Những màu sắc u tối, mờ ảo, tiếng trống đinh tai nhức óc, tiếng reo hò ầm ĩ và mùi khói thuốc, mùi cồn nồng nặc trong không khí, tất cả đều nói lên sự náo nhiệt và vui vẻ tại quán bar lúc này.
Ở dãy ghế dài trong góc có rất đông nam nữ đang ngồi, trên bàn bày đầy rượu, có chai đã uống hết chai chưa nằm ngổn ngang la liệt. Chàng trai ngồi ở giữa có mái tóc buông rủ, hai má đỏ hồng, thoạt nhìn có vẻ như đã uống kha khá rượu, những người khác ngồi xung quanh vừa hò hét ầm ĩ vừa gạ nhau uống hết chai này tới chai kia.
“Uống tiếp!”
“Hôm nay không uống hết rượu thì không được đi!”
Một chàng trai có mái tóc nhuộm đỏ tiến lại gần chỗ chàng trai ngồi giữa, thì thầm gì đó vào tai người này, bàn tay của chàng trai ngồi giữa khẽ run, dốc cạn ngụm rượu cuối cùng rồi đặt “cạch” chén xuống bàn.
“A Việt, sao lại không uống nữa?” Một cô gái thấy cậu ta đột ngột dừng lại, thắc mắc hỏi.
Một chàng trai khác khoác vai cô ta, đổ rượu chặn miệng cô ta lại, lớn tiếng cười đùa: “Anh đang ngồi bên cạnh em mà sao em còn để ý tới người khác vậy?”
Cô gái hờn dỗi đẩy anh ta một cái, ngoan ngoãn uống hết chén rượu.
Chung Việt vẫn chỉ im lặng không nói gì. Không gian mờ tối ngăn mọi người nhìn thấy biểu cảm của cậu ta lúc này, chỉ thấy cậu ta đứng dậy, có lẽ là đã uống nhiều, đi đứng hơi lảo đảo. Tên tóc đỏ thấy vậy giật mình, vội vàng đứng dậy dìu cậu ta.
“Cậu cứ uống tiếp đi.” Chung Việt không cho cậu ta đứng dậy cùng mình, con mắt say khướt híp lại, vẫy tay đi lên phòng trên tầng trên.
Lúc Chung Việt đi ngang qua quầy bar, chủ quán bar Lý Ngũ Cánh nhìn thấy cậu ta bèn cười, lại gần huých vai cậu ta, cười hì hì nói: “Nhóc con, vừa rồi tôi bận quá nên không lại hỏi chuyện cậu được, cậu thuê phòng ở chỗ tôi định làm gì vậy hả?”
Chung Việt túm tay anh ta, cười một tiếng: “Ông chủ còn can thiệp cả chuyện khách hàng nghỉ ngơi thế nào à?”
“Tôi đâu có can thiệp gì.” Lý Ngũ Cánh nhún vai: “Chẳng qua tôi khá tò mò về cậu thôi, sao vậy? Gọi cô em nào tới vui vẻ à?”
“Đã nói là không can thiệp rồi thì đừng có hỏi.” Chung Việt không mắc bẫy này, trong đầu chỉ nghĩ tới cô gái mới vừa được đưa lên trên tầng, không buồn nhiều lời, nói xong lập tức đi lên tầng trên.
Lý Ngũ Cánh nhìn theo bóng lưng cậu ta rảo bước lên tầng, cười “xùy” một tiếng: “Chơi gái có gì mất mặt đâu mà không chịu nói.”
Con cháu nhà giàu mở quán bar tất nhiên không phải để kiếm tiền. Có thể thấy tất cả thiết bị và phòng ốc đều được làm đúng theo sở thích của Lý Ngũ Cánh. Bình thường, người tới đây toàn là người quen của anh ta. Tuy gian phòng trên tầng mang tiếng là chỗ nghỉ cho những người bạn không thể về nhà nhưng Lý Ngũ Cánh vốn chẳng phải là hạng giữ mình, cũng không để tâm chuyện bạn bè dẫn người yêu tới đây, huống chi người kia còn là Chung Việt, bạn của em trai anh ta.
Chung Việt lảo đảo đi về phòng của mình, mò tìm thẻ vào cửa, sờ một lúc lâu mới tìm thấy, khóa cửa kêu “tích” một tiếng, tiếng mở cửa khiến tim cậu ta bất giác đập dồn, đôi mắt đỏ bừng lên vì dục vọng và nôn nóng, cậu ta kiềm chế bàn tay run rẩy, từ từ đi vào phòng.
Từ sau lần trước bị Thiện Yên Lam tàn nhẫn và quả quyết giữ khoảng cách, cậu ta đã nảy sinh suy nghĩ này.
Kể từ lần đầu tiên gặp cô, cậu ta đã có ham muốn với cô.
Đó là mong muốn cọ xát với cô, hít hà hương thơm trên người cô, nhấm nháp cơ thể ngọt ngào của cô, tựu chung gọi là dục vọng.
Ở một môi trường u ám, phức tạp, khắp nơi tràn ngập tính toán và mặt nạ, đột nhiên xuất hiện một chú cừu non trắng muốt toàn thân, hơn nữa chú cừu non này còn tỏa ra mùi thơm mê người, xinh đẹp từ đầu tới chân. Quan trọng nhất là, dù cho sống trong hoàn cảnh vô cùng dơ bẩn, cô vẫn có thể giữ gìn sự sạch sẽ của mình như lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy cô.
Vốn dĩ cậu ta có thể dùng thủ đoạn cưỡng ép để chiếm đoạt con cừu non này nhưng cô sẽ không bị bất kỳ nhân tố bên ngoài nào đánh bại, thậm chí cô còn trở mình phản công, điều này khiến cậu ta càng thêm hưng phấn, đồng thời ham muốn có được cô lại càng thêm mãnh liệt.
Cậu ta muốn cô cam tâm tình nguyện, bởi vì cậu ta có thể tưởng tượng ra khi cô tự nguyện hiến dâng thân mình, hương vị sẽ càng thêm ngọt ngào, ngoan ngoãn mời gọi cậu ta nhấm nháp.
Nhưng thực tế không như những gì Chung Việt tưởng tượng. Cô vẫn không thích cậu ta, chẳng những vậy, rõ ràng cô đã đồng ý chấp nhận sự theo đuổi của cậu ta nhưng lại bất ngờ đổi ý, khiến cậu ta có cảm giác mình bị đùa nghịch như một con khỉ.
Trẻ hư đáng phải bị phạt.
Trong phòng rất tối, dù không bật đèn thì Chung Việt cũng vẫn nhìn thấy bóng người nằm trên giường.
Đó là cô gái mà cậu ta tha thiết ước mơ, là cô gái mà cậu ta ngày ngày đêm đêm, ngay cả trong mơ cũng muốn được mặc sức đùa bỡn cô.
Bây giờ, cuối cùng cậu ta cũng có thể thưởng thức hương vị của cô.
Chung Việt đóng cửa lại, “cạch” một tiếng, cô gái đã rơi vào lòng bàn tay cậu ta không còn cơ hội chạy trốn.
Cậu ta liếm môi, bước từng bước một về phía giường, nương nhờ ánh trăng mờ bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn khuôn mặt người con gái bị mái tóc dài che khuất phần lớn. Cô ngủ rất say, không hề biết gì về tình cảnh hiện tại của mình, tựa như một chú mèo con buông lỏng cảnh giác ngủ ngon lành, yên tâm nằm trên giường một người đàn ông khác.
Cô đã bị người ta thay đồ, đổi sang mặc một chiếc váy ngắn hai dây, chất vải dễ chịu. Màu trắng rất hợp với cô, da cô vốn rất trắng, mạch máu màu xanh thấp thoáng như ẩn như hiện, do tư thế ngủ nên chiếc váy ngắn bị kéo cao lên một chút, lộ ra đôi chân thẳng tắp, thon dài, bắp đùi đầy đặn trông đầy săn chắc. Chung Việt có thể tưởng tượng ra lát nữa khi mình đặt tay lên đó, làn da mịn màng kia sẽ lún xuống như thế nào theo động tác nhào nặn của mình.
Đầu ngón tay cậu ta khẽ động đậy. Cậu ta nhìn cô một lúc rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Nước chảy róc rách xuống từ vòi hoa sen, cọ rửa cơ thể khỏe khoắn của cậu ta, cậu ta vuốt ngược mái tóc ướt lên, ngẩng đầu, để nước ấm xối thẳng vào mặt.
Kể từ khoảnh khắc nhìn thấy Thiện Yên Lam, Chung Việt đã bắt đầu cương cứng.
Dương vật chào cờ cực kỳ to và dài, dù cho không nhìn thấy cảnh đẹp bên dưới của cô, cậu ta vẫn có thể tưởng tượng ra lần đầu tiên của người con gái sẽ đau như thế nào, trán cậu ta nổi gân xanh, hai tay chống lên tường, nhắm mắt lại.
Hiện tại cô đang nằm ngay trên giường của cậu ta, cuối cùng cậu ta cũng có thể có được cô.
Trong phòng tắm ngập tràn tiếng nước chảy vang lên một tiếng cười khẽ, Chung Việt nhanh chóng tắm xong, lau khô người, khoác áo choàng tắm đi ra ngoài.
Cô vẫn nằm ngủ nguyên tư thế như khi cậu ta vào đây, không hề nhúc nhích, xem ra thuốc có tác dụng khá mạnh. Chung Việt trìu mến xoa đầu cô, cúi người thầm thì: “Nhóc đáng thương, hiện giờ cậu vẫn chưa biết mình đang trong tình cảnh như thế nào.”
Cậu ta vén những sợi tóc che mặt cô lên, động tác vô cùng chậm rãi, như thể rất hưởng thụ cảnh cô từ từ hé mở mặt nạ, lộ ra trọn vẹn từ linh hồn tới thể xác trước mặt cậu ta. Khuôn mặt của Thiện Yên Lam dần dần lộ ra. Do ánh trăng quá mờ nên không thể nhìn rõ được nhưng Chung Việt lại cảm thấy cảnh này càng khiến máu nóng trong người như sôi lên, ‘thằng em’ dường như nở to ra hơn, đội áo choàng tắm nhô lên một khối rõ ràng.
“Khi cậu tỉnh lại, liệu cậu có trách tôi không?” Cậu ta nhìn chằm chằm vào mặt cô, cẩn thận ngắm nghía từng góc trên mặt cô, bất kỳ mảng da thịt nào cũng đều khiến cậu ta yêu thích vô ngần, cậu ta nhìn cô một lúc lâu rồi phì cười: “Có điều với loại bé ngoan như cậu, một khi cậu đã bị tôi ăn rồi thì cậu còn bỏ chạy thế nào được nữa?”
Cây gậy của Chung Việt đã cương cứng tới độ sắp sửa nổ tung nhưng cậu ta không hề nóng vội, cậu ta rất thích cảm giác từ từ nhấm nháp con mồi. Cậu ta đã nhớ nhung cô lâu như vậy, nếu nuốt chửng một miếng hết luôn thì lãng phí quá.
Khuôn mặt ngủ say của cô gái tưởng như sắp bị ánh nhìn chằm chằm của cậu ta khoan thủng một lỗ. Một lúc lâu sau, cậu ta cười tươi, bàn tay lớn nắm cằm cô nâng lên, cậu ta cúi người xuống.
Một nụ hôn in lên khuôn mặt cô. Chung Việt hưng phấn không thôi, ánh mắt nóng rực, trên môi còn vương cảm giác ấm áp vừa rồi để lại dư âm vô tận, khiến người ta không chờ nổi muốn ăn sạch cô.
Chung Việt kiềm chế cơ thể run lên vì hưng phấn, đôi mắt ngập tràn dục vọng, chất cồn ngấm vào người khiến cậu ta chếnh choáng nhưng cậu ta vẫn nhìn thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp, trắng trẻo của người con gái.
Liêu Lị Sa nói đúng, Thiện Yên Lam giống như một thiên thần.
Một thiên thần thuần khiết sạch sẽ.
Cánh môi đỏ mọng có thể bật lên những tiếng thì thầm ấm áp, êm ái, dễ nghe, đôi mắt cười cong cong, ngời lên ánh sáng dịu dàng, khiến người ta không nhịn được đắm chìm trong đôi mắt cô.
Cậu ta lại hôn cô thêm một lần nữa, xuôi theo vành tai, chậm rãi hướng xuống dưới, thành kính hôn lên cổ cô. Chung Việt hừ khẽ đầy thỏa mãn, làm tăng không khí gợi cảm cho căn phòng yên tĩnh, khiến người ta đỏ mặt tới tận mang tai.
Cậu ta đang định lột chiếc váy hai dây của cô ra thì đột nhiên tiếng gõ cửa ngắt ngang cậu ta.