"Sao thế, không quay lại lớp à?"
Giọng nói của Liêu Lị Sa truyền đến kéo suy nghĩ của cô trở lại thực tại, Thiện Yên Lam ngước mắt lên, cười nói: "Giờ tôi về đây."
Cô uống một ngụm trà sữa trên tay, hương vị nhàn nhạt của sữa hòa lẫn với hương vị đậm đà của hồng trà khiến cô hơi buồn nôn.
So với trà sữa, cô thích sữa tươi hoặc trà hơn.
Trương Kỳ Nhã và Liễu Khinh Khinh đi ở phía trước, không biết đang nói chuyện gì, Liêu Lị Sa vốn định trở về cùng bọn họ nhưng sau khi nhận một cuộc điện thoại thì rời đi, cho nên Thiện Yên Lam và Lý Hân Vãn đi ở phía sau.
Cô khẽ cụp mắt xuống, khóe mắt liếc nhìn Lý Hân Vãn.
Má cô ấy ửng hồng, đôi môi thoa một lớp son nhẹ, nhìn khí sắc tốt hơn nhiều, lúc này cô ấy đang vui vẻ uống trà sữa, từ tốn nhai trân châu.
Không biết có phải là ảo giác của Thiện Yên Lam hay không, cô cảm thấy Lý Hân Vãn dường như đã thay đổi gì đó.
Ngoại hình không chỉ xinh đẹp hơn mà hình như cô ấy còn tự tin hơn nữa.
Đây là chuyện tốt.
Thiện Yên Lam quay đi, sau khi lên đến tầng của mình, cô chào tạm biệt bọn họ.
Cuối cùng cũng đến giờ tan học, sau khi học sinh lục tục rời khỏi trường, cô mới ung dung thong thả thu dọn cặp sách.
Vì đã đồng ý sẽ đến bệnh viện thăm Chung Việt nên cô đành phải đi.
Cô gọi một chiếc taxi đến bệnh viện, tình cờ thế nào đó cũng là bệnh viện ba cô làm việc. Đúng lúc cô còn mang theo bánh quy mới làm tối qua, có thể mang cho ba luôn.
Đến quầy lễ tân, cô gõ nhẹ lên bàn, mỉm cười nhìn chị điều dưỡng đang ngáp ngủ: "Chị Tiểu Tiêm, sao lại lười biếng trong giờ làm thế?"
Tiểu Tiêm nhìn thấy Thiện Yên Lam thì hơi ngạc nhiên, vội lau nước miếng: "Sao em đến sớm thế? Viện trưởng vừa đi họp rồi."
"Bạn học của em nằm viện, em đến thăm cậu ấy."
"Bạn học? Tên là gì, có cần chị kiểm tra giúp không?" Tiểu Tiêm lập tức mở sổ ra.
Thiện Yên Lam cản lại bàn tay đang nhanh chóng lật sổ của cô ấy: "Không cần đâu ạ, em biết số phòng rồi."
"Được, vậy em đi nhanh đi."
Lúc chuẩn bị rời đi, cô bỗng nhớ ra điều gì, lôi túi bánh quy vốn dĩ định đưa cho ba từ trong túi xách ra, lấy ra một chiếc đưa đến miệng Tiểu Tiêm: "A, há miệng ra nào."
"Ơ, cái này..." Tiểu Tiêm vui mừng há to miệng, cảm khái: "Ngon quá!"
Thiện Yên Lam khẽ mỉm cười: "Chị thích là tốt rồi, vậy em đi đây."
Tạm biệt Tiểu Tiêm, cô mới đi tìm phòng bệnh.
Theo như hiểu biết của Thiện Yên Lam về đám cậu ấm nhà giàu, phòng bệnh bình thường chắc chắn không chứa nổi mấy vị phật sống kia cho nên cô đi thẳng đến khu phòng bệnh VIP tìm, quả nhiên đúng như dự đoán, rất nhanh đã tìm được phòng.
Đang định mở cửa ra, bàn tay cầm tay nắm cửa của cô chợt khựng lại.
"Sao không đi với Lý Hân Vãn của cậu?" Giọng nói trêu đùa vang lên, không cần đoán cũng biết là Chung Việt.
Nghe vậy thì Tống Túc cũng ở đây?
Chẳng bao lâu sau, một giọng nói trầm thấp vang lên: "Không cần đến miệng nữa thì hiến nó đi."
"Ý tôi cậu còn không hiểu sao? Thiện Yên Lam bảo tan học sẽ đến thăm tôi, cậu ở đây thì chúng tôi sao mà ở riêng được."
Rõ ràng chính cậu ta ra vẻ đáng thương muốn cô đến thăm.
Thiện Yên Lam chậm chạp không mở cửa ra, cô nghiêng người dựa sát vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn vào bên trong.
Một bóng lưng cao lớn đứng trước giường bệnh, Chung Việt cũng không nói dối, chân phải của cậu ta bị treo ngược lên, trông có vẻ khá nghiêm trọng. Hôm nay cả hai người đều không đến trường, Tống Túc mặc đồ bình thường, áo sơ mi với quần dài thoải mái, trông càng thêm lười biếng.
Anh không có phản ứng gì, ngược lại Chung Việt than thở nói: "Cậu cũng thấy đấy, cô ấy hoàn toàn không quan tâm đến gương mặt hay tiền bạc của tôi, ép cô ấy quá cô ấy còn cắn người."
Tống Túc dường như chẳng mấy hứng thú với đề tài này, trong lúc Thiện Yên Lam nghĩ rằng bọn họ sẽ chuyển chủ đề, không ngờ anh đột nhiên xoay người lại, đôi mắt đen sâu thẳm kia nhìn thẳng về phía cửa, giọng nói không lớn không nhỏ: "Đến rồi thì vào đi."
Cô hơi ngẩn ra, nhất thời không biết có phải Tống Túc đang nói với mình hay không.
"Ai cơ?" Chung Việt nghi hoặc hỏi.
Tống Túc nhìn chằm chằm về phía cửa, không trả lời câu hỏi của cậu ta, khẽ mỉm cười nói: "Sao thế, còn bắt tôi mời cậu vào nữa à?"
Xem ra đúng là nói cô rồi.
Thiện Yên Lam hơi lúng túng, hành động đứng ngoài cửa nghe lén không phải ý định ban đầu của cô. Chỉ là thấy cả hai người bọn họ đều ở đây, cô không muốn vào lắm. Nhưng Tống Túc đã phát hiện ra, cô cũng chỉ có thể cắn răng mở cửa.
Cô xách giỏ trái cây đã mua bước vào, mỉm cười nhìn Chung Việt ở trên giường: "Cậu ổn chứ?"
Chung Việt có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô đứng ngoài cửa nhưng cũng không hỏi gì, chỉ cười nhận lấy giỏ trái cây, còn hơi tủi thân nói: "Không ổn, chân tôi đau lắm."
Tống Túc ở bên cạnh khẽ bật cười thành tiếng.
Đến gần mới thấy chân của Chung Việt được băng bó kỹ đến mức nào, cô nhíu mày hỏi: "Sao lại ngã?"
"Lái xe, lúc rẽ không khống chế được." Cậu ta trả lời rất thành thật, mắt nhìn cô không chớp: "Cậu vừa tan học là đến đây ngay à?"
Cô gật đầu: "Đám người Lý Ngũ Kỳ không biết cậu nằm viện, sao cậu không nói với bọn họ?"
Chung Việt nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Bọn họ quá ồn ào, hơn nữa cũng không thật lòng mong tôi hồi phục, đã vậy thì cần gì tôi phải nói với bọn họ?"
Thiện Yên Lam không ngờ cậu ta lại nói như vậy.
Ở trường, bọn họ thường xuyên tụ tập với nhau, ngay cả ngày nghỉ hay cuối tuần cũng hẹn gặp, quan hệ đâu đến nỗi tệ như Chung Việt nói?
Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Lát nữa cậu bận việc gì không, chúng ta cùng nhau ăn tối?" Chung Việt khẽ kéo ống tay áo của cô, có chút mong chờ hỏi.
Cô lắc đầu: "Tôi phải về nhà rồi."
Cậu ta hơi thất vọng: "Cậu ghét tôi đến vậy sao, đến ăn một bữa cơm với tôi cũng không muốn?"
Thiện Yên Lam khựng lại một lúc, cô hoàn toàn không có ý đó.
Trước mặt cô, Chung Việt thu lại vẻ kiêu ngạo bất cần, bộ dạng này của cậu ta trông giống như một chú cún bị bỏ rơi. Nếu không biết rõ tính cách thật của người này, có lẽ cô đã tin rồi.
"Không phải, chỉ là lát nữa tôi còn có việc, không thể ở lại bệnh viện lâu như vậy." Cô nhẹ nhàng giải thích: "Đợi cậu trở về trường, chúng ta ăn trưa cùng nhau nhé."
Chung Việt biết không thể ép được cô chỉ đành đồng ý, nhân cơ hội đưa ra yêu cầu: "Vậy mai cậu có thể đến thăm tôi không?"
Thiện Yên Lam không tiện từ chối, cười cười, gật đầu đồng ý.
Lúc chuẩn bị rời đi, cô bỗng nhận ra mình đã quên mất Tống Túc còn ở trong phòng. Cô thoáng ngẩng đầu lên nhìn anh, vốn định chào hỏi một câu rồi rời đi, không ngờ anh đột nhiên đứng dậy, lười biếng buông một câu: "Tôi cũng đi đây."
"Ơ, A Túc, cậu vừa mới..."
Tống Túc mắt điếc tai ngơ, đi đến bên cạnh Thiện Yên Lam, hơi cúi xuống nói nhỏ bên tai cô: "Không đi gặp ba cậu à?"
Anh vừa dứt lời, cả người cô run lên.
Cô ngạc nhiên kinh ngạc nhìn anh, còn Tống Túc dường như rất thích thú với biểu cảm đó, nắm lấy tay cô kéo ra ngoài.
"Sao cậu biết..."
Ra khỏi phòng bệnh, anh buông tay cô ra, chậm rãi đút tay vào túi, bước chân không ngừng tiến về phía trước: "Khách quen của Phác Ngọc Các."
Lời giải thích rất ngắn gọn, cô lập tức hiểu ý Tống Túc, đuổi theo anh, hỏi: "Thì ra cậu biết chuyện này, vậy món quà trước đây cậu tặng tôi cũng vì lý do này sao?"
Tống Túc rất kiệm lời, chỉ ừ một tiếng.
Chuyện này khiến Thiện Yên Lam hơi bất ngờ, hiếm khi dùng ánh mắt nghiêm túc quan sát chàng trai bên cạnh, tính cách có phần xấu xa nhưng đối xử với bạn bè lại chu đáo không ngờ.
"Cảm ơn món quà của cậu, tôi rất thích." Cô mỉm cười dịu dàng, trong giọng nói không giấu được sự vui vẻ.
Ai ngờ anh đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ không rời, thấp giọng nói: "Lại đây."