Còn lại là quà của ba chàng trai.
Lý Ngũ Kỳ tặng một sợi dây chuyền của nhãn hiệu cao cấp, Chung Việt tặng một đôi khuyên tai, bên trên đính kim cương nhỏ, dưới ánh sáng, chúng lấp la lấp lánh, cô nhìn qua rồi đặt xuống, bóc tiếp quà của Tống Túc.
Vừa mở một góc, cô dừng lại.
Đóng gói quen mắt, mở ra xem, là logo của Phác Ngọc Các.
Bên trong có bộ dụng cụ làm bánh ngọt, kiểu dáng nào cũng có, không thể không nói, trong tất cả món quà, chỉ có quà của Tống Túc để lại cho cô ấn tượng sâu sắc nhất.
Cô không rõ có phải Tống Túc biết nhà họ là khách quen của Phác Ngọc Các không.
Nếu như biết, món quà này cũng rất có lòng
Cô cất dụng cụ vào phòng bếp, những món quà khác thì mang về phòng.
Thời gian diễn ra như thường lệ, Thiện Yên Lam tới trường sớm hơn bình thường, trong phòng không có nhiều người, cô lấy sách vở ra đọc.
Các bạn khác lục tục tới dần, họ đều hòa nhã chào hỏi học sinh chuyển trường.
Tiếp xúc lâu ngày, không ai không thích cô.
Đến trưa, cô đi ăn với mấy người Ngô Ca, các cô gái cùng đến căng tin, bất ngờ là bên trong có rất nhiều người. Ngô Ca kéo các cô chen lên phía trước, sợ tới muộn không lấy được cơm.
“Sao hôm nay đông người thế?” Âu Dương Lộ thắc mắc: “Đừng bảo mấy người kia ở đây nhé.”
Tràn Sảng Nhi gắp đùi gà vào khay thức ăn của cô ấy: “Họ ít khi đến căng tin lắm.”
“Không phải vậy thì sao lại có nhiều người thế này?”
Thiện Yên Lam lấy đồ ăn xong, nói với họ: “Tớ đi chiếm chỗ trước đây.”
Mấy người gật đầu rồi cô mới đi tìm chỗ trống.
Vất vả lắm mới liếc thấy một chỗ trong góc, mặc dù nhìn hơi chật nhưng miễn cưỡng ngồi được.
Cô đặt khay thức ăn lên bàn, vắt áo khoác lên cái ghế phía trước, chuẩn bị cầm đũa ăn cơm.
Cách đó không xa, cuối cùng đám Ngô Ca cũng lấy cơm xong, cô đang định vẫy tay gọi thì một tiếng bịch chợt vang lên, cô giật mình, trố mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Quả nhiên chỉ khi đám người Liêu Lị Sa ở đây, nhà ăn mới có nhiều người thế này. Họ ngồi ở giữa nhưng lần này có thêm vài người nữa, là hai nữ sinh lâu rồi không gặp.
“Ngụy Lai và Điền Gia?” Ngô Ca đặt khay đồ ăn xuống bàn, hào hứng xem kịch: “Tớ còn tưởng hai nữ sinh này không hết đất diễn rồi chứ.”
Âu Dương Lộ và Trần Sảng Nhi cũng tò mò nhìn qua.
Chỉ thấy Liêu Lị Sa bực bội, không để ý hiện tại đang ở trước mặt mọi người, trực tiếp hất khay đồ ăn lên người hai cô gái kia. Đồ ăn vương vãi khắp sàn, phần lớn đều bị dội lên người hai cô gái.
Tình cảnh thu hút ánh nhìn của mọi người, Ngô Ca chửi tục một câu: “Mẹ kiếp, kích thích quá!”
Khoảng cách hơi xa, Thiện Yên Lam không nghe rõ họ đang nói gì, nữ sinh kia cúi gằm mặt, bàn tay túm mép váy trắng bệch, Thiện Yên Lam nheo mắt, quay qua nhìn Liêu Lị Sa vô cùng bực dọc.
Cô ta ghé sát tai nữ sinh kia nói gì đó, mặt nữ sinh trắng bệch, nữ sinh kia ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Người ngồi bàn đó nhắm mắt làm ngơ, Trương Kỳ Nhã và Liễu Khinh Khinh đang nói chuyện gì đó buồn cười, còn những nam sinh khác cũng không có ý định xen vào.
“Hình như Điền Gia nói với những người khác là cô ta muốn theo đuổi Tống Túc.” Ngô Ca lặng lẽ thì thầm, vẻ mặt hưng phấn: “Tớ đã bảo cậu ta sẽ chết chắc mà, không ngờ tớ lại được nhìn thấy cảnh tượng ấy.”
Âu Dương Lộ nhìn không chớp mắt, miệng vẫn ăn cơm: “Nhưng mà cậu ta cũng to gan đấy, tưởng rằng mình với đồ điên Liêu Lị Sa kia có quan hệ tốt là có thể ăn nói lung tung sao?”
Thiện Yên Lam lặng im, chỉ là sắc mặt lạnh lùng.
“Yên Lam, cậu đừng xen vào nữa, nếu không tớ sợ cậu ta sẽ giận lây sang cậu đấy.” Trần Sảng Nhi túm tay cô.
Lần này, bất ngờ là cô quay đầu, cầm đũa lên: “Ừm.”
Cô không biết bên kia xảy ra chuyện gì, ngoại trừ Ngô Ca và Âu Dương Lộ, Trần Sảng Nhi với Thiện Yên Lam đều chăm chú ăn cơm, mắt điếc tai ngơ với chuyện bên ngoài.
Chưa qua bao lâu, cô phát hiện ra âm thanh bên ngoài đều tắt hẳn, ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy Ngô Ca ngơ ngác nhìn sau lưng mình.
Cái ghế cạnh cô bị kéo ra, sau đó đôi chân thon dài đập vào mắt, Thiện Yên Lam sửng sốt, vô thức ngẩng đầu lên.
“Này, Yên Lam.” Liêu Lị Sa nhếch đôi môi đỏ chót, sắc mặt như thường chào hỏi cô.
Vẻ mặt cô ta không khác gì bình thường, khí thế quanh người cũng vậy, không khí sẽ rất hài hòa nếu không phải bây giờ cô ta đang nắm tay một cô gái.
Trước kia cô gặp Điền Gia mấy lần rồi, là một cô gái khá xinh xắn nhưng bây giờ mặt mũi cô ta lem luốc, nước canh trên tóc nhỏ xuống tí tách, cô ta run rẩy, mắt ửng đỏ.
Thiện Yên Lam không biết cô ta muốn làm gì nên quay qua nhìn Liêu Lị Sa.
“Yên Lam, làm sao đây?” Khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ ấm ức, giọng nói cũng nũng nịu hơn bình thường, Liêu Lị Sa làm nũng với Thiện Yên Lam: “Lúc trước tôi xem cậu ta là bạn bè, cậu ta lại châm ngòi ly gián quan hệ của chúng ta, có phải cậu ta rất xấu không?”
Điền Gia càng run hơn, cô ta khóc nấc lên: “Tôi... Tôi không có ý đó... Xin lỗi...”
“Thế cậu có ý gì?” Liêu Lị Sa tròn mắt nhìn cô ta, giọng nói dịu đi: “Cậu nói cậu muốn biến A Túc thành của cậu, không phải ý cậu là không muốn cậu ấy làm bạn với bọn tôi nữa sao?”
“Tôi... Tôi không...”
“Vậy cậu có ý gì hả?” Liễu Lị Sa nhìn Điền Gia chằm chằm.
Điền Gia sợ hãi lùi về sau nhưng không ngờ cổ tay lại bị Liêu Lị Sa túm lại, Điền Gia run rẩy, chỉ biết khóc.
Sau lưng, Trương Kỳ Nhã bất ngờ túm tóc Điền Gia, tư thế ngửa cổ lên khiến cô ta khó thở, Điền Gia nhịn đỏ cả mặt, nước mắt rơi xuống nhiều thêm.
“Mẹ kiếp, tôi không chê tóc cậu bẩn thì thôi, cậu khóc lóc cái gì?” Trương Kỳ Nhã căm ghét nhìn tay mình rồi túm tóc Điền Gia, giật mạnh hơn: “Hỏi thì cậu phải trả lời, rốt cuộc cậu có ý gì hả?”
Xung quanh đột nhiên tĩnh lặng, mọi người đều nhìn về phía này, chú ý tới từng cử động của họ.
Thiện Yên Lam im lặng nhìn, Liêu Lị Sa tỏ vẻ xem thường, Trương Kỳ Nhã trào phúng, Liễu Khinh Khinh lạnh lùng khiến cô kiên định với suy nghĩ lúc trước của mình.
Một đám điên rồ mất trí.
Một câu nói khoác lác thốt ra trong lúc vô ý có thể khiến Liêu Lị Sa điên cuồng thế này, cô có thể tưởng tượng ra nếu như không phải Tống Túc ở đó, Liêu Lị Sa sẽ làm ra hành động đáng sợ gì với Lý Hân Vãn.
“Đều là bạn bè cả, có gì bình tĩnh nói chuyện.” Cô lạnh lùng nói một câu.
Vừa mới dứt lời, Liêu Lị Sa chậm rãi quay đầu qua, nụ cười trên môi không thay đổi: “Yên Lam, cậu ta ăn nói bậy bạ đó.”
“Ừm, không phải còn chưa làm gì sao?”
Không khí bỗng lạnh hẳn đi.
Vẻ mặt cô thản nhiên, nụ cười vẫn dịu dàng, hòa nhã nói: “Lị Sa, cậu còn nhớ lần trước tôi nói gì không?”
Liêu Lị Sa nheo mắt: “Ồ? Nói gì cơ?”
“Bây giờ cậu thế này sẽ không đuổi được hết tất cả mọi người.” Giọng cô rất khẽ, gần như dán sát vào tai cô ta: “Chú ý đến người cậu để ý đi.”
Cô ta buông tay Điền Gia, hào hứng nhìn cô: “Ý của cậu là tôi nên chủ động theo đuổi sao?”
Thiện Yên Lam không nói phải, cũng không nói không phải, cô chỉ cười dịu dàng: “Đây cũng chỉ là suy nghĩ của tôi thôi.”
“Cậu năm lần bảy lượt ngăn cản tôi là bởi vì đồng cảm với người khác sao?” Cô ta chỉ phía sau mình: “Đồng cảm với cậu ta?”
Cô còn chưa kịp trả lời, Liêu Lị Sa bỗng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt lộ ra ý cười lạnh lẽo: “Nhiều người thế này, cậu định thương xót cho từng người một sao, bé ngoan?”
Thiện Yên Lam không phản ứng gì.
Một lúc lâu sau, Liêu Lị Sa bật cười, tiếng cười lanh lảnh vang lên, Trương Kỳ Nhã cũng kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy Liêu Lị Sa đột nhiên ôm Thiện Yên Lam, thì thầm bên tai cô: “Cậu tưởng mình là thiên sứ thật đấy à?”