Trò Chơi Tùy Chỉnh

Chương 43: Chương 43




Hôm sau là thứ sáu, chẳng mấy chốc sẽ được nghỉ cuối tuần. Dù là một học sinh gương mẫu nhưng Thiện Yên Lam vẫn thấy rất vui vẻ.

“Hay là tan học chúng ta đi chơi gì đi?” Ngô Ca hưng phấn lại gần hỏi bọn Thiện Yên Lam: “Hình như chúng ta chưa đi chơi chung với nhau lần nào nhỉ?”

Âu Dương Lộ thấy đề nghị này cũng khá ổn: “Được đó.”

Cuối cùng Thiện Yên Lam cũng nhận ra hai cô gái này dễ nổi nóng nhưng cũng nhanh nguôi giận. Vụ bạn bè đấu khẩu với nhau lúc trước cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, tất cả là do cô đã lo lắng dư thừa.

“Có nên rủ Sảng Nhi đi cùng không nhỉ?” Ngô Ca liếc nhìn Trần Sảng Nhi ngồi bên trên vẫn đang hí hoáy viết bài, hỏi nhỏ.

“Rủ chứ, sao lại không rủ?” Âu Dương Lộ hất cằm: “Chẳng qua cậu ấy hơi quá chú tâm vào học hành thôi chứ có phải đã cắt xoẹt với bọn mình rồi đâu?”

Ngô Ca bĩu môi: “Thì tại dạo gần đây cậu ấy chẳng khi nào ăn cơm chung với bọn mình nên tớ mới hỏi.”

Âu Dương Lộ chủ động đi lại chỗ Trần Sảng Nhi, gõ bàn cô ấy, hỏi: “Bọn tớ định tan học sẽ đi chơi một lát, cậu có muốn đi cùng không?”

Trần Sảng Nhi dừng bút, ngẩng đầu lên hỏi: “Hôm nay à?”

“Đúng vậy.” Âu Dương Lộ gật đầu: “Cậu có rảnh không?”

Trần Sảng Nhi do dự giây lát, quay qua liếc nhìn Thiện Yên Lam và Ngô Ca, cuối cùng đồng ý.

“Mấy cậu, cậu ấy bảo sẽ đi cùng bọn mình.”

Ngô Ca vỗ tay: “Được vậy thì tốt quá. Vậy tối nay chúng ta chơi gì bây giờ?”

“Tớ muốn đi chơi game, sau đó đi ăn đồ nướng được không?” Âu Dương Lộ tùy tiện ngồi lên mặt bàn: “Hay là chúng ta đi xem phim cũng được.”

“Dạo này có phim chiếu rạp nào hay không?” Thiện Yên Lam hỏi.

Mấy cô gái suy nghĩ một lát, Ngô Ca phẩy tay: “Thôi, chúng ta cứ đi chơi game đi. Chỉ có điều tớ muốn ăn sushi, hay là chúng ta đi ăn đồ Nhật nhé?”

“Tớ sao cũng được, tùy các cậu.”

Hai người còn lại vỗ tay: “Được, vậy chốt như vậy nhé.”

Mỗi ngày đến trường đều cảm thấy thời gian trôi đi vừa chậm vừa mệt, nhất là khi trong lòng đang nghĩ tới chuyện khác. Chẳng dễ gì mới đợi được tới giờ tan học, cả nhóm vui vẻ rời trường.

“Chơi game, chơi game!”

Cả bọn chạy như bay tới khu vui chơi, Ngô Ca và Âu Dương Lộ đi đổi xèng để chơi game, Thiện Yên Lam và Trần Sảng Nhi được phân công đi mua đồ uống.

Các cô gái muốn uống trà sữa, vừa hay cửa hàng trà sữa gần khu vui chơi nhất lại là thương hiệu mà họ thường xuyên uống. Thiện Yên Lam và Trần Sảng Nhi bèn đi bộ tới đó.

Thiện Yên Lam xem lướt qua menu, gọi đại một cốc trà hoa quả, thấy Trần Sảng Nhi đứng gần đó, ánh mắt đờ đẫn, cô vỗ người cô ấy một cái: “Sảng Nhi, cậu muốn uống gì?”

“Hả?” Trần Sảng Nhi hoàn hồn: “À... Tớ chọn giống cậu.”

“Được thôi.” Thiện Yên Lam gọi thêm đồ uống xong quay lại thấy Trần Sảng Nhi lại tiếp tục ngẩn người, cô thắc mắc hỏi: “Cậu sao vậy? Trông tinh thần cậu không được tốt lắm.”

Trần Sảng Nhi cười: “Tớ không sao.”

“Trông cậu không hề giống người không sao.” Thiện Yên Lam nhíu mày, quan tâm quan sát sắc mặt của Trần Sảng Nhi: “Chắc là cậu học nhiều nên mệt phải không? Đôi khi gây áp lực cho mình nhiều quá cũng không tốt đâu, nghỉ ngơi điều độ một chút cũng tốt mà.”

Cô ấy lắc đầu: “Tớ không thể nghỉ ngơi được, lần trước kiểm tra tớ đã bị tụt hạng mấy bậc rồi, nếu còn tiếp diễn đà này thì kiểu gì tớ cũng sẽ bị mẹ mắng.”

“Mẹ cậu à?” Đây là lần đầu tiên Thiện Yên Lam nghe cô ấy nhắc tới người nhà: “Vốn dĩ rất khó duy trì thành tích cao mãi mà, mẹ cậu sẽ thấu hiểu thôi.”

“Không đâu.” Trần Sảng Nhi cúi đầu xuống: “Nếu như tớ không thi được hạng nhất trong lớp thì tớ sẽ chẳng còn giá trị gì nữa.”

Nghe vậy, Thiện Yên Lam kinh ngạc tròn mắt.

Cô quen biết Trần Sảng Nhi lâu rồi nên hiểu rất rõ tính cách của cô ấy, cô ấy hiếm khi nổi nóng, lại rất quan tâm người khác, nếu như không được người thân hay những người lớn khác trong gia đình uốn nắn từng hành vi cử chỉ thì chắc hẳn cô ấy khó có thể trở thành một người như vậy.

Thế nhưng, cô không ngờ là mẹ của Trần Sảng Nhi lại hà khắc với cô ấy như thế.

“Cậu đừng nghĩ về bản thân như vậy. Hạng nhất cũng chẳng có nghĩa lý gì cả đâu. Giá trị thực sự của một người không thể hiện qua trang giấy.” Thiện Yên Lam dịu dàng nói: “Cậu rất cầu tiến, cũng rất nỗ lực, bọn tớ đều thấy hết, cậu thật sự rất tốt mà.”

Trần Sảng Nhi nhìn nhân viên trong quán trà sữa pha chế đồ uống, không rõ là đang trầm tư hay thật sự đang quan sát. Mãi một lúc lâu sau, cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng, giọng điệu thấp thoáng đôi chút mỉa mai: “Vì cậu xếp hạng nhất nên cậu mới nói như vậy thôi, chắc là ba mẹ cậu cưng chiều cậu lắm phải không? Cậu có thể hiểu được cảm nhận của tớ không?”

Có lẽ là thái độ lạnh lùng thể hiện qua giọng nói của cô ấy khiến Thiện Yên Lam đau lòng, cô im lặng một lúc lâu không nói gì, chỉ ngây ra nhìn cô ấy.

“Sảng Nhi, ý tớ không phải vậy…”

“Tớ biết cậu nói vậy là vì muốn tốt cho tớ.” Trần Sảng Nhi cười gượng, quay lại nhìn cô: “Nhưng xin cậu sau này đừng nói những lời như vậy nữa. Lời do học sinh hạng nhất như cậu nói ra không hề an ủi được tớ chút nào.”

Thiện Yên Lam bỏ dở lời còn chưa nói hết, nín thở một hơi rồi “ừ” khẽ một tiếng: “Xin lỗi cậu, tớ không nói nữa.”

Trà sữa đã được làm xong, Trần Sảng Nhi chủ động nhận đồ rồi đi trước: “Đi nào.”

Thiện Yên Lam im lặng đi theo sau lưng Trần Sảng Nhi, không nói tiếng nào, thoáng giữ chút khoảng cách với cô ấy.

Cô đưa mắt nhìn bóng lưng của Trần Sảng Nhi, cắn môi dưới, buồn bã vì chuyện mình vừa làm.

Cô biết Trần Sảng Nhi đã buồn phiền vì chuyện thành tích rất lâu rồi, thấy bạn mình vì vậy mà tinh thần sa sút cả ngày lẫn đêm, cô hơi lo lắng nên mới tự ý cho rằng mình có thể giúp cô ấy thấy khá hơn một chút mà không hề cân nhắc tới việc thành tích học tập của mình xung đột với cô ấy. Cô không khỏi hối hận, tại sao trước đó bản thân không nghĩ tới chuyện này.

Cô không muốn khiến Trần Sảng Nhi nghĩ rằng mình đang khoe khoang hay chế giễu cô ấy, cô vốn không hề có ý này, nhưng cách làm của cô lại có thể khiến người ta hiểu lầm. Cho nên cô mới nghĩ không biết liệu có phải sau này mình không nhắc tới chuyện này nữa thì sẽ tốt hơn không?

Còn cả chuyện lần trước nữa, cô chỉ tặng bánh quy cho mình cô ấy, có phải đã khiến cô ấy có cảm giác bị tách riêng một mình một nhóm không?

Nếu như lúc trước cô làm cho mỗi người một phần thì có phải sẽ không khiến cô ấy cảm thấy cô có ẩn ý gì khác không?

Nhất thời, cô nghĩ tới rất nhiều chuyện tồi tệ, càng nghĩ càng thấy khó chịu nên chỉ im lặng đi theo sau lưng Trần Sảng Nhi cho tới khi trở về khu vui chơi.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.