ nguôi giận, mọi khúc mắc giữa họ rồi sẽ xóa tan. Nhưng đến giây phút này anh mới thực sự nhận ra không còn cơ hội nữa rồi. Cách cô rời đi quá đỗi dứt khoát và tỉnh táo.

Có những người, có những điều, nếu không giữ chặt ngay lúc này thì giây tiếp theo nói biến mất là biến mất.

Anh vẫn không hiểu nổi, tình yêu rốt cuộc quan trọng đến mức nào? Đến mức có thể khiến một người dứt bỏ tất cả những gì đang có? Bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu kỷ niệm đẹp, những vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, tất cả đều bị cô gạt bỏ chỉ trong một đêm ngắn ngủi.

Ngay cả một thoáng mềm lòng cũng không có sao?

Kỳ Chính Hàn treo quần áo về chỗ cũ.

Họ nói chẳng sai, tìm người khác là xong. Cảm xúc của anh lúc này chưa chắc là nuối tiếc hay vương vấn đối phương, có khi chỉ là khoảng trống trong tiềm thức, mà đã là khoảng trống thì cần nên lấp đầy.

Anh nhận lời mời, đi tìm hoa hỏi liễu.

Địa điểm gặp mặt là ở một hội sở, Kỳ Chính Hàn quay lại chốn đèn đỏ rượu xanh, nơi người người chìm đắm trong thanh sắc phù hoa. Những cảnh tượng trai gái hỗn tạp thế này, thật ra anh cũng chẳng mấy ưa thích, song nơi đây chẳng khác gì khu giải trí, con người luôn cần một khoảng thời gian tiêu phí vô nghĩa để làm sôi động thể xác, lặng yên tâm hồn.

Hoàng Dịch Bân là kẻ vô lo vô nghĩ, đã bảo tìm người cho anh thì thực sự kéo đến cả một đám. Chen chúc trong một gian phòng, đúng kiểu tuyển tú chọn phi.

Kỳ Chính Hàn bước vào, đảo mắt một vòng, chẳng có người nào đặc biệt làm anh muốn mở lời. Anh cúi đầu châm thuốc, tùy ý chọn một góc ngồi xuống, im lặng không trò chuyện với ai.

Lâu rồi anh không gặp Chu Già Nam, cô vợ đó của hắn rất biết cách quản chặt chồng của mình.

Trong góc tối âm u, thêm vào một dáng người lười nhác, lãng đãng mà cô độc. Anh không mấy bận tâm tới cuộc đánh bạc của những người khác, chỉ chuyên tâm hút thuốc.

Cả người phủ lên vẻ tiêu điều hiếm thấy. Ánh mắt lạnh lẽo tận cùng.

Hoàng Dịch Bân thấy người đã tới, tiện tay chỉ về phía một cô gái đang ngồi trên sô pha, ra lệnh: “Cô kia, qua ngồi với cậu Kỳ đi.”

Cô gái ngẩn ra, ngại ngùng hỏi: “Ai cơ?”

“Cái người đẹp trai nhất đang ngồi trong góc kia kìa, mắt dán chặt từ nãy giờ, còn giả vờ hỏi gì nữa.”

Cô gái nhỏ thẹn thùng, hiển nhiên da mặt rất mỏng, để gỡ gạc thể diện bèn lí nhí một câu: “Em không có… Em đang nhìn bức tranh trên tường mà.”

Nhưng đôi chân thì phấn khởi bước nhanh đến chỗ anh.

Cô gái đi tới trước mặt Kỳ Chính Hàn.

Anh ngước mắt liếc cô một cái. Không có cảm xúc nào khác, song cũng không đuổi đi.

Thoạt nhìn, cô gái này như chưa tới hai mươi, mặc áo bông dày và quần jeans ôm dáng, dáng người không thấp nhưng cứ cúi đầu mãi, có vẻ vụng về lúng túng, cố gắng tỏ ra tự nhiên. Cô rụt rè cười, môi khép lại lộ ra hai lúm đồng tiền. Đôi má lúm đồng tiền đó khiến đôi mắt lạnh lùng của Kỳ Chính Hàn thoáng bừng lên một tia ấm áp rất nhỏ.

Anh đưa điếu thuốc lên môi, nheo mắt: “Ngồi đi.”

Cô gái hồ hởi ngồi xuống vị trí bên cạnh anh.

Kỳ Chính Hàn nâng khuỷu tay, hất nhẹ ngón tay một cái. Ý bảo: Không cần ngồi sát thế.

Cô có phần bối rối, lặng lẽ dịch ra một chút. Giữa một khoảng cách cố định, Kỳ Chính Hàn nghiêng đầu nhìn cô. Đôi mắt anh thật đẹp, nhìn ai cũng như có tình, chỉ vài giây thôi đã khiến cô gái mặt đỏ bừng. Không chịu nổi ánh mắt ấy, cô xấu hổ cúi đầu.

“Em tên gì?” Rốt cuộc anh cũng chịu mở lời, giọng khàn khàn mang theo chút mỏi mệt.

“Trì Oanh ạ.”

“Sinh viên à?”

“Vâng. Em học múa.” Gương mặt cô giữ vững nụ cười từng luyện tập qua nên hai lúm đồng tiền bên má cứ thấp thoáng hiện rồi ẩn. Anh cụp mắt, cái nhìn chuyên chú không rời.

Kỳ Chính Hàn lại hỏi: “Có biết hát không?”

Cô gái sững người, ngơ ngác nhìn anh. Trước giờ chỉ có người bảo cô múa, chưa ai bảo cô hát. Tuy nhiên cô vẫn ngoan ngoãn đáp lại: “Em biết hát bài của Lương Tịnh Như [19].”

“Hát hai câu nghe thử.”

Mỗi cậu ấm đều có sở thích riêng. Hát không phải sở trường của Trì Oanh nhưng cô vẫn cố gắng thể hiện, gò giọng hát từng câu:

“Tình yêu thực sự cần đến dũng khí,
Để can đảm đối mặt với những lời đàm tiếu.
Giữa dòng người đông đúc xô bồ,
Em vẫn cảm nhận được trái tim chân thành anh đang đặt trọn trong lòng bàn tay em.” 
[20]

Nghe xong, Kỳ Chính Hàn không bày tỏ thái độ. Anh ngả người ra sau, khuỷu tay lười biếng chống lên sô pha, hơi nghiêng người nhìn cô: “Còn biết làm gì nữa?”

Trì Oanh cụp mắt xuống, cực kỳ xấu hổ, lí nhí đáp vài chữ: “Nóng lạnh nuốt sâu…”

Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, nhưng anh vẫn nghe thấy. Kỳ Chính Hàn bật cười, ánh mắt đầy ẩn ý: “Ai dạy em nói thế?”

Trì Oanh thảng thốt.

Nghe nói bọn họ đều thích như vậy, cô cứ nghĩ làm thế sẽ gây được thiện cảm, nào ngờ lại lỡ lời làm anh không vui. Sắc mặt cô gái lập tức tái nhợt, cứng ngắc. Đôi tay nhỏ siết lấy vạt áo, cảm thấy vô cùng tủi nhục.

Kỳ Chính Hàn tiếp tục hỏi: “Em muốn làm sinh viên hay là gái tiếp khách?”

Cô gái cúi đầu, chực khóc đến nơi, yếu ớt nói: “Làm sinh viên ạ.”

Mắt ngấn nước, cô chẳng dám lên tiếng nữa, cũng không nghe thấy Kỳ Chính Hàn trả lời. Một lát sau, trong tay được nhét vào thứ gì đó. Là những tờ tiền đỏ rực.

Màn sương trong mắt Trì Oanh dần tan rã, cô không dám đếm kỹ trước mặt anh, chỉ khẽ lướt tay qua, áng chừng có hai ba chục tờ tiền.

Kỳ Chính Hàn dời mắt, không nhìn cô nữa, uể oải nói: “Tiếc là hát không ra gì, không thì hôm nay tôi đã đưa em về nhà rồi.”

Nói xong, anh búng điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn bên cạnh, còn chưa ngồi ấm chỗ đã cầm áo khoác đứng dậy bước ra ngoài: “Tôi đi trước nhé.”

Hoàng Dịch Bân tỏ vẻ kinh ngạc, chất vấn Trì Oanh: “Ơ, sao lại làm người ta bỏ đi rồi?”

Trì Oanh lắp bắp: “Em… Em cũng không biết mà. Em có nên đuổi theo không?”

Nhưng vừa rồi, hình như Kỳ Chính Hàn chẳng mấy hứng thú với cô. Cô gái nhỏ chưa từng trải sự đời, chỉ biết lúng túng đứng chôn chân ở cửa. Nhìn bóng dáng người đàn ông tiêu sái rời đi, càng lúc càng xa, cô vừa do dự vừa bối rối.

Hoàng Dịch Bân tặc lưỡi, xua tay: “Thôi thôi, cô về chỗ đi.”

“Dạ.” Trì Oanh khẽ đáp, vui vẻ sờ túi tiền. Không ngờ chỉ hát vài câu ở chỗ này thôi mà cũng đủ tiền trang trải cả tháng. Cô bèn đánh liều hỏi. “Anh ấy đẹp trai thật đấy, tên là gì thế ạ? Em còn được gặp anh ấy nữa không?”

Hoàng Dịch Bân nhìn cô bằng ánh mắt kẻ bề trên: “Cô quản được người ta tên gì à? Cô trèo nổi chắc?”

Trì Oanh bị quát một câu, cảm thấy tủi thân, nước mắt lưng tròng, lặng lẽ quay người rời đi.

Không với tới cũng chẳng dám chạm vào, mệnh không có cuối cùng chỉ đành tiếc nuối khôn nguôi. Quyền thế mê người, tưởng như ngay trong tầm tay, chỉ là thiếu đúng một chút vận may.

Chỉ tiếc cô vẫn còn trẻ, chưa biết có những duyên phận lỡ qua, kỳ thực lại là phúc phần trời thương.

Giữa phồn hoa nhân thế, tìm hoài một giấc mộng, cuối cùng chỉ còn lại u hoài.

Ban đêm, Kỳ Chính Hàn ngồi xem phim trên sô pha, một bộ phim trắng đen u ám, nội dung rất tối nghĩa. Nhưng lòng anh chẳng đặt nơi ấy, xem được một lúc liền chuyển kênh, đổi sang bộ “Phong nguyệt” do Tô Kiến Thanh đóng. Cô thắt hai bím tóc, đi dưới rặng long não trong khuôn viên trường. Chiếc váy trắng tung bay theo gió, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh mặt trời càng thêm trong vắt. Cánh môi hồng nhạt khẽ mím, lúm đồng tiền mờ mờ nơi gò má, sau lưng là con đường rợp bóng cây xanh và bức tường gạch đỏ. Nhìn mãi không chán, đẹp đến nao lòng.

Rõ là gần ngay trước mắt, vậy mà hơi ấm từ gương mặt ấy, anh mãi chẳng thể chạm vào.

Anh thiếp đi lúc đang xem phim, mơ một giấc mộng dài.

Trong mộng là một biển hoa anh đào hồng phấn, khu rừng anh từng trồng vì cô, là mùa xuân đẹp nhất của họ. Cô ngồi dưới gốc cây, giữa ngày xuân nắng nhẹ, khẽ ngâm nga một khúc ca.

Lòng không vướng bận phàm trần, nhân gian cũng hóa cõi thần tiên thôi.

Nhưng giấc mộng nào rồi cũng đến hồi kết.

Tiếng rung của điện thoại kéo anh tỉnh giấc. Kỳ Chính Hàn với tay lấy điện thoại trên bàn trà, thấy tên cô hiện trên màn hình. Anh cuống cuồng mở ra, chỉ thấy từng câu từng chữ đau nhói như dao cứa vào tim.

[Gặp gỡ và quen biết đều là duyên định. Em không hối tiếc, hy vọng anh cũng vậy.]

[Chúc anh mọi điều tốt lành, giữ gìn sức khỏe nhé.]

Bên ngoài cửa sổ trời đã lập đông, những cánh hoa anh đào rơi phủ khắp đất trời, nhưng khi chạm đất lại hóa thành tuyết trắng, sinh diệt luân hồi. Tiếng gió thổi nức nở, ánh sáng hãy còn mờ nhạt, lửa trong lò vẫn cháy rực.

Bộ phim kia vẫn phát lại, cô dưới hàng cây rợp bóng ấy, từng bước từng bước, lặp lại cảnh ban đầu.

Nhưng đó chỉ là phim ảnh.

Khúc hát trong mộng vẫn vương vấn bên tai nhưng sớm muộn cũng phai mờ thành chuyện cũ.

Người bước về phía trước, mộng đổi theo thời gian.

Kỳ Chính Hàn chỉnh trang lại đến công ty làm việc. Bận rộn suốt cả ngày, đến khi kết thúc trời đã tối rồi.

Vừa ngồi vào ghế sau, anh cởi áo khoác, tiện tay vắt lên lưng ghế. Tài xế hỏi có về nhà không, hỏi đến lần thứ hai anh mới uể oải đáp: “Tôi chưa muốn về, cứ lái xe dạo một lát đi.” Muốn để đầu óc bản thân nhẹ nhõm đôi chút.

Hạ cửa kính, hiếm khi Kỳ Chính Hàn có nhã hứng ngắm nhìn cảnh đêm thành phố. Trong tiếng gió ù ù lùa qua, anh bấm gọi một cuộc điện thoại, vừa mở miệng đã nói lời xã giao: “Giám đốc Lê bao giờ về vậy? Tôi mời chị một bữa.”

Đầu dây kia vang lên giọng nói của Lê Oánh, với vẻ nghi hoặc: “Ồ, sao hôm nay lại nịnh nọt chị thế? Có chuyện gì hả?”

Anh nói: “Thì muốn nhờ chị chăm sóc cô gái nhỏ ấy nhiều hơn một chút.”

Đối phương bật cười: “Tưởng gì, có cần cậu nhắc đâu, mời cơm làm gì cho khách sáo? Tôi đối với con bé tốt lắm rồi. Đi theo tôi thì xác định ăn ngon mặc đẹp, sung sướng khỏi bàn.”

Kỳ Chính Hàn cũng cười: “Chỉ đối tốt bình thường thì chưa đủ, phải tốt hơn nữa cơ.”

“Cậu nói thế thì tôi chịu, tốt hơn nữa là phải tốt đến mức nào đây?”

Anh ngẫm nghĩ, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Trước mặt người khác, cô gái nhỏ ấy rất trầm tính, đã ít nói mà còn hay nghĩ nhiều, tâm tư nặng nề lại dễ nhạy cảm nữa. Tôi chỉ sợ ra ngoài va vấp, không hòa nhập được rồi chịu thiệt thôi.”

Lê Oánh cười toe toét, chẳng giấu được vẻ thích thú: “Nghe cái cách cậu nói chuyện sao mà giống cha người ta quá vậy.”

“Thì cũng như làm cha thôi.” Kỳ Chính Hàn xoa trán, cúi đầu cười, nói tiếp. “Cô gái nhỏ ấy sau này giao cho chị đó. Nếu bên chị có gặp khó khăn cứ việc nói với tôi, tôi nhất định không chối từ. Cảm ơn nhé.”

Kỳ Chính Hàn cúp máy, không cố gắng mỉm cười nữa. Anh từng phụ nhiều người, cũng chẳng thiếu người dây dưa níu kéo. Bộ dạng ấy xấu xí thế nào anh hiểu rất rõ.

Cửa kính xe kéo lên, anh khẽ dặn tài xế: “Về nhà thôi.”

Anh trở về nhà, gọi người giúp việc đến thu dọn đồ đạc của cô, gói gọn và đem bỏ.

Lời tác giả:

Về vấn đề “sạch” hay không, xin nói rõ qua quan điểm cá nhân: Tôi không thể chấp nhận chuyện nam chính có quan hệ với ai khác ngoài nữ chính (chỉ nói riêng trong truyện này thôi). Nên theo góc nhìn chủ quan của tôi, anh ấy là “sạch”. Tóm lại, tôi sẽ không để xảy ra tình tiết anh ấy thế này thế kia với những cô gái khác.

Tuy nhiên, vì anh ấy mang thiết lập là một kẻ đào hoa nên nếu ai hiểu thành “không sạch” thì cũng không sai. Suy cho cùng, nhân vật cũng chỉ tồn tại trên trang giấy, những gì nằm ngoài câu chữ đều tùy người đọc tự tưởng tượng.

Edit: Ờm… Còn quan điểm của mình thì nam chính không sạch nhé. Hai chữ trong trắng không có hợp với ổng đâu, nói thiệt luôn. 😀

Chú thích:

[19] Lương Tịnh Như (梁靜茹, Fish Leong) là một nữ ca sĩ gốc Hoa mang quốc tịch Malaysia, sinh năm 1978.

[20] “Dũng Khí” (勇气) – ca khúc nổi tiếng do Lương Tịnh Như thể hiện, phát hành năm 2000. Nhạc sĩ sáng tác: Tạ Quang Dũng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.