Trò Chơi Tùy Chỉnh

Chương 32: Chương 32




“Yên Lam, đến rồi.”

Cảm giác bả vai bị đẩy nhẹ, cô chậm rãi tỉnh lại.

Chung Việt ở ghế phó lái nhìn cô: “Cậu ngủ say quá, tôi gọi hai lần cậu mới dậy.”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đỗ ở gần khu chung cư, là chỗ lần trước cô tạm biệt Chung Việt.

“Làm phiền cậu rồi.” Cô chỉnh lại mái tóc hơi rối, cười lịch sự: “Đi về nhớ chú ý an toàn.”

Xuống xe, Thiện Yên Lam nhìn theo chiếc xe rời đi.

Sau khi về tới nhà, tắm sạch mùi rượu trên người, cô ngả đầu ngủ say.

Không biết có phải do uống rượu không, cô ngủ rất sâu, một đêm không mộng mị, hôm sau thức giấc, tinh thần cũng rất sảng khoái.

Mẹ chuẩn bị bữa sáng, ba cũng dậy từ sớm, họ không kinh ngạc lắm khi thấy con gái dậy muộn.

“Tối qua mấy giờ con về?”

Cô nghĩ rồi đáp: “Chắc khoảng gần mười hai giờ ạ.”

“Ừm, đừng thức khuya.”

Cô gật đầu: “Con biết rồi ạ.”

“Chiều nay bạn con tới à?” Ba ngẩng đầu khỏi ipad.

Thiện Yên Lam vâng một tiếng: “Khoảng bốn giờ hơn ạ.”

Đang là ngày nghỉ, không có chuyện gì làm, cô ra vườn hoa đi dạo, nói chuyện với ba mẹ, thời gian trôi qua rất nhanh.

Cô về phòng, thay quần áo, trang trí nhà cửa đơn giản. Thiện Yên Lam không thích phong cách phù phiếm nên cô trang trí cũng đơn giản thôi.

Khi mấy người Ngô Ca tới, Thiện Yên Lam đã trang điểm xong rồi.

Cô có rất nhiều quần áo, lần này cô mặc một chiếc váy siết eo trắng, thiết kế đơn giản nhưng có thể làm nổi bật vòng eo mảnh mai của cô.

“Yên Lam, sinh nhật vui vẻ.” Ngô Ca và Âu Dương Lộ vào trước.

Hai cô gái tặng quà cho Thiện Yên Lam, Trần Sảng Nhi phía sau mỉm cười đưa quà cho cô.

Tâm trạng kích động của mấy cô gái lập tức xìu xuống khi nhìn thấy ba mẹ Thiện Yên Lam: “Cháu chào chú, chào dì ạ.”

Mẹ không nhịn được cười: “Mấy đứa là bạn của Yên Lam phải không, chào các cháu.”

Thu dọn đồ đạc xong, ba mẹ biết đám trẻ chơi đùa không thích người lớn ở đó nên họ lấy lý do công việc đi tới phòng đọc, để lại không gian cho các cô gái.

“Cậu không có anh chị em gì sao?” Ngô Ca tò mò hỏi.

Thiện Yên Lam dẫn họ tham quan nhà mình: “Tớ có một anh trai với một em trai.”

“Sao không thấy họ đâu?”

“Họ không ở thành phố A.”

Giải thích đơn giản xong, họ không hỏi nhiều nữa.

Âu Dương Lộ kéo tay cô, đánh giá một lượt: “Lần đầu thấy cậu mặc quần áo ngày thường thế này.”

Cô hiếm khi pha trò: “Có đẹp không?”

“Đẹp lắm!”

Mấy cô gái ngồi trong phòng khách, không gian trong nhà khá rộng, buổi chiều có người tới trang trí, vì chỉ là tiệc sinh nhật cỡ nhỏ nên không nhiều đồ lắm. Có điều vẫn đủ cho bốn cô gái.

“Hương vị này quen quá.” Âu Dương Lộ nếm bánh quế hoa trong miệng: “Hơi giống món mới của Phác Ngọc Các.”

Thiện Yên Lam ngạc nhiên trước vị giác của cô ấy: “Của Phác Ngọc Các đó.”

“Yên Lam, cậu giấu nghề nha, có thể mời được cả đầu bếp ở chỗ đó.” Cô ấy trêu đùa.

Cô cười: “Nhà tớ thường xuyên qua đó ăn cơm, đương nhiên quen thuộc.”

“Nghe nói Phác Ngọc Các của nhà Tống Túc đấy.” Ngô Ca bỗng xen vào một câu.

Cô ấy vừa dứt lời, Thiện Yên Lam cũng khá ngạc nhiên.

“Nhà họ làm ăn lớn lắm, có ngành ẩm thực, ngành khách sạn, hình như còn liên quan tới cả bất động sản nữa, rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếng đều thuộc về nhà họ.” Ngô Ca đắc ý thông báo tin tức lớn: “Nếu không sao Liêu Lị Sa lại thích dính lấy Tống Túc như thế.”

Đây là lần đầu Thiện Yên Lam được nghe nói tới chuyện này.

Không biết từ bao giờ, trời đã sẩm tối, họ nói đủ mọi chuyện. Dù cho bình thường vẫn gặp nhau ở trường nhưng chỉ cần gặp mặt, họ sẽ có rất nhiều lời muốn nói.

“Các cô gái ơi, ăn cơm thôi.”

Mẹ ra khỏi phòng đọc, đi vào bếp, trong bếp đã có đầu bếp chuẩn bị món ăn từ trước, không hề bất ngờ, đầu bếp ấy cũng là của Phác Ngọc Các. Thiện Yên Lam rất thích hương vị của nhà hàng này nên lần nào tổ chức sinh nhật, cô cũng mời đầu bếp nhà hàng qua nấu ăn.

Ba từng định mời đầu bếp về nhà luôn nhưng Thiện Yên Lam từ chối.

Ăn nhiều rồi cũng sẽ chán.

Ngô Ca không sợ người lạ, có thể trò chuyện với ba mẹ cô. Trần Sảng Nhi và Âu Dương Lộ thì ngược lại, hai cô gái bỗng ít nói, chỉ khi ba mẹ hỏi, họ mới nói chuyện.

“Ở trường Yên Lam có quan hệ rất tốt với một nam sinh!” Chỉ cần Ngô Ca hứng lên, cái gì cô ấy cũng có thể nói ra miệng.

Thiện Yên Lam mặt không đổi sắc nhưng chuông cảnh báo trong lòng đã vang lên.

“Ồ?” Mẹ rất thích nghe chủ đề này, bà tò mò: “Là chàng trai tên Chung Việt sao?”

“Hóa ra dì cũng biết.” Ngô Ca kinh ngạc, nhìn Thiện Yên Lam đầy ẩn ý: “Xem ra có chuyện thật rồi.”

Thiện Yên Lam bất đắc dĩ: “Làm gì có.”

“Mau kể cho dì nghe, có chuyện gì thế?” Mẹ hưng phấn nói.

“Mẹ...”

Ngô Ca ngắt lời cô, cười bảo: “Thiện Yên Lam không có gì nhưng hình như bạn nam kia có ý với cậu ấy.”

Ba cũng chú ý tới chủ đề này: “Rốt cuộc là nam sinh nào, sao ba không biết?”

“Ở trường bọn cháu, Chung Việt rất nổi tiếng đó, chú có thể tới đó xem, cực kỳ đẹp trai.”

Âu Dương Lộ và Trần Sảng Nhi nhìn nhau bất đắc dĩ, rồi lại nhìn Thiện Yên Lam không chen lời được với vẻ đồng cảm.

“Hả?” Ba nhướng mày, nhìn con gái đang im lặng: “Vậy chú phải đi xem thử xem đẹp trai thế nào.”

“Nhưng mà Yên Lam không có ý kia, cũng hết cách thôi.” Ngô Ca nhún vai.

Âu Dương Lộ không nhịn được nói xen vào: “Rốt cuộc cậu đang tiếc nuối gì hả?”

Cuối cùng chủ đề cũng kết thúc, Thiện Yên Lam thở phào.

Sau bữa ăn, ba mẹ tắt đèn, đầu bếp đẩy xe bánh kem ra, bên trên cắm nến, trên miếng socola viết dòng chữ sinh nhật vui vẻ rất to.

Các cô gái vỗ tay hát mừng sinh nhật.

Cô mỉm cười, dưới ánh mắt của mọi người, cô ước nguyện.

Ước xong, cô thổi tắt nến.

“Cục cưng sinh nhật vui vẻ.”

Ba mẹ mỉm cười cưng chiều, bạn bè vui vẻ, tim cô không khỏi đập nhanh hơn, tươi cười đón nhận những lời chúc phúc ấy.

Vì hôm sau phải đi học, các cô gái không thể chơi quá muộn, ăn bánh xong cũng nên tạm biệt rồi.

Tiễn các cô ra cửa, trước khi vào phòng đọc, không biết mẹ lại nhớ ra thứ gì, bà đứng lại: “Yên Lam, tối qua có người đưa đồ tới, con xem thử xem có phải của con không?”

Bà nhắc thế, cô mới nhớ tới quà mấy người Liêu Lị Sa tặng.

Cô khẽ đáp rồi đi tới tủ chứa đồ trước cửa, lật lên xem, quả nhiên mấy thứ đó đều ở bên trong.

Lấy từng thứ một ra, ba mẹ không ở phòng khách nên cô bóc quà trong đó luôn.

Cô xem qua quà của đám Liêu Lị Sa rồi nên tiện tay để một bên. Cầm quà của Lý Hân Vãn lên, sau khi mở giấy gói cô mới nhìn thấy một con gấu bông nhỏ.

Phía sau con gấu bông là một tấm thiệp, bên trên là nét chữ của Lý Hân Vãn, cô ấy chỉ viết mấy câu đơn giản như sinh nhật vui vẻ, đồng thời tỏ lòng cảm ơn với cô.

Cô bất giác mỉm cười, cất tấm thiệp và con gấu bông đi.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.