Trò Chơi Tùy Chỉnh

Chương 57: Chương 57




Cảm nhận được có gì đó đè lên người nên cô nghiêng đầu qua, đôi môi đỏ mọng lập tức bị Tống Túc hôn lấy.

Mặt Thiện Yên Lam lập tức đỏ bừng, cô đẩy anh ra: "Còn có người khác ở..."

Một bàn tay vuốt nhẹ lên gáy cô khiến cả hai áp sát vào nhau hơn. Cô nheo mắt lại thì thấy Tống Túc hơi nghiêng đầu, giọng cười dịu dàng của cô gái bên cạnh vang lên ngay sau đó: "Tôi về phòng đây."

Không còn ai ở đó, Tống Túc thẳng thừng bế cô đặt lên đùi mình, một tay ôm eo cô, một tay xoa nhẹ vào mái tóc của cô. Anh cứ thong thả vuốt ve vùng cổ nhạy cảm của cô.

Thiện Yên Lam vẫn chưa quen với việc hôn môi, cô thở gấp gáp, mày không khỏi nhíu lại. Hai tay cô lúng túng đặt lên vai anh, khi Tống Túc dần hôn sâu hơn thì cô không kìm được mà khẽ rên một tiếng.

"Hít thở đi."

Đôi môi hơi mở ra một chút, giọng nói của Tống Túc khàn khàn, anh mỉm cười nhìn cô.

"Tôi biết mà, chỉ là..."

Anh cười khẽ: "Không sao, từ từ sẽ quen."

Đôi môi cô lại bị anh ngậm, Thiện Yên Lam được anh ôm chặt trong lòng. Mắt cô hơi mở, khuôn mặt của chàng trai trước mặt rõ ràng đến mức khiến cô muốn ngả người ra sau. Cô vừa động đậy một chút là đã bị Tống Túc ngăn lại, anh cắn nhẹ rồi lại mút vào môi dưới của cô như trừng phạt.

"Sao lại trốn?"

Tống Túc không hề tức giận mà lại thích thú nhìn vành tai đỏ ửng của cô, anh cười khẽ cắn một cái.

"Đừng mà…"

Điều này khiến cô càng thêm xấu hổ, cô vội che tai và lùi lại.

Tống Túc bật cười, anh kéo cô ngã vào lòng mình rồi cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: "Muốn ngủ trưa không?"

Cô vùng vẫy nhưng vô ích nên đành ngoan ngoãn để anh ôm, giọng nói có hơi nghẹn ngào: "Không."

"Vậy thì ngủ cùng tôi một lát." Anh vỗ nhẹ lên mặt cô, dắt cô vào phòng.

Bởi vì trong phòng còn có người nên cô vội nắm lấy tay anh nhưng không kịp, khi mở cửa ra đã đối mặt với cô gái đó.

Dường như cô gái đó không hề thấy ngạc nhiên, cô ấy cười híp mắt, đóng cuốn sách trên tay lại rồi đứng dậy: "Hai người muốn dùng phòng à?"

Tống Túc thản nhiên gật đầu, không đợi cô ấy đi đã bước thẳng vào.

Cô gái rời đi rất nhanh và còn tiện tay đóng cửa lại giúp họ.

"Cậu với cô ấy có quan hệ gì thế, sao cô ấy nghe lời cậu như vậy?"

Tống Túc cởi áo khoác, chỉ còn lại chiếc sơ mi đồng phục, thong thả nói: "Quan hệ cấp trên, cấp dưới?"

Hèn gì cô ấy gọi anh là ông chủ.

Dù vậy, Thiện Yên Lam vẫn cảm thấy mối quan hệ này có gì đó kỳ lạ, chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Cô không hỏi thêm gì nhiều, chỉ nhìn theo bóng lưng của Tống Túc.

"Cậu đứng ngây ra đó làm gì?" Anh không quay đầu lại, ngáp một cái rồi kéo chăn ra, mỉm cười vẫy tay gọi cô. "Qua đây."

Thiện Yên Lam sững sờ: "Cậu muốn ngủ cùng tôi?"

"Ừm." Anh lười nhác đáp lại.

"Tôi từ chối..."

Anh chẳng cho cô cơ hội từ chối mà kéo tay cô ấn thẳng xuống giường. Thiện Yên Lam giật mình kêu lên, định đẩy anh ra nhưng lại bị anh ấn chặt đến nỗi không thể nhúc nhích. Nhịp tim cô đập càng ngày càng nhanh khi anh kéo khóa áo khoác của cô.

Cô vội vàng ngăn cản: "Tống Túc!"

Tay Tống Túc không dừng lại, anh cởi áo khoác của cô vứt qua một bên, nhướng mày nhìn cô: "Không cởi thì làm sao ngủ được?"

Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, cô hoàn toàn không định ngủ cùng anh. Thiện Yên Lam lập tức mất hết sức lực ngã xuống giường rồi lùi về phía sau với vẻ mặt không vui.

Chiếc chăn bất ngờ trùm lên cả hai người, Thiện Yên Lam chưa kịp phản ứng đã bị Tống Túc ôm chặt vào lòng. Khuôn mặt cô đối diện với chiếc áo sơ mi mở hai cúc, hơi thở phả nhẹ lên ngực anh. Cô muốn lùi ra sau nhưng lại bị tay anh siết chặt khiến cô hoàn toàn không thể thoát được.

"Đừng nhúc nhích." Giọng nói trầm ấm của Tống Túc vang lên trên đầu.

Cơ thể cô muốn rời xa anh nhưng chưa kịp xoay người đã bị anh đánh vào mông một cái.

Thiện Yên Lam cứng đờ, không dám nhúc nhích: "Cậu..."

"Tôi buồn ngủ rồi, ngủ thôi."

Nói xong, tay anh đặt lên eo cô và không làm gì thêm. Cô im lặng một lúc rồi cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn. Khuôn mặt anh phóng to trước mắt, cô thậm chí còn đếm được từng sợi lông mi của anh. Tống Túc thở đều đều, có vẻ đã ngủ say.

Cô muốn rút tay anh ra từ từ nhưng chưa thực hiện thành công thì đã bị anh kéo lại, lần này anh còn đưa chân kẹp chặt cô, khiến cô hoàn toàn không thể động đậy. Tống Túc không kiên nhẫn lắm: "Nếu chịu được hậu quả thì cứ thử nhúc nhích xem."

Cuối cùng, cô đành bất lực bỏ cuộc.

Căn phòng không kéo rèm, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào. Cô còn đang thắc mắc sao giữa trời nắng gắt mà Tống Túc vẫn ngủ được thì chợt nhớ lại lần trước anh có nói rằng mình sợ tối.

Nghĩ đi nghĩ lại, Thiện Yên Lam vốn không có thói quen ngủ trưa cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu, cô bị cảm giác nhột nhột làm tỉnh giấc.

Một cảm giác lạ lẫm chưa từng có dần dâng lên. Cô vô thức đẩy mạnh, nhưng trước ngực là một bức tường cứng chắc khiến cô không thể đẩy nổi. Lúc này, cô mới từ từ mở mắt, cảnh tượng trước mắt khiến cô cứng đờ.

"Dậy rồi à."

Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai. Cô nheo mắt, sau khi mắt quen với ánh mặt trời ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy cảnh này thì chợt cứng đờ.

Tống Túc dịu dàng hôn lên xương quai xanh lộ ra vì quần áo xộc xệch, những nụ hôn chậm rãi di chuyển xuống dưới, chạm vào ngực cô qua lớp áo sơ mi đồng phục.

"Tống Túc, cậu đứng dậy đi." Thiện Yên Lam vô cùng xấu hổ, cô đẩy mạnh anh ra.

Cánh tay vừa đưa ra đã bị anh nắm lấy rồi đặt lên môi hôn nhẹ. Anh nhìn người cô cứng ngắc bèn cười nói: "Đã hôn nhau rồi còn ngại ngùng gì nữa?"

Dù là hôn môi thì anh cũng chưa từng táo bạo đến thế. Cô không muốn lên tiếng nên vội vã ngồi dậy.

Có vẻ Tống Túc thấy điều đó rất buồn cười, anh cúi xuống hôn nhẹ lên má cô. Vì khoảng cách quá gần nên cánh tay anh vô tình chạm vào ngực cô. Khi cô kịp phản ứng thì anh đã đứng dậy.

Cảnh tượng này rất quen thuộc. Thiện Yên Lam nhìn anh, thấy anh bình tĩnh mặc áo khoác rồi cầm lấy áo khoác của cô, giúp cô chỉnh lại tóc tai và quần áo xộc xệch. Tống Túc mỉm cười nhìn mình khiến cô không biết phải nói gì.

Có đôi khi Tống Túc rất đáng ghét, đôi khi lại dịu dàng. Anh luôn thử thách giới hạn của Thiện Yên Lam, luôn lơ lửng ở giữa ranh giới đó khiến cô vừa tức lại vừa không thể làm gì anh được.

Sửa sang xong xuôi, cô bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy cô gái kia đang ngồi trên sô pha. Cô ấy vẫn ở đây.

Nghe thấy tiếng động, cô gái quay đầu lại và nở nụ cười với họ: "Dậy rồi à?"

Thiện Yên Lam nhẹ nhàng đáp lại, cô gái quay lại, cầm cuốn sách đã mang từ phòng ngủ ra đọc, thỉnh thoảng lật trang sách.

Tuy nhiên, cô không có nhiều thời gian để quan sát người khác như vậy, tiếng chuông vào lớp sắp reo rồi nên cô phải đi ngay.

Khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, cô định chào tạm biệt Tống Túc nhưng khi quay đầu lại, cô vô tình bắt gặp một tia sáng rất nhỏ thoáng qua vai cô gái kia.

Cô chợt dừng lại, lúc nhìn kỹ lại thì không còn thấy gì nữa.

Cảnh tượng này khiến cô nhớ đến lần trước khi Tống Túc có những biểu hiện lạ. Tuy có tương tự nhưng không giống nhau.

Bởi vì lần này không phải ánh sáng bình thường, trong đầu cô chợt nhớ đến trò chơi mà Ngô Ca giới thiệu. Tia sáng này giống hệt như một lần cô chơi game, màn hình bị giật và xuất hiện những tia sáng điện nhỏ li ti.

Cô cảm thấy không thể bỏ qua sự kỳ lạ này nữa.

Xuất hiện một lần thì cũng thôi nhưng lần thứ hai thì sao? Rốt cuộc tại sao lại như vậy?

Thiện Yên Lam không dừng bước mà tăng tốc đi về phía trước. Sau khi cô đến con đường nhỏ đông đúc trong sân trường, cô mới bước chậm lại để trái tim mình không đập nhanh dồn dập nữa.

Ban đầu, cô định dành thời gian để suy nghĩ mọi chuyện cho rõ ràng, nhưng những gì xảy ra sau đó đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của cả trường, khiến cô một lần nữa phải thay đổi cái nhìn về ngôi trường này.

Liệu đây chỉ là lời tiên đoán của Tống Túc thành hiện thực? Hay chỉ là một sự việc bình thường đối với những người khác?

Vào buổi sáng hôm sau, Lý Ngũ Kỳ đã đánh nhau với một bạn học, nạn nhân đã qua đời trên đường đến bệnh viện.

Nạn nhân đó chính là Trác Văn Đào, người mà cô đã nghe nói đến từ trước đó.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.