Điều này có thể xảy ra ư?
Người trong màn hình chính là cô nhưng cô lại chẳng có ấn tượng nào về việc mình đã tỉnh lại giữa chừng.
Bàn tay Thiện Yên Lam đang siết chặt con chuột từ từ thả lỏng. Cô nhíu mày, nhìn chăm chú vào khuôn mặt vô cùng giống mình trong khung hình đã tạm dừng.
Đây là mình ư? Hay là trí nhớ của mình đã bị xáo trộn nên quên mất điều gì đó chăng?
Cô vắt hết óc nhớ lại nhưng chẳng thể tìm thấy bất kỳ kí ức nào về việc mình đã rời khỏi phòng, chứ đừng nói đến việc gặp Liêu Lị Sa và Trương Kỳ Nhã.
Trí nhớ của con người có thể biến mất sạch sành sanh như thế ư?
Nếu người trong màn hình không phải là cô mà cô lại ở trong phòng của Tống Túc suốt đêm, vậy thì đoạn video giám sát này phải giải thích như thế nào đây?
Lòng bàn tay của Thiện Yên Lam bắt đầu toát mồ hôi lạnh, những ký ức rời rạc hiện tại cứ thế ùa vào đầu nhưng cô không thể nào xâu chuỗi chúng lại với nhau được.
Thiện Yên Lam lấy điện thoại di động ra khỏi cặp sách, cô gọi ngay cho Tống Túc.
Mất khoảng nửa phút sau thì anh mới bắt máy: "Alo?"
"Tống Túc, cậu có xem đoạn video giám sát ở tầng một không?" Cô đi thẳng vào vấn đề: "Có phải cậu có biết gì không?"
Anh hừ nhẹ một tiếng: "Gửi đoạn video đó cho tôi trước đã."
Thiện Yên Lam nhanh chóng gửi đoạn video cho Tống Túc. Không lâu sau đó, cô lại nhận được tin nhắn của anh.
[Cậu không hề rời khỏi phòng lúc giữa chừng.]
Cô nhanh chóng gõ chữ: [Vậy người đó là ai?]
[Đúng lúc cậu đưa tôi đi thì lại có người khác thay thế tôi, là vậy hả?]
Tống Túc trả lời: [Vậy nên cậu nghĩ là do tôi tìm người đó?]
[Cậu nói mọi người đều biết Chung Việt sớm muộn cũng sẽ làm vậy, nếu ngay từ đầu cậu đã định giúp tôi thì việc tìm người cũng là điều dễ hiểu mà.]
Hộp tin nhắn ngừng hiển thị tin nhắn mới, Thiện Yên Lam nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào điện thoại. Một lúc lâu sau, cô mới nhận được tin nhắn từ Tống Túc.
[Là tôi.]
Cô thoáng mở to mắt.
[Giống cậu lắm đúng không?]
Cả người Thiện Yên Lam khẽ run lên, một cảm giác khó tả ùa đến khiến cô cảm thấy mình như một con rối bị người ta chơi đùa.
Ngón tay nhúc nhích, cô gõ: [Cần gì phải vẽ vời thêm chuyện như thế, chỉ cần đưa tôi đi là được rồi, sao còn phải tìm người khác thay thế tôi nữa chứ?]
[Để Chung Việt tưởng rằng cậu ấy đã lên giường với tôi, Liêu Lị Sa và Trương Kỳ Nhã đều có thể làm chứng, rốt cuộc cậu muốn làm gì?]
Tống Túc không trả lời mà gửi một tin nhắn kỳ lạ: [Gặp tôi một chút.]
Cô vẫn chưa hiểu rõ mục đích của anh thì làm sao có thể tùy tiện đi ra ngoài được.
[Không phải đã nói rồi sao, tôi sẽ không hại cậu.]
Cô không biết có nên tin Tống Túc nữa hay không.
Tống Túc gửi một địa chỉ cách nhà cô không xa nhưng Thiện Yên Lam chỉ nhìn chằm chằm vào địa chỉ đó, không hề nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Thiện Yên Lam ra khỏi phòng và nói với mẹ cô một tiếng rồi đi ra ngoài.
Cô bắt taxi đến địa chỉ đó, một tòa nhà cao chót vót nằm ở trung tâm thành phố, thoạt nhìn nơi này đảm bảo riêng tư rất tốt. Bởi vì cô không phải cư dân trong khu này nên đã bị bảo vệ giữ lại bên ngoài. Yên Lam phải đợi đến khi bảo vệ nhận được sự cho phép của Tống Túc thì cô mới được vào bên trong. Thiện Yên Lam đứng dưới tòa nhà gọi điện cho anh xuống.
Cô không muốn đi lên trên đó vì cô còn chưa hiểu rõ mục đích của Tống Túc, làm sao có thể tùy tiện vào nhà anh được.
Tống Túc đồng ý rất nhanh, chỉ vài phút sau là cô đã nhìn thấy bóng dáng của anh.
Gió đêm hơi lạnh, cô chỉ mặc đại một chiếc áo khoác, chiếc váy đồng phục vẫn chưa kịp thay để lộ đôi chân mịn màng. Thiện Yên Lam ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Không cần phải đề phòng tôi như vậy." Tống Túc mỉm cười nhẹ nhàng: "Không phải bây giờ cậu vẫn ổn đấy ư?"
"Ổn, nhưng tôi rất lo lắng." Thiện Yên Lam đứng dậy, phủi bụi trên váy, cô gằn từng chữ: "Quan hệ giữa cậu và Chung Việt rất tốt đúng chứ? Nếu vì thương hại tôi mà cậu giúp tôi một tay thì cũng chẳng đến mức cậu phải đổi người khi quan hệ giữa cậu và Chung Việt tốt như vậy. Việc này chẳng khác gì sỉ nhục Chung Việt, huống chi sự sỉ nhục này lại đến từ bạn của cậu ta."
Tống Túc nhìn cô với vẻ tỉnh bơ.
Thiện Yên Lam tiếp tục nói: "Cậu thấy vui lắm à? Xoay chúng tôi vòng vòng như thế, cậu cảm thấy vui lắm hả?"
Nghe vậy, Tống Túc bật cười thành tiếng: "Bây giờ cậu đang chuyển mục tiêu đối phó sang tôi à?"
"Tất nhiên là không, tôi biết cậu không có ý xấu với tôi." Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng: "Tôi sẽ không bỏ qua Chung Việt nhưng tôi cũng có quyền biết mục đích của cậu, dù sao tôi cũng là người trong cuộc."
Tống Túc cười khẩy: "Tạm thời còn chưa bàn đến tôi, cậu nghĩ cậu có thể làm gì được Chung Việt?"
"Tôi biết với thân phận của mình, tôi hoàn toàn không thể đả động được cậu ta." Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói của Thiện Yên Lam: "Nhưng dù sao mọi người cũng đều là con người, Bắc Việt cũng không thể không quan tâm đến danh tiếng của mình."
"Sao nào, cậu định tung đoạn video đó ra ngoài à?" Tống Túc nhíu mày.
Đột nhiên bầu không khí yên tĩnh bị tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn.
Là điện thoại của Thiện Yên Lam, cô nghĩ là mẹ cô gửi tin nhắn nhưng khi mở ra thì cô lại thấy là tin nhắn của Chung Việt.
Ban đầu, cô định tắt đi nhưng đoạn video và tin nhắn mà cậu ta gửi đến khiến cô dừng lại.
Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên cười mỉm: "Cậu có thể cho tôi gặp cô gái đó không?"
Tống Túc tựa người vào tường, vẻ mặt lười biếng: "Ý cậu là kẻ thế thân đó?"
Cô ừ một tiếng.
Bỗng nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên trong không khí. Tống Túc khép hờ mắt nhìn cô, anh nhếch khóe miệng: "Mặc dù tôi sẽ không hại cậu nhưng tôi cũng không có nhiều thời gian rảnh để giúp cậu như vậy."
Thiện Yên Lam hơi chần chừ nhìn anh: "Cậu muốn tôi trả thù lao là gì?"
"Thù lao?" Tống Túc có vẻ thích thú với từ này, nụ cười của anh càng rõ hơn: "Cậu có thể cho tôi thứ gì?"
"Hay là cậu nói xem cậu muốn gì đi."
Đoạn video mà Chung Việt gửi đến là một đoạn video giám sát. Khác với đoạn video ở tầng một mà cô đã xem, đoạn video này được quay ở tầng hai, nơi có độ bảo mật cao hơn. Dựa vào độ dài của video thì hẳn là nó ghi lại quá trình cô bị đưa vào và đưa ra như thế nào.
Vì Tống Túc đang ở đây nên cô không mở video để xem mà chú ý đến tin nhắn tiếp theo của Chung Việt.
[Sau khi cậu bị người ta đưa đi thì cậu đã tự quay lại.]
[Cho dù lúc đó cậu có biết hay không thì cậu nghĩ điều này hợp lý à?]
[Chỉ có cậu ta lên kế hoạch từ trước mới giải thích được, nhưng trên thế giới này làm sao có thể có hai người hoàn toàn giống nhau như đúc? Cậu biết tại sao tôi chưa bao giờ nghi ngờ xem liệu đó có phải là cậu không?]
[Ngoại hình, vóc dáng và giọng nói thì thôi đi, nếu không hiểu rõ về cậu thì hành vi cử chỉ làm sao có thể giống nhau đến vậy được? Huống chi cậu tiếp xúc với cậu ta còn ít hơn tôi.]
"Tôi không ngu như Chung Việt." Anh cười: "Cậu biết cậu ta nói với tôi về cậu như thế nào không? Cậu ta nói ngay từ cái nhìn đầu tiên đã muốn ngủ với cậu, còn nói không muốn tôi xen vào. Bây giờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, cậu nghĩ tôi sẽ đi theo con đường của cậu ta à?"
"Tôi muốn gì là cậu có thể cho tôi ư?"
Thiện Yên Lam đưa hai tay ra sau lưng, cô nhìn chằm chằm Tống Túc. Chàng trai trước mặt cô đang mỉm cười, dường như đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
Nếu nói Tống Túc thích cô, cô không tin.
Cô không nghĩ anh sẽ thích ai đó, bởi vì từ đầu đến cuối, anh luôn giữ một thái độ chơi bời. Loại người này rất khó nghiêm túc, vì vậy so với việc thích cô, cô tin rằng đó chỉ là sự hứng thú nhất thời của anh mà thôi.
"Bây giờ cậu có gì khác so với Chung Việt?" Cô lạnh lùng hỏi.
Tống Túc hơi nhướng mày, anh chậm rãi nói: "Thứ nhất, tôi không cho cậu uống thuốc mê, thứ hai tôi không quay lén cậu, thứ ba tôi không đe dọa cậu. Vậy thì làm sao mà không khác chứ?"
Thiện Yên Lam hơi sững sờ, cô mím chặt môi.
Reng… Reng… Tiếng chuông tin nhắn điện thoại lại vang lên. Cô liếc mắt nhìn thấy đó vẫn là tin nhắn của Chung Việt.
[Tôi quen Tống Túc nhiều năm như thế, ngay cả như vậy tôi cũng không thể đoán được suy nghĩ của cậu ta nhưng nếu cậu ta muốn gì thì chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn hơn tôi nữa.]
Tống Túc vẫn đang mỉm cười, nhìn xuống màn hình điện thoại của cô: "Tin nhắn quan trọng lắm hả?"
Điện thoại lại rung lên lần nữa: [Cậu hiểu ý tôi rồi đấy, có chuyện gì còn nguy hiểm hơn tình cảnh không biết rõ chuyện gì bây giờ của cậu?]
Thiện Yên Lam tắt điện thoại, mỉm cười nhẹ nhàng: "Chỉ là tin nhắn quảng cáo thôi."
Tống Túc cúi đầu nhìn thẳng vào cô, không biết anh có tin hay không nhưng ánh mắt ấy khiến cô cảm thấy rùng mình. Một lúc lâu sau, anh nâng cằm cô lên, khi cô còn đang ngơ ngác thì anh khẽ cúi đầu.
"Cậu..."
"Cậu ghét tôi à?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Thiện Yên Lam khựng lại, cô đành phải thành thật trả lời: "Không ghét, tôi chỉ muốn biết cậu định làm gì thôi."
Những ngón tay đang siết chặt cằm cô dần buông lỏng, cô rụt người lại vì đau: "Tống Túc, cậu..."
Cậu định làm gì?