Động tác nhai bún của Thiện Yên Lam dừng lại, chớp mắt nhìn cô ta, ngạc nhiên vì cô ta đột nhiên nói vậy, cũng hoài nghi liệu hành động của mình có thực sự không đúng không, cô cân nhắc một lúc rồi nói: “Tôi đã từ chối nhiều lần rồi nhưng cậu ấy không nghe.”
“Cậu ấy là kiểu người chưa từng trải qua khó khăn gì nên lòng tự tôn cao hơn người khác. Cậu ấy nghĩ rằng cứ nhiệt tình đeo bám sẽ có được cậu. Còn cậu thì tính tình mềm mỏng không đưa ra được sự khẳng định rõ ràng, cậu không chấp nhận, cậu ấy cũng không thể theo đuổi đến đâu. Hai cậu đang chơi trò marathon đấy à?”
Thiện Yên Lam nhớ lại hai cái tát trước đây của mình, còn có việc trước mặt Trương Kỳ Nhã và mọi người đã nói rằng sẽ không thích Chung Việt, cô cảm thấy mình đã làm rất rõ ràng, ít nhất cũng để Chung Việt hiểu được suy nghĩ của mình, nhưng sau đó cậu ta lại muốn cô cho cậu ta một cơ hội, cô nhất thời mềm lòng nên đã đồng ý.
Vậy hành động này thật sự là không tốt sao?
Nhớ lại những việc mình đã làm, cô chưa từng gặp phải người nào như Chung Việt, bị từ chối rồi mà vẫn kiên trì không bỏ cuộc, vì vậy cô không biết cách xử lý mối quan hệ theo đuổi này. Thông thường, nếu đối phương dùng biện pháp mạnh ép cô làm điều mà cô không thể chấp nhận thì cô nhất quyết không dung thứ. Nhưng nếu đối phương nói năng nhẹ nhàng muốn theo đuổi cô và trong cuộc sống hàng ngày chỉ thêm vào một mối quan hệ bạn bè đặc biệt thì với tính cách của mình, cô có lẽ sẽ không từ chối thẳng thừng.
Nhìn thấy Chung Việt nghiêm túc như vậy, cô không muốn đối phương khó xử, cũng không muốn làm quan hệ trở nên căng thẳng.
Còn những lời Liêu Lị Sa nói, có phần nhắc nhở cô.
Nếu mình thực sự không thích, tốt hơn là không nên để người khác nuôi hy vọng.
Thiện Yên Lam tiếp tục ăn bún, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”
Liêu Lị Sa hài lòng nhìn cô, chống cằm nói: “Cậu thật sự rất ngoan.”
“Sao lại nói tôi như không có chủ kiến vậy.” Cô cười: “Tôi có suy nghĩ những gì cậu nói, tình hình hiện tại tôi thấy không vấn đề gì, còn về chuyện sẽ xảy ra, để sau xem thế nào.”
“Có lý.” Liêu Lị Sa vỗ tay: “Yên tâm, tôi vẫn hiểu Chung Việt rất rõ, cậu ấy chỉ là một cậu ấm ăn chơi thôi, có thể làm được trò gì chứ? Lần sau mà gặp một cô nàng xinh đẹp khác thì cậu ấy sẽ lại thích ngay thôi.”
Ăn no, họ bắt taxi đến bệnh viện.
Khi đến trước phòng VIP, Thiện Yên Lam vừa định gõ cửa, chỉ thấy Liêu Lị Sa bất ngờ kéo cửa ra, bước thẳng vào trong: “Ôi, tên tàn phế này là ai đây? Không phải đại soái ca Chung Việt của chúng ta sao?”
Chung Việt ngồi đờ đẫn trên giường, nhìn thấy Liêu Lị Sa đến thì rất ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”
“Yên Lam nói muốn cùng tôi đến đấy.” Cô ấy nhếch môi cười, nhìn về phía Thiện Yên Lam đang đi vào phía sau và nháy mắt: “Phải không?”
Vẻ mặt của Liêu Lị Sa gian xảo, có vẻ như câu nói này có ý định giúp đỡ cô một tay.
Thiện Yên Lam mỉm cười, ừ một tiếng.
Chung Việt tỏ ra khó chịu: “Tôi muốn ở riêng với Yên Lam, cậu đến làm gì?”
“Đều là người đẹp, sao cậu lại phân biệt đối xử như vậy chứ.” Liêu Lị Sa nhún vai, không khách sáo ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, vắt chân lên: “Cậu đó, có lẽ nên từ bỏ đi thôi, chúng ta đã là học sinh lớp 12 rồi, cậu đi rồi có lẽ sẽ có cậu trai lớp 10 nào đó tán tỉnh Yên Lam đấy?”
Chung Việt không bị kích động, cười khẩy một tiếng: “Liên quan gì đến cậu?”
“Được thôi, nếu cậu không nghe tôi khuyên, tôi cũng không biết nói gì hơn.” Liêu Lị Sa không tức giận mà cười, trông như rất bất lực: “Nói thật, cậu thật không nể mặt chút nào, đã nhập viện mà cũng không cho bọn tôi biết, chỉ coi bọn tôi là bạn cùng lớp thôi à?”
“Chúng ta vốn dĩ chỉ là bạn cùng lớp.”
Cô ta tức đến bật cười, đứng dậy: “Miệng chó không mọc được ngà voi, tôi đi đây.”
“Đi rồi sao, không ngồi thêm chút nữa à?” Chung Việt cười nói.
“Đấy là bộ dạng chào đón tôi sao?” Liêu Lị Sa liếc xéo, đứng dậy đi đến cửa, chào Thiện Yên Lam, rồi rời đi thẳng.
Chung Việt đưa ánh mắt bất lực nhìn về phía Thiện Yên Lam: “Thật không biết cậu ta đến làm gì.”
“Cô ấy biết cậu nhập viện nên đến thăm cậu.” Thiện Yên Lam ngồi xuống ghế sofa mà Liêu Lị Sa vừa ngồi: “Khoảng bao giờ thì cậu được xuất viện?”
Cậu ta thở dài: “Còn chưa biết, chắc khoảng một hai tuần nữa?”
“Cậu điều dưỡng tốt sẽ mau khỏi hơn.”
Cậu ta cười gật đầu, đuôi mắt nhếch lên trông có vẻ quyến rũ, ánh mắt lóe lên, nhìn vào mặt Thiện Yên Lam, cười mỉm nói: “Nếu cậu thường xuyên đến thăm tôi, tôi sẽ khỏi nhanh hơn.”
Nghe vậy, Thiện Yên Lam không lập tức đồng ý hay từ chối, cô cười nhẹ, giọng điệu có chút nghiêm túc nói: “Chung Việt, tôi đã nói với cậu là tôi sẽ không thích cậu mà?”
Chung Việt hơi ngạc nhiên, hồi lâu sau cậu ta ấm ức nói: “Tôi biết, vì vậy tôi đang cố gắng.”
“Tôi hiểu suy nghĩ của cậu.” Giọng điệu của cô bình thản, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng tôi cũng hiểu rõ bản thân, tôi không có ý định yêu đương nên tôi không muốn cậu lãng phí thời gian vào tôi.”
“Yên Lam, lần trước chúng ta không nói như vậy.”
“Tôi biết, rất xin lỗi, tôi chỉ muốn nói cho cậu một sự thật. Bây giờ cậu là học sinh lớp 12, điều quan trọng nhất dĩ nhiên là học tập, tôi không muốn cậu sau này hối hận, dù sao đây cũng là thời điểm rất quan trọng.” Cô nói: “Tôi không có ý ép buộc cậu phải làm theo lời tôi, cậu có thể cân nhắc.”
Chung Việt im lặng hồi lâu: “Vậy cậu thật sự không thích tôi chút nào sao?”
Thiện Yên Lam nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cậu ta, nhất thời cũng có chút không nỡ nhưng vẫn thật lòng nói: “Thật sự rất xin lỗi.”
“Được thôi, tôi biết rồi.” Dáng vẻ tức giận như dự đoán không xuất hiện, Chung Việt cười gượng, trông như đã dồn hết can đảm để thỏa hiệp: “Đây là lần đầu tiên tôi thất tình, còn khó chịu hơn tôi tưởng.”
Cô nói xong, cũng không có ý định ở lại lâu: “Chúc cậu mau chóng hồi phục, tôi đi trước đây.”
Cậu ta không ngăn lại, chỉ nhìn theo bóng lưng cô biến mất trong phòng bệnh.
Hồi lâu, cậu ta vẫn không thu hồi ánh mắt, không động đậy, thân thể như cứng lại nhưng không lâu sau, cậu ta lại cúi đầu, nghịch chiếc điện thoại trong tay, gọi một cuộc điện thoại.
“Tôi bị người ta từ chối rồi, ra ngoài uống rượu đi.” Chung Việt không biết nghe đối phương nói gì, bực bội vò đầu, cau mày: “Đừng có mà cười nữa, tôi mời, muốn đi thì đi, không đi thì biến.”
Cuộc gọi kết thúc, phòng bệnh vừa nãy còn có tiếng động bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, hồi lâu, Chung Việt cười một tiếng, mắt sâu thẳm, như một vùng chết chóc.
“Thật sự là chó má.”