Trò Chơi Tùy Chỉnh

Chương 48: Chương 48




6:27 sáng.

Cô đứng bật dậy, đột ngột nhớ ra điện thoại của mình không có bên người, cô hơi lo lắng, phân vân không biết nó có ở trong phòng ngủ hay không.

Tất cả là tại đầu óc cô quá hỗn loạn, ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng không nghĩ tới, cô vội vàng chạy tới phòng ngủ, muốn tìm xem có cặp sách của mình hay không.

Thiện Yên Lam đi vắng cả đêm, chắc hẳn ba mẹ nôn nóng lắm.

Càng nghĩ cô lại càng hoảng hốt nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Cô không nghĩ ngợi gì đã kéo bật cửa ra, đang định đi vào thì bất thình lình hình ảnh một người đánh trần nửa người trên đập vào mắt.

Có vẻ như anh vừa cởi đồ ra, còn chưa kịp lôi áo ra khỏi cánh tay. Thiện Yên Lam giật mình, bối rối ngoảnh mặt đi nhưng vẫn nhìn thấy tấm lưng rộng và cuồn cuộn cơ bắp của anh.

“Xin lỗi.” Cô giật mình nên quên mất Tống Túc đang ở trong phòng ngủ.

Tống Túc đang định đi ra ngoài chỉ nhìn cô một cái, hờ hững nói: “Cặp sách treo trên kệ áo ở cửa ra vào.”

Cô gật đầu, tiện tay đóng cửa lại.

Cô vỗ hai má đỏ hồng, đi ra cửa, quả nhiên tìm thấy cặp sách treo ở đó. Cô vội lấy xuống, lục điện thoại ra, thấy mấy cuộc gọi nhỡ của ba mẹ. Cô hoảng hốt, cầm điện thoại không biết phải giải thích với ba mẹ như thế nào.

Ba mẹ gọi nhiều cuộc như vậy mà không có người nghe máy, chắc hẳn sẽ nghĩ cô đã xảy ra chuyện.

Chắc chắn ba mẹ đang rất nôn nóng.

Đầu ngón tay Thiện Yên Lam dừng trên số của mẹ một lúc, sau đó ấn xuống.

Tiếng tút chưa kêu được tới tiếng thứ hai thì bên kia đã nghe máy.

“Yên Lam! Con đi đâu vậy?” Trong ống nghe vang lên tiếng của mẹ, sống mũi Thiện Yên Lam cay cay, ráng nhịn không khóc.

“Mẹ...”

Nghe thấy tiếng của Thiện Yên Lam, giọng nói lo lắng của mẹ cô lại vang lên: “Yên Lam, Yên Lam, con vẫn ổn chứ? Tối qua con đi đâu vậy? Con có biết là ba mẹ sốt ruột gần chết rồi không!”

“Con xin lỗi mẹ, con…” Cô không biết nên giải thích thế nào nên thoáng ngập ngừng, cô định nói mình đang ở nhà Ngô Ca nhưng như vậy không giải thích được chuyện vì sao cô không nghe điện thoại suốt đêm.

“Con đã xảy ra chuyện gì à? Đã xảy ra chuyện gì rồi con?” Có lẽ vì cảm xúc của mẹ không ổn nên ba nghe máy thay: “Yên Lam, không sao hết, con về nhà trước đi đã, được không?”

Nghe thấy giọng nói ấm áp của ba, Thiện Yên Lam không cầm được nước mắt, khịt mũi một tiếng, vâng dạ.

Cúp điện thoại, cô đứng tại chỗ một lúc, về lại phòng ngủ tìm Tống Túc, cô gõ cửa một cái, không ai phản hồi, cô đoán anh đang trong phòng tắm nên mở cửa đi vào phòng, gõ cửa phòng tắm.

“Tống Túc, tôi về trước đây.” Cô nói to, sợ Tống Túc không nghe thấy, nhưng một lúc lâu sau vẫn không có ai trả lời cô, cô lại gõ lại: “Tống Túc?”

Tiếng nước dừng lại, cô giơ tay lên định gõ lại một lần nữa, không ngờ cửa phòng tắm lại đột ngột bật mở, hơi nước nóng tràn ngập trong phòng tắm đột ngột ùa ra ngoài. Tống Túc chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông. Anh cúi đầu, ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, anh nhướng mày hỏi: “Sao vậy?”

“Tôi nói là tôi về trước đây.” Nhìn thấy cơ thể đánh trần của con trai hai lần trong một ngày, cô thật sự không quen nổi, cúi gục đầu xuống: “Cám ơn áo của cậu.”

Cô đứng một hồi, không nghe thấy anh trả lời, thắc mắc ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy đôi mắt thấp thoáng nụ cười của Tống Túc. Cô ngẩn người.

“Cậu muốn xem tôi thay quần áo à?” Anh cười tủm tỉm.

Thiện Yên Lam hơi lúng túng, lùi lại một bước: “Tôi chỉ vào đây để nói chào tạm biệt cậu thôi.”

“Chờ tôi ra ngoài rồi hãy nói.”

“Tôi đi vắng cả đêm, ba mẹ đang rất lo lắng, tôi sợ muộn…”

“Cậu đã mất tích cả đêm rồi, thêm vài phút nữa cũng có sao.” Tống Túc nghiêng đầu, nhìn cô một cái: “Chỗ tôi không có đồ cho con gái, cậu định mặc bộ đồ này đi ra khỏi nhà tôi à?”

Thiện Yên Lam thay đổi sắc mặt, nhất thời không nói gì nhưng vẫn định thương lượng thêm: “Tôi đi với cậu ra khỏi nhà còn kỳ lạ hơn.”

“Cho nên tôi sẽ dẫn cậu đi ra bằng cửa sau.” Tống Túc đã hết kiên nhẫn, anh túm tay cô, dắt ra ngoài, bàn tay lớn bẹo đôi má trắng ngần của cô một cái, vừa thưởng thức nét mặt đau nhăn nhó của cô vừa nói: “Cậu còn nói thêm một câu nào nữa thì khỏi về luôn.”

Thiện Yên Lam cứ thế trơ mắt nhìn cánh cửa đóng sập lại, không còn cách nào khác, cô đành ngồi chờ anh trên sô pha.

Cô vừa ngồi xuống thì ngoài cửa có tiếng gõ.

Cô đi ra mở cửa, người tới là một nhân viên phục vụ, đẩy xe thức ăn đi thẳng vào đây, bày đồ ra bàn xong lập tức ra ngoài.

Đồ ăn anh gọi đều rất thanh đạm, một chút cháo trắng ăn kèm với vài miếng dưa chua, bụng cô kêu lên, cô yên lặng ngồi trước bàn ăn.

Tống Túc thay đồ xong đi ra, thấy Thiện Yên Lam ngoan ngoãn ngồi trước cả bàn đồ ăn nhưng không động đũa, không khỏi nhướng mày: “Sao cậu không ăn đi?”

Cuối cùng cũng nhìn thấy anh, Thiện Yên Lam cười: “Tôi chờ cậu ra.”

Cô đã đói chết đi được rồi, gần như chỉ đợi anh vừa ngồi xuống là cô lập tức bắt đầu ăn luôn.

Tống Túc nhìn cô một cái, chậm rãi cầm đũa lên.

Sức ăn của Thiện Yên Lam không nhiều lắm nhưng vì đói kinh khủng nên cô vẫn ăn sạch được bát cháo trắng. Có vẻ Tống Túc không ngon miệng, chỉ ăn hai miếng rồi để đũa xuống, sau đó hầu như chỉ ngồi xem cô ăn.

Thấy cô đã ăn no, anh cầm chìa khóa xe đứng dậy: “Đi thôi.”

Thiện Yên Lam đi theo sau lưng anh, dù sao vẫn phải đi ra khỏi phòng, chắc chắn sẽ đi ngang qua một số người, cô cố gắng cúi thấp đầu, giảm bớt độ hiện diện của mình.

Đột nhiên có gì đó trùm lên đầu cô, cô giật mình, ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Túc kéo mũ áo khoác lên cho cô.

“Bình thường cậu thông minh lắm cơ mà, sao giờ ngốc nghếch quá vậy.” Anh nói một câu như thể mỉa mai cô rồi đi lên đằng trước.

Thiện Yên Lam nắm chặt mũ, hai tay đút trong chiếc túi rộng, chạy bước nhỏ đến bên cạnh anh, lí nhí nói cảm ơn.

Sau khi đi vòng vèo theo Tống Túc một hồi, cuối cùng cô cũng biết đây là đâu.

Quán bar, quán bar của anh trai Lý Ngũ Kỳ.

Cô nhìn chằm chằm hoàn cảnh xung quanh, như thể muốn xuyên thủng chúng, cô hít thở sâu, cười gằn một tiếng.

“A Túc?”

Một giọng nói vang lên sau lưng họ, cô cảm thấy quen tai, không dám quay đầu lại.

Tống Túc đi bên cạnh dừng lại, quay người nhìn về phía đối phương, nhướng nhẹ mày: “Anh Ngũ Cánh.”

“Sao cậu còn ở đây?” Lý Ngũ Cánh thắc mắc hỏi xong lại liếc nhìn người đi bên cạnh anh lập tức hiểu ra, cười xấu xa: “Ồ, cậu mới dậy à?”

Tống Túc “ừ” một tiếng: “Đi nhé.”

“Chờ một chút.” Anh ta không định để anh đi như vậy, hào hứng quan sát cô gái che kín mít bên cạnh: “Cậu không giới thiệu một chút à?”

Anh hờ hững từ chối: “Không rảnh.”

“Chẳng phải chỉ là giới thiệu một người thôi sao, đâu tốn mấy phút đâu cơ chứ.” Lý Ngũ Cánh cười “xùy”: “Sao vậy? Sợ tới tai Lị Sa à?”

Tống Túc hơi quay đầu, nở nụ cười: “Vậy thì cứ tới đi.”

Lý Ngũ Cánh ngẩn người.

“Tôi đi đây.” Anh bỏ lại câu này, khoác vai Thiện Yên Lam, dẫn cô rời khỏi đây.

Sau khi ra khỏi cửa, mãi tới khi lên xe, Thiện Yên Lam mới kéo mũ xuống: “Chung Việt có biết cậu đưa tôi đi không?”

“Cậu ta à.” Tống Túc cười, giọng nghe là lạ: “Không biết.”

“Vậy là cậu lén đưa tôi đi à? Vậy cậu ta không thấy tôi chẳng lẽ không đi tìm tôi à?”

Anh chậm rãi ung dung nói: “Tôi vẫn luôn ở trong phòng, nếu cậu muốn biết thì tự đi xem video giám sát ấy.”

Thiện Yên Lam ngậm miệng, quay đầu không lên tiếng nữa.

Họ không nói gì suốt dọc đường đi, cô bận suy nghĩ còn Tống Túc cũng không muốn mở miệng tán gẫu.

Xe dừng ở cửa nhà cô, Tống Túc mở khóa xe, nhìn cô, chậm rãi nói: “Lần này cậu may mắn gặp được tôi, lần sau thì chưa chắc đâu.”

Thiện Yên Lam cởi dây an toàn: “Không có lần sau đâu, cảm ơn cậu đưa tôi về nhà, cũng cảm ơn cậu đã cho tôi mượn áo khoác.”

Anh “ừ” một tiếng, mỉm cười nói trước khi cô xuống xe: “Tạm biệt.”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.