Trò Chơi Tùy Chỉnh

Chương 49: Chương 49




"Yên Lam!"

Thiện Yên Lam vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy ba mẹ vội vàng đi về phía cô.

Mẹ cô nắm chặt vai và kiểm tra khắp người cô. Đôi mắt bà đỏ hoe như vừa khóc xong, bà lo lắng nói: "Tối qua rốt cuộc con đã đi đâu? Con có biết ba mẹ suýt chút nữa đã báo cảnh sát không?"

"Mẹ..." Cuối cùng cô cũng về đến nhà, không nhịn được mà sắp khóc: "Con không sao."

"Con mau kể xem tối qua đã xảy ra chuyện gì." Bà cũng bình tĩnh lại rồi kéo cô ngồi xuống ghế sofa: "An ninh ở khu vực này rất tốt, chẳng lẽ con gặp chuyện gì ở trường à? Hay hôm qua con đi chơi với bạn cùng lớp rồi xảy ra chuyện?"

Thiện Yên Lam mở miệng nhưng mãi vẫn không nói được gì.

Cô không biết phải nói như thế nào, cũng không biết phải bịa chuyện gì để cho qua chuyện này. Lần này cô thực sự may mắn, nếu không có Tống Túc thì bây giờ cô chắc chắn sẽ hối hận vì sự ngây thơ của mình lúc trước.

Nếu như chưa có chuyện gì xảy ra, cô vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ nhưng bây giờ cô không biết phải giải thích với ba mẹ như thế nào. Bởi vì nếu cô nói thật thì họ sẽ phản ứng ra sao?

Nếu bây giờ cô hơn hai mươi tuổi thì cô có thể trấn an họ và nói mình sẽ tự giải quyết vấn đề để họ không phải can thiệp. Nhưng cô chỉ là một học sinh cấp ba, vẫn ở độ tuổi cần có người giám hộ nên dù cô có nói ra những điều đó thì ba mẹ cũng sẽ không đồng ý.

Chuyện này đã đi quá xa rồi.

Nó làm đảo lộn nhận thức của cô, khiến cô phải định nghĩa lại về những học sinh cấp ba đang ở độ tuổi thanh xuân.

"Yên Lam, con mau nói cho ba mẹ biết đi, ba mẹ đã lo lắng cả đêm rồi." Ba vỗ nhẹ vào lưng mẹ, lo lắng nhìn cô: "Nếu có chuyện gì thì ba mẹ cùng giải quyết nhưng con đừng giấu ba mẹ, có được không?"

Giọng nói dịu dàng của ba khiến Thiện Yên Lam không kìm được nước mắt.

"Có phải là có ai đã làm gì con không?" Mẹ thấy con gái mình khóc, lập tức kích động rồi đau lòng lau nước mắt cho cô: "Con nói cho mẹ biết đó là ai, mẹ sẽ không tha người đó đâu!"

Ba mẹ nhìn cô với ánh mắt đầy quan tâm, Thiện Yên Lam cảm thấy vừa tủi thân lại vừa hạnh phúc.

Môi cô mấp máy, khi cô đang định nói hết mọi chuyện thì trong đầu đột nhiên hiện lên tên công ty của nhà Chung Việt.

"Mẹ ơi, mẹ có biết Bắc Việt không?"

Có vẻ như bà cũng không ngờ Thiện Yên Lam lại bất ngờ hỏi câu này, bà nhìn ba cô rồi gật đầu: "Sao vậy con?"

"Nếu nhà ba mẹ và họ đối đầu nhau thì chuyện gì sẽ xảy ra với nhà mình?"

Mẹ nhíu mày, quan sát sắc mặt của Thiện Yên Lam: "Vậy người đó là người của Bắc Việt à?"

Cô không trả lời mà nhìn thẳng vào mẹ: "Mẹ trả lời con trước đi."

"Bắc Việt là một trong những doanh nghiệp lớn nhất cả nước, mẹ chưa từng tiếp xúc với họ. Nhưng con yêu à, con không cần sợ vì ba mẹ sẽ luôn ở bên con." Mẹ vuốt đầu cô đầy yêu thương: "Bây giờ con có thể nói cho mẹ biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Thiện Yên Lam cắn môi, cô không hề bỏ qua vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên mặt mẹ khi nghe đến tên Bắc Việt. Cô không chắc liệu đó có phải là sợ hãi hay không nhưng cô không dám đánh cược.

"Đó là người của Bắc Việt nhưng con không sao cả." Cô kể ngắn gọn, tuy mẹ muốn hỏi thêm nhưng ba lại lắc đầu với bà.

Mẹ thở dài ôm Thiện Yên Lam: "Được rồi, mẹ biết rồi."

"Tại sao con lại quen người của Bắc Việt?" Ba bỏ qua chuyện này không nói tiếp nữa, chuyển sang chủ đề khác: "Trường con có con nhà Bắc Việt à?"

Thiện Yên Lam gật đầu, nhìn sang mẹ, nói với giọng điệu bình tĩnh: "Mẹ, mẹ có thể giúp con hỏi thăm về xuất thân của họ được không?"

Tất nhiên là mẹ cô đồng ý.

"Ba có quen biết chủ tịch của Bắc Việt để khi nào đó ba sẽ mời ông ấy một bữa." Ba cô nhẹ nhàng nói, rồi dang tay ôm mẹ và Thiện Yên Lam, vỗ nhẹ vào lưng họ: "Không sao đâu, khó khăn gì cũng có thể giải quyết, chỉ cần gia đình chúng ta sống hạnh phúc là được."

Bà đẩy nhẹ ba cô rồi cười nói một câu sến súa.

Thiện Yên Lam vùi mình trong vòng tay rắn chắc và ngửi thấy mùi hương quen thuộc của ba, mắt cô lại đỏ lên. Rõ ràng, cô không phải là người yếu đuối, cũng cho rằng mình có thể bình tĩnh xử lý mọi việc nhưng thực tế dường như không phải vậy, cuối cùng cô vẫn phải dựa vào người khác.

"Yên Lam của ba mẹ vẫn chỉ là một cô bé thôi." Ba xoa đầu cô: "Tất nhiên con có thể tự mình giải quyết, ba sẽ luôn ủng hộ con. Nhưng nếu con không tự giải quyết được thì hãy đến tìm ba, ba mẹ luôn luôn ở phía sau con."

Thiện Yên Lam hít mũi: "Con cảm ơn ba."

"Ôi, người một nhà nói cảm ơn làm gì chứ." Ba cô cười.

Chuyện này cứ thế mà trôi qua, bên ngoài mọi việc vẫn như bình thường nhưng trong lòng Thiện Yên Lam kể từ đó đã có thêm một cái gai. Lúc đầu, khi tỉnh dậy trong một môi trường xa lạ, cô cảm thấy hoảng sợ và cô đơn nhưng thái độ và sự bình tĩnh của ba mẹ đã giúp cô dần thả lỏng.

Cô cầm áo khoác của Tống Túc đi giặt, gấp lại định đến thứ hai mang đi trả cho anh.

Còn về Chung Việt, cô sẽ chờ xem phản ứng cậu ta thế nào.

Khi thấy trên giường không có ai, liệu cậu ta có đi xem camera không? Liệu cậu ta có đi tìm cô khắp quán bar không? Cậu ta có hỏi Lý Ngũ Kỳ hay Tống Túc đang ngủ không? Hay sau lần thất bại này, cậu ta sẽ lên kế hoạch cho một vụ bắt cóc khác tỉ mỉ hơn không?

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy rùng mình.

Thiện Yên Lam nắm chặt tay, hít sâu một hơi. Ánh mắt cô u ám, mặt không cảm xúc nhìn lên trần nhà.

Cô lấy điện thoại ra, tìm WeChat của Tống Túc ở trong nhóm rồi ấn kết bạn.

Chẳng bao lâu sau, Tống Túc đã đồng ý.

Cả hai đều không nói gì, Thiện Yên Lam chỉ lịch sự kết bạn WeChat. Dù sao trước đây cô đã hiểu lầm anh nhiều chuyện nhưng cảm nhận của cô về Tống Túc đã dần thay đổi. Trước đây, trong ấn tượng của cô, Tống Túc và Chung Việt không khác gì nhau nhưng bây giờ có vẻ như Tống Túc tốt hơn Chung Việt nhiều.

Trong một nhóm những kẻ bất thường mà lại xuất hiện một người bình thường, đúng là một điều hiếm có.

Cuối tuần, ba vẫn phải đi làm, còn mẹ thì đến văn phòng luật nên trong nhà chỉ còn có mình cô.

Dù có cả đống bài tập phải làm nhưng cô lại không có chút hứng thú nào, cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà với vẻ thất thần.

Mẹ bảo cô nghỉ thêm ngày thứ hai nhưng cô đã từ chối.

Tại sao cô phải trốn tránh? Cô không sao cả, chẳng ai kiếm được chút lợi gì từ cô. Cho nên, nếu cô cứ im lặng né tránh thì trong mắt người khác chẳng khác nào là cô đang sợ sao?

Hơn nữa, trước khi chuyện này xảy ra, làm sao cô có thể chắc chắn những người khác không biết về kế hoạch của Chung Việt.

Nếu có người khác giúp cậu ta thì sao?

Dựa vào thái độ xấu xa và thích hóng trò vui của những người đó, cô nghĩ không phải là không có khả năng.

Cô không cảm thấy mình và họ là bạn bè đúng nghĩa.

Nằm trên giường một lúc, cô đứng dậy, ngồi vào bàn học bắt đầu làm bài tập.

Thứ hai, lúc cô dậy sớm thì ba mẹ đã ngồi ở bàn ăn. Cô ăn vội hai miếng bánh mì, nhét sữa đã được hâm nóng vào cặp rồi chào tạm biệt họ.

"Yên Lam, chào buổi sáng." Các bạn cùng lớp vừa vào cửa đã chào cô.

Cô mỉm cười gật đầu.

Cô tưởng Chung Việt sẽ đến gặp cô vào giờ ra chơi buổi sáng nhưng cô vẫn không thấy bóng dáng cậu ta đâu, cô không biết cậu ta có đến trường không.

Nhưng điều khiến cô thất vọng là vừa đến giờ nghỉ trưa, nhóm của Liêu Lị Sa đã xuất hiện trước cửa lớp cô, lần này mọi người đều có mặt, kể cả Tống Túc.

"Yên Lam."

Sau khi chào hỏi mọi người, Lý Hân Vãn đi đến bên cạnh, mỉm cười với cô và đi cùng: "Hôm nay trông sắc mặt của cậu rất tốt, cậu có chuyện gì vui sao?"

Thiện Yên Lam chớp chớp mắt: "Giống như mọi khi thôi."

"Thật sao, sao tôi thấy hôm nay cậu đẹp hơn hẳn." Lý Hân Vãn khoác tay cô, đi song song với Tống Túc dưới ánh mắt chăm chú của mọi người: "Cậu còn nhớ Lưu Khiết không? Cô ta muốn làm quen với cậu, hay là chúng ta hẹn một ngày nào đó đi chơi với nhau nhé?"

Cô hơi ngạc nhiên, lẽ ra Trương Kỳ Nhã phải châm chọc vài câu nhưng lúc này cô ta lại không nói gì, như thể không nhìn thấy, chỉ nói chuyện với Liêu Lị Sa. Họ đi phía trước, còn ba người họ và Chung Việt đi phía sau.

"Được." Cô đồng ý, ánh mắt như vô tình lướt qua Chung Việt đang nói chuyện vui vẻ với Tống Túc rồi nhìn sang phụ kiện tóc của Lý Hân Vãn, khẽ mỉm cười: "Dây buộc tóc của cậu đẹp quá."

Lý Hân Vãn cười vui vẻ: "Thật sao? Tôi hỏi A Túc, cậu ấy cũng nói nó hợp với tôi."

Khi họ đi đến tầng ba của căng tin, Lý Hân Vãn muốn ngồi chung với cô, cô cũng không quan tâm nên ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Cô tưởng Liêu Lị Sa sẽ ngồi bên cạnh mình nhưng không ngờ Chung Việt lại ngồi xuống.

Thiện Yên Lam hoàn toàn không có ý định nhìn cậu ta, dù họ chỉ cách nhau vài centimet nhưng cô cũng cảm thấy ghê tởm.

Theo tính cách của Chung Việt, cô nghĩ cuối tuần cậu ta sẽ nhắn tin cho cô nhưng không có gì cả, điều này khiến cô không đoán được cậu ta đang nghĩ gì.

Kế hoạch không thành công nhưng vẻ mặt của cậu ta vẫn bình thường, tâm lý ổn định.

Vì lần này có nhiều người hơn nên họ gọi nhiều món ăn hơn, bàn xoay lớn gần như để đầy thức ăn. Cô đang lặng lẽ ăn thì một con tôm đã được bóc vỏ đặt vào bát của cô.

Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Chung Việt: "Cậu thích ăn tôm không?"

Trong một khoảnh khắc ấy, cô gần như không khống chế được sự ghê tởm ở trong mắt mình.

Vì cô không ở trên giường cậu ta nên chắc chắn cậu ta đoán ra được cô đã biết chuyện này. Trong quán bar của Lý Ngũ Cánh, người công khai theo đuổi cô chỉ có Chung Việt. Cho dù có khả năng khác thì nghi phạm lớn nhất vẫn là cậu ta, cô không tin cậu ta không liên tưởng được.

Vẻ mặt của cậu ta vẫn như mọi khi, thậm chí còn ung dung bóc tôm cho cô nữa. Chẳng lẽ cậu ta coi cô là kẻ ngốc sao?

Hay cậu ta nghĩ rằng cô dễ khống chế?

"Cảm ơn, nhưng tôi không thích ăn." Thiện Yên Lam khẽ mỉm cười, gắp tôm trong bát của mình bỏ vào bát của Lý Hân Vãn, cười nói với cô ấy: "Cậu thích ăn tôm mà, muốn ăn bao nhiêu thì cứ nói nhé."

Vẻ mặt của Lý Hân Vãn hơi ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn cô và Chung Việt.

"Tôi chỉ muốn bóc vỏ cho cậu ăn thôi." Chung Việt cười nói, trông như đàn gảy tai trâu, giọng điệu vô cùng mập mờ: "Cậu cũng biết mà."

Thiện Yên Lam uống một ngụm nước, lạnh lùng nói: "Vậy cậu nhầm sở thích của tôi rồi, cậu làm vậy chỉ khiến tôi thấy ghét mà thôi."

Lời nói của cô vang vọng khắp phòng, ánh mắt của mọi người đều nhìn về cậu ta.

"Sao vậy? Mọi người cứ tiếp tục ăn đi." Cô mỉm cười.

Trương Kỳ Nhã liếc nhìn Chung Việt với ánh mắt đầy ẩn ý nhưng không nói gì cả.

Liễu Khinh Khinh và Lý Ngũ Kỳ thì ngạc nhiên, khi họ đang định hỏi thì Liêu Lị Sa đã nói: "Các cậu làm sao vậy?"

Chung Việt nhún vai, nói với vẻ bất lực: "Cô ấy đang giận tôi."

"Ồ?" Cô ta chống cằm, hào hứng hỏi: "Có chuyện gì thế? Kể cho bọn tôi nghe đi."

"Vì cậu ta cứ như âm hồn bất tán." Thiện Yên Lam chớp đôi mắt to, giọng điệu hơi ấm ức: "Cậu ta cứ bám theo tôi, khiến tôi không thở nổi."

Cô vừa nói xong, mọi người đều nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.

Không đợi Chung Việt kịp phản ứng, cô đã cười nói tiếp: "Ở chung lâu, các cậu cũng biết tình hình hiện tại như thế nào đúng không? Lần trước tôi đã nói rõ nhưng cậu ta không nghe, không còn cách nào khác nên tôi đành phải làm vậy thôi."

Thiện Yên Lam quay sang Chung Việt vẫn luôn im lặng, cô cười tươi, vờ như không nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của cậu ta: "Đừng trách tôi tàn nhẫn, nếu cậu không muốn nghe thì tôi cũng không cần cho cậu mặt mũi, cậu có thể hiểu cho tôi chứ?

Bầu không khí rất lạnh lẽo.

Không ai nói gì, cũng không ai xoa dịu bầu không khí.

Dường như mọi người chỉ đang xem đang xem kịch.

"Chúng ta ra ngoài đi." Chung Việt đứng lên. Cậu ta bình tĩnh đến lạ thường, kéo tay Thiện Yên Lam.

"Nếu cậu muốn nói gì thì cứ nói ở đây, không cần…"

"Đứng lên." Giọng Chung Việt lạnh lẽo nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, kéo mạnh cô ra khỏi phòng.

Thiện Yên Lam không ngờ cậu ta lại kéo cô ra ngoài, cô không kiềm chế được cơn giận, hất tay cậu ta ra: "Chung Việt, cậu mặt dày thật đấy."

"Tôi mặt dày sao?" Cậu ta quay lại, mỉm cười nhìn cô: "Cậu đã lên giường với tôi rồi, cậu tưởng nói những lời này thì có thể chứng minh mình trong sạch sao?"

Cô nói bằng giọng lạnh lùng: "Cậu có bằng chứng không? Nói ra ai tin?"

Không ngờ Chung Việt lại bật cười. Cậu ta lấy điện thoại ra, lướt tìm gì đó rồi nhanh chóng đưa màn hình cho cô xem. Đó là một bức ảnh, xung quanh tối om nhưng vẫn nhìn thấy được đại khái hình dáng.

Đó là hình ảnh một cô gái mặc váy hai dây màu trắng đang nằm ngủ trên giường.

Chiếc váy đó giống hệt chiếc mà cô nhìn thấy khi tỉnh dậy vào buổi sáng.

Dù bức ảnh không rõ lắm nhưng cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy bức ảnh là người đó chính là cô.

Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, cố gắng kìm nén sự ghê tởm nhìn cậu ta: "Cậu dám chụp ảnh lại sao?"

Cậu ta nhìn vào màn hình, như đang thưởng thức người trong ảnh, cười nói: "Tôi biết cậu chắc chắn sẽ làm ầm lên với tôi nên tôi đã chụp vài bức ảnh làm bằng chứng cho chúng ta. Nhưng cậu yên tâm, chỉ cần cậu ngoan ngoãn thì tôi sẽ là người duy nhất được xem những bức ảnh này."

Thiện Yên Lam trợn tròn mắt, cả người run lên.

Chung Việt chậm rãi cúi người xuống, thì thầm vào tai cô: "Với điều kiện là cậu phải nghe lời tôi."


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.