Khi xe cứu thương đến cô vẫn đang học, gần như cả trường đều nghe thấy tiếng còi hú ở cổng trường. Rõ ràng là đám học sinh cũng không ngồi yên được, nhao nhao nhìn ra bên ngoài, nếu như không phải cô giáo Ngô quát tháo bảo trật tự thì đám học sinh đã chạy ra ngoài từ lâu rồi.
“Là ai thế?”
“Trên sân bóng chỉ có mấy đội bóng rổ thôi, bọn họ bị thương à?”
Để kiềm chế được những học sinh đang kích động này là việc cực kỳ khó khăn, mãi một lúc sau bọn họ mới khôi phục lại buổi học bình thường. Bởi vì tiết học vừa mới bắt đầu nên các học sinh lấy lại trạng thái rất nhanh.
Chỉ có điều khi tiết học kết thúc, không ai có thể ngăn cản được bọn họ chạy ra ngoài.
“Tới rồi đây, tới rồi đây!” Ngô Ca phấn khích chạy vào lớp học, cô ấy vừa ra ngoài đi nghe ngóng tình hình. Chỉ cần nhìn vẻ mặt thì cũng đã biết đây là một chuyện lớn: “Lý Ngũ Kỳ với Trác Văn Đào đánh nhau, đánh đến nỗi vào viện luôn rồi!”
Âu Dương Lộ đã đợi từ lâu, nghe vậy thì ngạc nhiên kêu lên: “Chẳng phải quan hệ của hai người đó rất tốt sao, tại sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy chứ.”
“Tớ nghe nói là Lý Ngũ Kỳ đánh cậu ấy.” Ngô Ca thở không ra hơi, uống một ngụm nước xong cũng coi như hồi phục lại được chút sức lực: “Nguyên nhân cụ thể thì tớ cũng không biết, nhưng gọi cả xe cứu thương tới, này phải thù hằn biết bao.”
Vài tiếng đồng hồ sau khi chuyện này xảy ra, đúng như trong dự liệu, Thiện Yên Lam không nhìn thấy thái độ từ phía nhà trường, đến cả kết quả cuối cùng của chuyện này ra sao cũng không biết. Các học sinh đều rất nóng nảy, trông cô cực kỳ nổi bật ở trong đám người.
Giờ nghỉ trưa vẫn có rất nhiều người bàn tán về chuyện này, khi ngồi vào chỗ cùng nhóm Ngô Ca đã nghe được mấy phiên bản, quả nhiên chỉ có những lúc như này thì tinh thần của mọi người mới phấn chấn hơn.
Có điều trong nhà ăn không có nhiều người, ba người bọn họ ăn khá chậm nên tai nhanh chóng được thanh tịnh.
“Yên Lam.”
Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng gọi cô, cô hơi sững sờ, quay đầu lại nhìn.
Khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, chỉ thấy Trương Kỳ Nhã mỉm cười với cô, kéo ghế bên cạnh cô ra rồi ngồi xuống mà không hề khách sáo. Cô ta cười tít mắt nhìn cô: “Cậu vẫn còn giận bọn tôi sao?”
Thiện Yên Lam đặt đũa xuống.
“Lần trước là do tôi quá ấu trĩ, chưa rõ chuyện gì mà đã nói lung tung, tôi xin lỗi cậu.” Cô ta chớp chớp mắt, giọng điệu có chút tủi thân: “Cũng tại tôi quá kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ đến có thể là có hiểu lầm gì đó, là lỗi của tôi.”
Không đợi Thiện Yên Lam có phản ứng gì, Ngô Ca đã dè dặt đến gần: “Tớ có thể hỏi là chuyện gì không?”
Âu Dương Lộ sửng sốt. Khi vừa định kéo cô ấy ra, kết quả lại thấy Trương Kỳ Nhã từ trước đến giờ chưa từng cho người khác sắc mặt vui vẻ đã trả lời: “Hả, lúc trước Yên Lam chưa nói với các cậu sao?”
“Chưa... Chưa nói.”
Trương Kỳ Nhã và Liễu Khinh Khinh ở sau lưng cùng nhìn nhau, ngay sau đó bất đắc dĩ cười nói: “Tôi còn tưởng quan hệ của các cậu rất tốt cơ, nhưng cũng không phải chuyện lớn gì. Lúc trước tôi hiểu lầm Yên Lam một chút chuyện nên bây giờ tìm cậu ấy để xin lỗi.”
Vừa dứt lời, Ngô Ca có hơi lúng túng nhìn Thiện Yên Lam chẳng nói câu nào, dứt khoát im miệng.
“Tôi thật lòng muốn xin lỗi, chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc hy vọng có được sự tha thứ của cậu.” Nói xong, cô ta đứng dậy: “Lần sau gặp lại, Yên Lam.”
Trương Kỳ Nhã vừa kéo tay Liễu Khinh Khinh chuẩn bị rời đi, Thiện Yên Lam đột nhiên lên tiếng: “Tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?”
Cô ta quay đầu lại: “Chuyện gì?”
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì thế?” Cô mỉm cười: “Cái xe cứu thương ấy.”
“À...” Có lẽ là bất ngờ khi cô lại tò mò chuyện này, Trương Kỳ Nhã nhìn cô, nói đúng sự thật: “Thì là do Lý Ngũ Kỳ với Trác Văn Đào đánh nhau đó, tôi chạy đến xem cảnh tượng đó trước giáo viên một bước. Phải thừa nhận rằng bình thường không nhìn ra khi Lý Ngũ Kỳ ra tay lại tàn nhẫn như thế.”
Cô ta bật cười khiến Liễu Khinh Khinh ở bên cạnh bất chợt hỏi: “Cậu muốn hỏi kết quả hay là nguyên nhân?”
“Có thể nói cả hai được không?”
“Kết quả ấy à, chính là Trác Văn Đào chưa đến được bệnh viện thì đã chết rồi.”
Thiện Yên Lam nheo mắt, không biết vì sao bọn họ có thể nói ra lời nói đó một cách thản nhiên như vậy.
“Nguyên nhân, Trác Văn Đào nói thay cho Điền Gia thì thôi bỏ đi nhưng còn nhân tiện gièm pha Lị Sa. Dựa vào cái tính nết đấy của Lý Ngũ Kỳ, chắc chắn là không nhịn được thôi.” Nụ cười của Trương Kỳ Nhã càng rạng rỡ hơn: “Đại khái là nói mấy kiểu như Lị Sa ngoài cái mặt và gia thế ra thì cũng chẳng có gì ghê gớm cả?”
Chỉ vì một hai câu nói mà chôn vùi cả một mạng sống?
“Tôi biết chúng tôi cũng có vấn đề.”
Một câu nói nhẹ nhàng của Trương Kỳ Nhã đột nhiên truyền tới, lúc này người trong nhà ăn càng ngày càng ít. Tuy giọng nói của cô ta không to không nhỏ nhưng khi Thiện Yên Lam lại nghe thì thấy vô cùng chói tai.
“Nhưng cậu ta có tư cách gì mà nói chứ? Rõ ràng chỉ có thể im lặng bị Lý Ngũ Kỳ đánh.”
Liễu Khinh Khinh đã bực mình vì cô ta cứ phí lời ở đây mà rời đi trước từ lâu rồi. Trương Kỳ Nhã lười biếng dựa vào bàn, nhìn chằm chằm vào Thiện Yên Lam, có vài phần thái độ từ trên cao nhìn xuống: “Cậu nói xem có phải là cậu ta đáng đời không?”
Thiện Yên Lam im lặng đối diện với ánh mắt của cô ta, nhưng dường như Trương Kỳ Nhã không muốn biết câu trả lời của cô, mà nhìn về phía Ngô Ca đang kinh ngạc ở bên cạnh, cười nói: “Cậu thấy sao?”
Ngô Ca bỗng nhiên bị nhắc đến, căng thẳng nắm chặt ống quần rồi khó khăn nói: “Ừm... Đúng là đáng đời.”
Có lẽ là hài lòng với sự thức thời của cô ấy, trước khi rời đi cô ta còn hỏi tên của cô ấy.
Ăn cơm lại, Thiện Yên Lam và Âu Dương Lộ đều cầm đũa lên nhưng chỉ có Ngô Ca vẫn còn đang ngẩn người. Âu Dương Lộ phải vung tay trước mặt cô ấy thì cô ấy mới hoàn hồn.
“Đang nghĩ gì mà chú tâm đến vậy?”
Dường như cô ấy vẫn chưa lấy lại tinh thần, rất lâu sau mới trả lời: “Không có gì...”
Âu Dương Lộ chế nhạo nói: “Thấy cậu mất cả hồn rồi.”
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục. Tuy thời tiết đang dần dần chuyển lạnh, nhưng ánh mặt trời vào lúc một hai giờ vẫn rất nắng, các học sinh nữ không muốn vận động cho lắm nên đứng dưới bóng cây trốn ánh nắng mặt trời.
“Lớp trưởng của các em là bạn nào? Đến văn phòng lấy sổ điểm danh giúp thầy.” Giáo viên thể dục nói với đám học sinh.
Thiện Yên Lam nhìn mặt trời, bất đắc dĩ đứng dậy. Cô nói với giáo viên một tiếng trước rồi đứng dậy đi đến văn phòng.
“Hahaha! Sảng Nhi, cậu phản xạ có điều kiện.”
Giọng nói dần dần xa cách, cô không quay đầu lại.
Sân bóng và tòa dạy học cách nhau một đoạn. Trường học cố ý để sân bóng luôn luôn ồn ào ầm ĩ cách xa tòa dạy học, vì để có thể giúp học sinh có một nơi yên tĩnh học tập. Chính vì vậy, nơi hẻo lánh nhất trường học chính là tòa dạy học, những khu vực khác thì đều tụ tập cùng nhau.
Từ sân bóng đến tòa dạy học cần phải đi qua sau núi, đường đi ở sau núi khá dài, tuy học sinh đã phản ánh rất nhiều lần nhưng lãnh đạo nhà trường cho rằng một ngôi trường chính thống và có mỹ cảm không thể không có cảnh thiên nhiên làm vật trang trí. Cho nên, trường chỉ có thể xây một con đường tắt dẫn đến tòa dạy học ở sau núi, chỉ có điều là con đường đá đó rất hẹp, không thể chứa quá nhiều người.
May mà bây giờ đang là giờ học nên dĩ nhiên sẽ không có người tới đây.
Hiếm thấy sau núi cực kỳ yên tĩnh, cô bước chậm lại thưởng thức cảnh sắc xung quanh. Khiếu thẩm mỹ của trường rất tốt, cô không ngờ mình có thể cảm nhận được sự tĩnh tâm ở trong trường học.
“Vươn lưỡi ra...”