Cô còn chưa kịp nói câu này thì đột nhiên nghe thấy một tiếng cười trầm thấp, sau đó môi cô bị chặn lại ngay lập tức.
Thiện Yên Lam mở to mắt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú đang phóng to trước mắt. Anh khẽ cụp mắt, chăm chú quan sát từng biểu cảm của cô.
Sau khi hoàn hồn lại, Thiện Yên Lam hoảng loạn đẩy anh ra. Cô che miệng, cảm thấy không thể tin được: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Cậu ghét tôi à?" Anh đột nhiên hỏi.
Cô vô thức lùi lại một bước, tim đập thình thịch, vành tai dần ửng đỏ. Sau khi hít sâu vài hơi, cô mới bình tĩnh lại: "Cậu có ý gì?"
"Cậu không tức giận." Tống Túc đột nhiên lên tiếng khiến Thiện Yên Lam sững sờ. Cô thấy anh mỉm cười, dường như có thể nhìn thấu cô vậy: "Cậu không ghét tôi, đúng không?"
Theo bản năng, Thiện Yên Lam lùi lại một bước nữa, cố gắng thoát khỏi ánh mắt chằm chằm đó: "Tôi không nói là không ghét."
Cơ thể cao lớn của anh tiến lại gần, anh cười tủm tỉm nói: "Vậy tại sao cậu không tát tôi như tát Chung Việt?"
"Cậu biết điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và cậu ta là gì không?" Tống Túc từ từ chạm vào tay cô, từng ngón tay đan vào ngón tay cô: "Tôi sẽ không ép buộc cậu mà cậu cũng cần tôi."
Thiện Yên Lam chợt im lặng, cô không nhìn Tống Túc mà nhìn bàn tay đang bị anh nắm chặt, nhẹ nhàng nói: "Cậu biết không, mỗi lần gặp cậu, tôi đều cảm thấy giữa chúng ta có một bức tường vậy. Một học sinh cấp ba thường xuyên không đến lớp mà dù có đến trường thì cũng chỉ để ăn trưa. Nhìn cậu như đã lái xe được tám chín năm, có thể là vì tôi quen biết cậu không lâu nên không biết rõ về cậu."
Tống Túc nheo mắt lại.
"Những người đó đã khiến tôi đủ bất ngờ rồi, còn cậu là ai? Là người điều khiển những kẻ điên khùng đó ư?" Thiện Yên Lam ngẩng đầu nhìn Tống Túc, cô nắm chặt lấy tay anh, đảo ngược thế chủ động: "Cậu biết rất rõ về họ, có thể dự đoán được những hành động ngu ngốc của họ, đó là lý do tại sao lần trước cậu hỏi tôi câu hỏi đó phải không?"
Anh cười cười: "Cậu muốn nói gì?"
Cô tiến về phía trước một bước, nhìn chằm chằm anh, từ từ nói: "Cậu có thể làm được gì?"
"Cái gì?" Anh khẽ nhướng mày.
Tiếng cười nói vui vẻ càng ngày càng gần, một nhóm người đang đùa giỡn, đuổi bắt nhau chạy đến. Khi đến gần hai người thì họ không khỏi dừng lại, cả đám xô đẩy nhau để những người khác nhìn về phía này.
"Trời ơi, cặp đôi thần tiên gì thế này..."
"Học sinh cấp ba bây giờ đều như vậy hả..."
Thiện Yên Lam hoàn toàn không để ý, cô vô thức nắm chặt tay anh: "Trở lại câu hỏi lần trước, họ sẽ làm được đến mức nào?"
Bầu không khí im lặng trong chớp mắt, sau đó Tống Túc giơ tay lên, ngón tay chạm vào má cô, anh cười nói: "Giết người?"
Sắc mặt cô thay đổi, há miệng muốn nói gì đó nhưng lại không nói được.
"Cho dù cậu biết thì có thể làm gì?" Tống Túc nói rất chậm, ngón tay trượt từ trên mặt xuống xương quai xanh của cô: "Cậu có thể làm được gì?"
Đương nhiên là cô biết mình chẳng làm được gì cả, mọi thứ cô làm chỉ là để bảo vệ bản thân khi những người đó phát điên thôi.
Còn về Tống Túc, trong một nhóm người không bình thường như vậy, có phải anh là người bình thường hay không thì bây giờ cô không biết.
Nhưng cô có một linh cảm, nguồn gốc của mọi chuyện có lẽ bắt đầu từ anh.
Cho dù anh không làm gì, không tham gia vào bất cứ điều gì, thậm chí không có ý định đó nhưng với những sợi dây ràng buộc phức tạp này, chắc chắn có bút tích của anh ở đó.
Nhóm người đang cười đùa vẫn ở cách đó không xa, họ ngồi xuống một chiếc ghế dài, vừa trò chuyện vừa nhìn về phía này. Đột nhiên, ánh mắt của họ tập trung vào một điểm, miệng họ há hốc kinh ngạc.
"Trời má, ông đây ghen tị quá!"
Khu chung cư có một khu vườn rất đẹp, những bông hoa tỏa ra hương thơm, đèn đường ban đêm không quá sáng tạo nên một bầu không khí hơi mờ ảo và bí ẩn. Đúng lúc hai người họ đang đứng dưới bóng cây, bóng của hai người quấn quýt lấy nhau không tách rời.
Tống Túc vòng tay ôm eo cô, Thiện Yên Lam thoáng lảo đảo, cơ thể hai người áp sát vào nhau. Cô khẽ rên một tiếng, đôi môi bị anh chiếm lấy càng hôn sâu hơn.
Thiện Yên Lam không biết nên đặt tay ở đâu. Cô híp mắt, má ửng đỏ, nhịp tim đập dồn dập thể hiện sự căng thẳng và bối rối của cô lúc này. Lúc nãy cô chỉ chạm nhẹ vào môi anh mà thôi, không ngờ anh lại vươn đầu lưỡi vào.
Đôi môi hé mở bị lưỡi anh chiếm lĩnh, đầu lưỡi của anh liếm qua hàm răng đều tăm tắp của cô, cô không nhịn được nên rụt người nhưng lại bị anh ôm cô chặt hơn.
Trong lòng cô thấy rất phức tạp, vành tai đỏ ửng lên và muốn đẩy anh ra nhưng tay lại mềm nhũn. Có lẽ trong mắt Tống Túc, cô chỉ đang cố tỏ vẻ e ấp.
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng huýt sáo, Thiện Yên Lam giật mình, tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cuối cùng, Tống Túc buông cô ra.
Có tiếng cười khẽ vang lên bên tai, Thiện Yên Lam vùi mặt vào ngực anh, thở hổn hển. Cô nắm chặt lấy áo anh, mặt nóng bừng cả lên.
Tống Túc hôn lên má cô, nhẹ nhàng nói: "Tôi đưa cậu về."
Cô khẽ ừ một tiếng, khi thoát khỏi tầm mắt của những người đang xem kịch đó, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Xe dừng trước cửa nhà cô, anh đặt một tay lên vô lăng, nghiêng người qua hôn lên môi cô, cười nói: "Ngủ ngon."
Cô cũng nói lời chào rồi tháo dây an toàn.
Cuối cùng, Tống Túc vẫn không nói mục đích của anh.
Mẹ đang ở trong phòng làm việc, còn ba thì chưa về, Thiện Yên Lam cởi sạch quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Dòng nước giội xuống cơ thể trắng nõn, Thiện Yên Lam ngửa đầu lên để mặc cho nước giội xuống mặt mình. Cô nhắm chặt hai mắt, trái tim đập mạnh thình thịch trong không gian tràn ngập tiếng nước chảy. Cô đặt lên ngực, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim.
Cô có ngại ngùng không? Tất nhiên là có nhưng điều đó không đáng kể bằng cảm giác bất an trước những điều chưa biết.
Trên môi vẫn còn vương vấn mùi hương của Tống Túc, cô mím chặt môi nhìn mình trong gương giữa làn hơi nước. Dù gương mờ nhưng ánh mắt cô dường như có thể xuyên qua khuôn mặt mờ mờ để nhìn thẳng vào đôi mắt của chính mình.
Không biết đây có phải là một lựa chọn đúng đắn hay không. Cô nhận ra rằng, dù những người đó có tụ tập lại đi chăng nữa thì họ vẫn là những cá thể riêng biệt, Tống Túc cũng vậy. Bây giờ cô chỉ là một con kiến nhỏ bé so với họ, cô có thể làm gì, có thể làm như thế nào đây?
Cô vẫn phải chăm chỉ học hành.
Ngay khi tắt vòi hoa sen, cô đã thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau, Tống Túc không đến trường. Cả ngày Thiện Yên Lam đều ở cùng với nhóm Ngô Ca, cô bỗng thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn rất nhiều nên cũng dần tập trung hơn vào việc học.
Sau khi tan học, Thiện Yên Lam đã thu dọn đồ đạc xong từ sớm. Trong lúc cô chuẩn bị đi cùng nhóm Ngô Ca thì thấy Lý Hân Vãn đứng ở cửa, cô hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười chào hỏi: "Sao cậu lại rảnh rỗi đến tìm tôi vậy?"
Lý Hân Vãn cười, nắm lấy tay cô: "Lát nữa cậu có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn gì đó nhé?"
Lý Hân Vãn không đi một mình mà còn có Lưu Khiết. Thiện Yên Lam nhớ lần trước hình như cô ấy có nói Lưu Khiết muốn làm quen với cô nhưng chưa có cơ hội gặp mặt chính thức. Thiện Yên Lam nhìn sang thì thấy Lưu Khiết đang vẫy tay với mình.
"Xin lỗi nhé, Yên Lam đi cùng chúng tôi rồi." Không đợi Thiện Yên Lam trả lời, Ngô Ca đã nhanh chóng chắn trước mặt cô: "Lần sau phiền cậu báo trước nhé, như vậy sẽ khiến cậu ấy thấy rất khó xử."
Âu Dương Lộ vội kéo Ngô Ca sang một bên. Cô ấy trợn mắt nhìn, có thể thấy bây giờ cô ấy rất ngạc nhiên với hành động của Ngô Ca, khẽ mắng: "Cậu bị điên à?"
"Sao lại mắng thế, rõ ràng là..."
Cô ấy còn chưa nói xong thì Thiện Yên Lam đã lễ phép nói với Lý Hân Vãn: "Xin lỗi, mẹ tôi đang đợi ở cổng rồi."
Nói xong, cô gật đầu cười với Lưu Khiết: "Hẹn gặp lần sau."
"Ơ..." Mặt Lý Hân Vãn tái nhợt đi, cô ấy vội vàng kéo tay Thiện Yên Lam lại: "Cậu có thể nói với mẹ cậu một tiếng được không? Lưu Khiết muốn gặp cậu từ lâu rồi, cũng không mất nhiều thời gian đâu."
Điều này khiến Thiện Yên Lam cảm thấy hơi khó xử. Dù sao cô cũng không nói trước với mẹ mình nên không tiện để mẹ về ngay, cô đành từ chối khéo: "Xin lỗi Hân Vãn, để lần sau nhé."
Thấy cô ấy không còn cản nữa, Thiện Yên Lam vẫy tay chào họ rồi đi cùng với nhóm Ngô Ca.
Lý Hân Vãn đứng ngây người tại chỗ.
Lưu Khiết khoanh tay trước ngực, nhìn Lý Hân Vãn cười khẩy: "Có vẻ như cậu ấy thật sự không rảnh."
"Ừm... Đúng vậy." Lý Hân Vãn lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười.
Lưu Khiết lạnh lùng, tiến lại gần thì thầm vào tai cô ấy với giọng điệu vô cùng mỉa mai: "Không phải cậu nói hai người rất thân sao? Không phải cậu ấy sẽ đồng ý với mọi yêu cầu của cậu à?"
Mặt Lý Hân Vãn tái nhợt, môi khẽ run.
"Tống Túc vẫn còn qua lại với cậu à? Hay là cậu đã bị cậu ta đá rồi? Hay là hai người vốn dĩ chẳng có quan hệ gì?" Lưu Khiết nhìn chằm chằm Lý Hân Vãn, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt cô ấy: "Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, các cậu là một đôi thì là một đôi thôi, cậu không thừa nhận cũng không phủ nhận, cậu đang trêu đùa chúng tôi đấy à?"
Lý Hân Vãn vẫn im lặng.
Lưu Khiết cười nhạo một tiếng rồi đứng thẳng người, cô ta không thèm nhìn Lý Hân Vãn nữa. Lúc Lưu Khiết đi ngang qua còn nói một câu: "Nói khoác giỏi quá nhỉ!"