Trò Chơi Tùy Chỉnh

Chương 38: Chương 38




Thiện Yên Lam ngẩn người: "Gì cơ?"

Anh không trả lời, bàn tay lớn nắm lấy tay cô kéo cô vào lòng, trong lúc cô còn chưa kịp nhận thức được tình huống, anh đã ôm lấy eo cô, khẽ dùng lực, cả người cô bị giam trong vòng tay anh.

"Tống..."

"Đừng lên tiếng." Giọng anh rất trầm, hơi thở ấm áp phả lên đỉnh đầu cô: "Có người đang tìm tôi, không thể để ông ta phát hiện ra."

Có lẽ vì giọng anh hiếm khi nghiêm túc như vậy khiến Yên Lam vô thức cảm thấy hơi căng thẳng: "Ai đang tìm cậu?"

"Ba tôi."

Anh ôm eo cô bước về phía cầu thang, bởi vì cô luôn cúi đầu nên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể để bị anh dẫn đi.

"Sao cậu lại tránh mặt ba mình?" Cô hơi nghi hoặc.

Cánh cửa đóng sầm một tiếng, đèn trong cầu thang không biết có phải bị hỏng hay không, bọn họ đứng đó một lúc lâu mà đèn vẫn không sáng lên. Cánh cửa ngăn cách tiếng ồn bên ngoài, đột nhiên yên tĩnh khiến Thiện Yên Lam cảm thấy không quen.

"Cậu..."

Tống Túc sao thế, sao không nói gì?

Lời còn chưa kịp nói ra, đột nhiên Thiện Yên Lam bị đẩy mạnh vào tường. Cô mở to mắt, hoảng hốt không nhịn được giơ tay lên lại bị anh nắm lấy, lực tay lớn đến nỗi cô không thể giãy ra.

"Tống Túc!" Âm lượng của cô tăng lên.

Chàng trai dựa toàn bộ cơ thể lên người cô, trong bóng tối không thấy rõ biểu cảm của anh, gương mặt kề sát khiến cô cảm nhận được hơi thở có phần nặng nề của anh. Lúc này cô mới ý thức được sự chênh lệch giữa nam và nữ, anh rất nặng, gần như đè bẹp cô.

"Nhỏ giọng một chút." Tống Túc hơi nghiêng đầu, hơi thở phả trực tiếp lên cổ cô khiến cô không khỏi run lên: "Xin lỗi, tôi sợ bóng tối, để tôi dựa vào cậu một lát."

Anh vừa nói như vậy, Thiện Yên Lam cứng đờ người không dám động đậy.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở dần ổn định của Tống Túc, tim cô đập nhanh hơn, trên trán cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, trong lòng cầu nguyện có thể mau chóng đi ra ngoài.

Một tiếng cười khẽ vang lên, anh hơi ngẩng đầu lên: "Cậu đang xấu hổ hay căng thẳng thế?"

"... Đều không phải."

Anh bật cười, dường như lại tiến gần cô hơn một chút: "Cứng miệng nhỉ."

"Chắc cậu đã thích ứng rồi nhỉ, có thể đứng dậy trước được không?" Cô hỏi.

"Không được, tôi chóng mặt."

Tống Túc trả lời rất nhanh khiến Thiện Yên Lam không biết anh đang giả vờ hay nói thật.

Cô thở dài, tựa đầu vào tường.

Vốn cứ nghĩ sẽ phải ở trong tình trạng này, ai ngờ Tống Túc đột nhiên ngẩng đầu lên. Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa chiếu vào hắt lên mặt cô, đường nét ngũ quan như ẩn như hiện, bởi vì đứng ngược sáng nên cô không thấy rõ gương mặt của Tống Túc lúc này.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, lúc bắt gặp ánh mắt của anh, hơi thở bỗng ngừng lại.

Trong mắt anh có một tia sáng, đôi mắt ấy đang nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, cô không hiểu được ý nghĩa của nó, cứ thế ngơ ngác đối diện với anh.

Bị một chàng trai nhìn chằm chằm như vậy, Thiện Yên Lam hơi bối rối, nhất thời không biết là do thời tiết hay vì ở trong tình huống này mà mặt cô nóng ran lên.

Hoàn cảnh này rất dễ xảy ra chuyện, huống hồ còn không có đèn, một nam một nữ đang tuổi dậy thì học cấp ba, dù không thể làm ra chuyện trái luân thường đạo lý gì nhưng ví dụ về việc ăn trái cấm thì không thiếu.

Thiện Yên Lam không muốn trở thành một trong số đó.

"Chúng ta đã ở đây được một lúc rồi, ra ngoài được chưa?" Cô chủ động phá vỡ sự im lặng.

Tống Túc chậm rãi đứng thẳng người dậy, đi về phía cửa: "Đi thôi."

Không ai nhắc lại bầu không khí kỳ lạ vừa rồi, Thiện Yên Lam hoàn toàn không muốn khiến tình hình lại trở nên khó xử, còn Tống Túc dường như chẳng để tâm.

Cũng đúng, bên cạnh anh có nhiều cô gái như vậy, đâu phải ai cũng được anh để ý.

Thiện Yên Lam nhìn đồng hồ, trời đã tối, cô sợ mẹ sẽ lo lắng bèn tạm biệt Tống Túc, chạy đến phòng làm việc của ba.

"Ồ, đây không phải là Yên Lam sao, đến tìm viện trưởng à?" Bác sĩ Lý đúng lúc đi ngang qua, vừa xem hồ sơ bệnh án vừa nói: "Viện trưởng vẫn chưa họp xong, e là còn họp lâu, hay là cháu về nhà trước đi."

Ông ấy trông cũng rất bận, thấy tình hình như vậy, Thiện Yên Lam cũng chỉ có thể thỏa hiệp về nhà.

"Chú, cháu làm ít bánh quy, chú cực khổ rồi." Cô lấy từ trong cặp ra mấy chiếc bánh quy định đưa cho ba, trong đầu nghĩ lần sau có cơ hội làm lại là được, sau khi đưa bánh cho bác sĩ Lý xong, cô vẫy tay chào tạm biệt.

Ra đến cổng bệnh viện, đang định lấy điện thoại gọi xe, một chiếc xe con màu đen đã dừng lại trước mặt cô. Thiện Yên Lam nhìn thoáng qua, cũng không nghĩ nhiều nhưng cửa kính xe phía sau lại hạ xuống, lộ ra gương mặt mỉm cười của Tống Túc.

"Tôi đưa cậu về."

Thiện Yên Lam hơi ngạc nhiên, cô cứ nghĩ anh đã đi rồi, không khỏi nghi ngờ liệu có phải anh đang cố ý đợi mình hay không.

Tống Túc dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Ba cậu vẫn chưa xong việc phải không?"

Cô nhíu mày nói: "Sao cậu biết?"

"Sao phải căng thẳng thế?" Anh cười đùa: "Tôi cũng coi như quen biết ba cậu, biết chút chuyện không phải rất bình thường sao?"

"Vậy tại sao vừa rồi cậu không nói với tôi?"

Tống Túc trực tiếp mở cửa xe, trông có vẻ đã mất hết kiên nhẫn: "Tôi nói cậu sẽ tin sao?"

Anh hất cằm, ra hiệu cô đừng lãng phí thời gian: "Lên xe đi."

Thiện Yên Lam nhìn anh, cuối cùng cũng lên xe.

Xe khởi động một lần nữa, chầm chậm chạy trên đường.

Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, Tống Túc không phải người chủ động bắt chuyện, lúc này anh đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhắm mắt lại trông anh bớt đi vài phần tùy tiện, hàng mi dày rậm rủ xuống, tạo thành bóng đen dưới mắt.

"Có chuyện gì sao?"

Thiện Yên Lam không ngờ anh nhắm mắt lại vẫn cảm nhận được cô đang nhìn anh.

"Không có."

Anh mở mắt, nửa khép nửa mở nhìn sang, khóe môi nhếch lên cười, đột nhiên hỏi một câu: "Cậu thấy trường trung học phổ thông Sơn Thanh thế nào?"

Cô hơi khó hiểu tại sao anh lại hỏi vậy nhưng vẫn dịu dàng trả lời: "Rất tốt."

"Xem ra hiện tại cậu khá hòa hợp với bọn họ."

Anh bỏ lại một câu không rõ có ý gì rồi tiếp tục nhắm mắt lại.

Thiện Yên Lam nhìn anh: "Cậu có ý gì?"

Anh không giải thích mà ung dung thong thả bỏ lại một câu: "Cậu nghĩ bản tính con người là thiện hay ác?"

Chủ đề xoay chuyển bất ngờ khiến cô càng không hiểu dụng ý của anh, hơi nghi hoặc nói: "Một câu nói không thể khái quát hết tất cả loài người."

Anh khẽ cười.

Mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng Thiện Yên Lam vẫn tò mò không biết Tống Túc muốn nói gì, không nhịn được hỏi thêm một câu: "Cậu muốn nói gì à?"

"Cậu đoán xem?"

Cô vẫn luôn biết Tống Túc đem lại cho người ta cảm giác áp bức lớn, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Thiện Yên Lam khẽ nheo mắt: "Cậu đang nói đến đám Liêu Lị Sa à, vì Lý Hân Vãn, hay là vì Điền Gia?"

Tống Túc không phủ nhận cũng không thừa nhận mà hỏi lại một câu: "Cậu nghĩ bọn họ có thể làm đến mức nào?"

"Bọn họ là học sinh cấp ba, trên có ba mẹ, người lớn và nhà trường quản lý, cho dù là người trưởng thành cũng có pháp luật chế tài." Đây là suy nghĩ thật lòng của cô.

Không biết từ lúc nào xe đã dừng lại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đã đến trước cửa nhà mình.

Thiện Yên Lam định cảm ơn Tống Túc rồi xuống xe, ai ngờ anh bất ngờ xoay mặt cô lại, đầu ngón tay ấm áp nắm lấy cằm cô, cô không thể không ngẩng đầu nhìn Tống Túc đầy khó hiểu, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

"Cậu thật ngây thơ."

Giọng anh rất trầm, mang theo âm trầm quyến rũ.

"Nhưng những gì cậu nói cũng không sai." Anh khẽ cười, đầu ngón tay dùng sức, gần như để lại vết đỏ trên cằm cô: "Vậy thì, hãy dùng chính đôi mắt của cậu mà nhìn đi."


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.