Trò Chơi Tùy Chỉnh

Chương 46: Chương 46




Chung Việt dừng lại, không vui nhìn về phía cửa ra vào.

Người đứng bên ngoài vẫn tiếp tục gõ cửa, có lẽ là đợi lâu không nghe thấy tiếng cậu ta phản hồi bèn gọi to: “A Việt, cậu có ở trong đó không?”

Nghe giọng nói thì là một chàng trai cùng ngồi uống rượu với cậu ta khi nãy. Chung Việt bực bội thở hắt ra một hơi, chỉnh lại áo choàng tắm, đi ra mở cửa, giọng bực bội: “Chuyện gì?”

“Hóa ra cậu ở trong đó à.” Chàng trai giật mình vì cánh cửa mở ra bất ngờ, vỗ ngực mình: “Anh Ngũ Cánh tìm cậu đấy.”

“Anh ta tìm tôi?” Chung Việt nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi không biết, anh ta đang nói chuyện phiếm với khách ở dưới lầu nên chưa kịp nói lý do.” Chàng trai gãi đầu một cái: “Hay là cậu xuống xem thử đi.”

Chung Việt liếc nhìn cô gái nằm trên giường, cuối cùng đồng ý.

Cậu ta thay đồ, lúc đi ra ngoài thì chàng trai kia đã đi rồi, liếc nhìn xuống dưới lầu thì thấy đối phương đã quay trở lại bàn.

Chung Việt xuống lầu đi thẳng tới chỗ quầy bar, nhưng ở quầy bar chỉ có một mình bartender, cậu ta hỏi thăm mới biết có một người bạn của Lý Ngũ Cánh tới đây, anh ta đã đi lên trên tầng trên rồi.

Chung Việt biết rõ loại bạn bè gì mới cần về phòng nói chuyện. Cậu ta gật đầu tỏ ý đã biết, lại đứng dậy đi lên trên tầng.

Lần này cậu ta không về phòng mình mà tới thẳng phòng của Lý Ngũ Cánh.

Anh ta phá ngang công chuyện của cậu ta, vậy thì cậu ta cũng không ngại tốn chút thì giờ quấy rầy anh ta một chút.

Phòng trên tầng được làm cách âm rất tốt. Ngoài các thiết bị giống khách sạn ra, e là phòng xa hoa nhất cũng chỉ ngang với phòng của ông chủ Lý Ngũ Cánh. Anh ta chỉ tới đây ở mấy lần nhưng đồ trong phòng lại được bố trí như thể có người thường trú ở đây vậy, gì cũng có đủ, gần như tương đương một căn hộ một trăm mét vuông trên tầng trên của quán bar, chắc chắn ai nhìn thấy cũng phải ngạc nhiên.

Nhưng Chung Việt đã từng thấy nhiều chuyện kỳ lạ như vậy rồi nên lần đầu tiên vào phòng không hề giật mình.

Cậu ta đi tới cửa phòng bọn họ, hoàn toàn không hề có ý định gõ cửa mà mở thẳng cửa bước vào phòng.

Lý Ngũ Cánh rất nổi tiếng trong giới tài phiệt, không ai to gan tới mức vào phòng của anh ta, lại càng không có ai dám thẳng thừng mở cửa, ngoại trừ em trai và đám anh em thân thiết thường xuyên chơi với nhau, gần như không ai dám chọc anh ta, cho nên lâu dần, anh ta cũng làm biếng khóa cửa.

Chung Việt biết rõ điều này, động tác mở cửa vào phòng vô cùng tự nhiên, có thể thấy không phải chỉ mới làm như vậy lần đầu.

Cậu ta đang định lớn tiếng gọi anh ta một câu, tai giần giật, nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ.

Cậu ta cười “xùy” một tiếng, sải bước đi tới phòng ngủ của anh ta.

Có thể nói Lý Ngũ Cánh là người anh mà cậu ta đã quen biết từ tấm bé, nhà cậu ta khá thân với nhà họ Lý, với Tống Túc cũng vậy, các gia đình đều là dân kinh doanh nên cơ bản đều biết nhau, cũng biết rõ bộ mặt ác liệt nhất của đối phương.

Mọi người đều biết trong mắt Lý Ngũ Kỳ chỉ có Liêu Lị Sa nhưng anh trai cậu ta thì chưa từng nói rõ ràng mình thích người phụ nữ nào, cho nên từ nhỏ đến lớn, cậu ta chưa từng thấy có một cô gái nào ở bên anh ta đầy hai tháng.

Dù sao thì bản chất trăng hoa và phóng đãng của một người đã chơi gái từ năm mười sáu tuổi cũng là bẩm sinh.

Quả nhiên tiếng động phát ra trong phòng ngủ là của phụ nữ. Lý Ngũ Cánh vô tư tới mức không khóa cửa ngoài đã đành, cửa phòng ngủ cũng không đóng, cứ thế mở toang, dường như hoàn toàn không sợ bị người khác nhìn thấy cảnh phim con heo này.

Chung Việt không hề biến sắc, càng tới gần, tiếng kêu càng rõ, dục vọng vốn đã bùng cháy vì Thiện Yên Lam nháy mắt càng bốc cao hơn. Cậu ta nhất thời hối hận vì sao mình lại để bé cừu non ngọt ngào kia lẻ loi trơ trọi ở trong phòng, lại vì ghim thù mà tới phòng của Lý Ngũ Cánh.

“Ư… Ư ưm… Anh à… Em sướng…”

Có vẻ như cô gái này sắp lên đỉnh, tiếng rên càng ngày càng to hơn, nghe vô cùng sảng khoái.

“Bé cưng, em có thích anh làm mạnh như vậy không? Hửm?” Lý Ngũ Cánh đắm chìm trong ái tình, nhanh chóng hẩy eo như thể muốn giã chết cô gái nằm bên dưới, thô bạo xoa nắn bầu ngực của cô ta, hoàn toàn không hề phát hiện ra có người đứng ở cửa: “Mới vừa trưởng thành đã tìm tới chỗ anh ăn thịt rồi, có phải bản chất của em là thèm chịch không hả? Vậy tối nay em chết trên giường anh nhé, được không? Anh bắn đầy tử cung bé nhỏ của em nhé?”

Có vẻ như bị cô gái kẹp chặt, Lý Ngũ Cánh hít sâu một hơi, cánh tay nổi gân xanh, anh ta đâm mạnh về phía trước, cô gái lập tức hét ầm lên.

“Mẹ kiếp, sướng chết mất, nghe thấy anh bảo bắn vào bên trong mà em hưng phấn vậy cơ à.” Lý Ngũ Cánh vỗ ngực cô gái, mặc kệ cô ta xin tha, vẫn tiếp tục tét tới khi ngực đỏ bừng, động tác đưa đẩy của anh ta cũng nhanh lên, đôi mắt đỏ hồng như thể sắp bắn: “Cưng à, kẹp chặt vào cho anh, anh sắp…”

“Anh Ngũ Cánh.”

Tiếng gọi đột ngột vang lên ở cửa ra vào khiến cặp đôi đang điên cuồng làm tình dừng khựng lại. Lý Ngũ Cánh đã sắp không kiềm chế nổi rồi, nghe vậy lập tức bắn luôn, dường như vừa sướng vừa giật mình.

Chung Việt cười nhìn Lý Ngũ Cánh nhếch nhác, trêu ghẹo: “Chẳng phải anh Ngũ Cánh tìm tôi à? Sao lại vừa có gái là lập tức bỏ rơi tôi vậy?”

Cậu ta nhìn cô gái nằm bên dưới, tò mò cô gái lần này trông như thế nào, nhưng khi nhìn thấy cô ta, cậu ta không khỏi khựng lại: “Trương Kỳ Nhã?”

Cậu ta thực sự không ngờ bạn giường của Lý Ngũ Cánh chuyến này lại là người quen. Cô ta trần truồng toàn thân, núm vú và eo đều bị Lý Ngũ Cánh niết đỏ, mồ hôi đầm đìa khắp người, tóc dính trên thái dương, cô ta thở phì phò, xem chừng rất mệt mỏi.

Nhận ra đối phương là Chung Việt, cô ta không hề bối rối, kéo chăn lên đắp người mình lại: “Sao cậu lại ở đây?”

Chung Việt không trả lời. Trái lại, Lý Ngũ Cánh lại cười nói: “Vừa rồi chúng mình đang làm gì thì lát nữa cậu ấy cũng định làm như vậy.”

“Ồ?” Trương Kỳ Nhã kinh ngạc hé to miệng: “Cậu kiếm bạn gái khác à? Vậy Thiện Yên Lam thì sao?”

“Thiện Yên Lam, cô gái lần trước ấy à?” Lý Ngũ Cánh nhíu mày nhìn Chung Việt đầy ẩn ý: “Hóa ra cậu thích cô gái đó, vậy cô gái trong phòng cậu là ai?”

Cuối cùng Chung Việt cũng động đậy người, mỉm cười: “Anh lại biết tôi định làm gì cơ à? Tôi muốn nghỉ ngơi một chút không được hả?”

“Cậu nghĩ cậu là A Túc hay sao mà lại vào quán bar để ngủ?” Trương Kỳ Nhã phì cười: “Thôi đi, nói dối cũng phải có chừng mực thôi chứ, cậu đã tán được Yên Lam rồi à? Nếu không thì cậu còn làm với ai được nữa?”

Chung Việt đứng thẳng người lên, không muốn tiếp tục đề tài này nữa: “Anh Ngũ Cánh, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”

“À, chỉ định hỏi xem cậu có cần thuốc hay không thôi.” Lý Ngũ Cánh cười híp mắt, liếc nhìn bên dưới: “Cậu uống nhiều rượu như vậy có còn cứng nổi không đó?”

Chung Việt cười gằn, dợm bước bỏ đi.

Sau lưng cậu ta vang lên tiếng cười to của Lý Ngũ Cánh, tiếp đó là tiếng hờn dỗi của Trương Kỳ Nhã, sau đấy hai người lại tiếp tục hiệp hai.

Cậu ta bỏ đi, không buồn đóng cửa giúp anh ta, trở về phòng mình.

Trong phòng vẫn nguyên như trước, cô gái trúng thuốc vẫn chưa tỉnh, ánh trăng bị mây đen che khuất, trong phòng không có chút ánh sáng nào.

Chung Việt vừa mới xem phim heo trực tiếp, dương vật đang cương cứng, khó chịu, đầu còn chóng mặt, hoàn toàn không hơi đâu bật đèn lên. Cậu ta vừa đi vừa cởi đồ, ném nốt món đồ cuối cùng trước khi leo lên giường, vội vàng túm lấy bộ ngực đẫy đà của cô gái nhào nặn, cô gái đang ngủ mơ rên khẽ một tiếng khiến cậu ta càng không thể kiềm chế nổi.

Cô gái thoáng cựa người, sợi tóc lòa xòa che khuất quá nửa khuôn mặt, lần này cậu ta không còn kiên nhẫn vén nó lên nữa mà cúi người hít hà mùi hương mà mình yêu thích, cảm xúc hưng phấn trong lòng kích thích cậu ta chỉ muốn hung hăng xé nát đồ trên người cô gái.

“Cuối cùng tôi cũng có thể có được cậu rồi, Yên Lam...”

Giọng nói trầm khàn của anh ta quanh quẩn trong phòng. Bóng đêm đã buông từ lâu nhưng cậu ta lại có cảm giác chỉ vừa mới bắt đầu.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.