Thiện Yên Lam chưa từng nghe những lời thẳng thắn đến vậy, những cái chạm nhẹ nhàng từ đôi môi anh ở phía sau tai khiến cô tê dại. Không cần anh nói cô cũng biết chắc chắn tai cô còn nóng hơn cả nhiệt độ cơ thể anh.
“Ngoan nào, Yên Lam. Đừng sợ, sẽ xong nhanh thôi.” Giọng Tống Túc mê hoặc như một con quỷ, toát ra sức hút tột cùng cố gắng mê hoặc cô: "Tôi đau lắm, cậu có thể giúp tôi được không?”
“Tống Túc.” Thiện Yên Lam bất ngờ nắm lấy tay anh, lòng bàn tay ấn nhẹ vào cổ tay rồi nhẹ nhàng mơn trớn xung quanh, giống như đang tán tỉnh mà vuốt ve vùng da đó. Giọng cô vô cùng nhỏ nhẹ, nghe như đang chìm trong đầm lầy dịu dàng: "Hãy tạo cho cô ấy một danh phận, cậu có thể làm được chứ?”
Anh hiểu ý cô ngay lập tức rồi cười tủm tỉm đáp: “Tất nhiên rồi.”
Cô thả lỏng tay anh ra, nhưng ngay lập tức bị anh nắm ngược lại kéo về phía mình rồi hôn nhẹ lên đó. Đôi mắt hẹp dài của Tống Túc cong lên nhìn cô: "Tôi có thể hưởng thụ rồi chứ?”
Cô khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Trong khoảnh khắc, anh đổi tư thế. Thiện Yên Lam bị đẩy ngã xuống sofa, trơ mắt nhìn Tống Túc leo lên người cô. Anh vừa từ tốn vừa thong thả kéo mép quần xuống để lộ ra thứ đồ vật to dài dữ tợn.
Thiện Yên Lam mở to hai mắt, thứ trước mặt cô còn đáng sợ hơn cô tưởng. Cô vô thức lùi lại một bước nhưng bị anh kéo lại.
“Cậu có thể dùng tay nâng lên được không?” Giọng anh đầy nhẹ nhàng, như đang hỏi ý cô nhưng hành động lại không cho cô cơ hội từ chối. Tống Túc vừa nắm lấy đôi tay cô để nâng ngực cô lên, vừa dịu dàng dỗ dành: "Đừng sợ, sẽ xong ngay thôi.”
Vốn dĩ việc đồng ý để anh làm như vậy đã là giới hạn lớn nhất của cô rồi, nếu như bảo cô tham gia thì cô không thể nào chấp nhận được nên cô bèn rút tay ra: "Cậu tự làm đi.”
Anh cúi người, những nụ hôn dày đặc chạm lên bờ môi và khuôn mặt cô. Trong lúc cô đang mê mẩn vì được dỗ dành, anh đã thẳng người dậy, cắm dương vật cương cứng của mình vào giữa hai bầu ngực mà cô đang nâng lên.
“Ưm...”
Anh khe khẽ rên lên, tiếng rên ấy khiến Thiện Yên Lam xấu hổ quay mặt đi. Ngực cô rất mềm, khi ép chúng lại thì tạo thành một khe sâu, còn thứ đồ vật mà cô rất sợ kia lại đang cắm vào rút ra giữa bầu ngực trắng mịn ấy, còn phía trên là tiếng thở gấp xen lẫn những tiếng rên rỉ nặng nề.
Tốc độ đâm chọc từ từ tăng lên, lực đẩy của anh cũng càng mạnh dần, gần như chạm đến môi cô. Yên Lam quay đầu tránh đi, dứt khoát không nhìn nữa nhưng âm thanh bên tai khiến cô không thể phớt lờ, cảm giác có vật lạ đâm chọc trước ngực càng lúc càng rõ ràng.
Tống Túc chống hai cánh tay lên thành ghế sau lưng cô, cơ bắp cuồn cuộn, trông rất rắn chắc mạnh mẽ. Cô chỉ cần hơi cúi đầu đã có thể nhìn thấy cơ bụng và vòng eo đang nhanh chóng nhấp nhô lên xuống của anh. Cảnh tượng mê hoặc này diễn ra ngay trước mắt cô khiến hàng mi cô khẽ rung, cô cắn nhẹ cánh môi.
"Đừng cắn môi mình." Anh ấn lấy môi cô, không cho cô khép lại, tốc độ dưới thân càng lúc càng nhanh.
Cô cảm thấy lồng ngực mình như sắp bị bỏng cháy, còn hơi đau nên cô chỉ có thể mở miệng nói: "Cậu nhanh lên đi."
Anh đáp lại nhưng không hề kết thúc nhanh như lời đã nói. Đến tận khi cô cảm giác vùng da giữa ngực mình gần như muốn rách ra thì anh đột ngột đâm thật sâu, quy đầu chạm thẳng đến môi cô. Đôi môi vừa bị anh ấn chặt chưa kịp khép lại thì ngay lập tức, một dòng chất lỏng trắng đục phun ra, vương vãi trên cằm cô, thậm chí có vài giọt rơi vào miệng cô.
"Tống Túc!" Cô hoảng sợ thốt lên, vội vàng lau sạch những chất lỏng hỗn độn trên mặt.
Nhìn thấy vậy, anh bật cười rồi nhẹ nhàng lau giúp cô. Trước khi cô kịp tức giận, anh đã vừa xin lỗi vừa hôn cô dỗ dành. Cả người anh nóng bừng, trên trán anh túa ra một lớp mồ hôi mỏng rồi dùng khăn giấy lau sạch tinh dịch.
“Chắc là... Cậu ổn rồi nhỉ.” Thiện Yên Lam vô thức liếc xuống dưới, thấy thứ đó vẫn còn dựng thẳng thì cô vội vàng nói: “Đừng làm nữa, tôi đau lắm.”
Anh hôn nhẹ lên môi cô: "Ừm, không làm nữa."
Sau khi đặt xong đồ ăn xong thì anh đi tắm. Thiện Yên Lam cảm thấy trên mặt vẫn còn vương lại chất lỏng vừa rồi, bèn rút vài tờ giấy lau mặt nhưng vẫn không hết. Vậy nên cuối cùng cô phải vào bếp lấy nước rửa, đến khi tâm trạng đỡ hơn một chút mới dừng lại.
Ngực cô vẫn còn cảm giác bị dương vật cọ sát, cô cố gắng quên đi nhưng những ký ức ấy lại càng khắc sâu hơn. Cô hít một hơi thật sâu, rồi thở ra thật mạnh.
Trên tay anh thực sự không có gì cả.
Tại sao?
Nếu cô xem đó như một sự cố bất ngờ thì liệu cô có thể chấp nhận được kết quả ấy không?
Ăn cơm tại nhà anh xong thì Tống Túc đưa cô về.
Chiếc xe dừng dưới nhà cô, không có gì bất ngờ khi cô lại bị anh đè xuống ghế ngồi hôn hít. Dường như anh bị mê hoặc bởi mùi hương trên người cô, mái tóc lòa xòa của anh khẽ chạm vào cổ cô khiến cô thấy ngứa ngứa. Yên Lam hơi né đi thì bị anh giữ chặt sau gáy rồi anh cắn nhẹ vào môi cô như một hình phạt.
“Sau khi đã chuẩn bị xong mọi việc, tôi sẽ báo cho cậu biết.”
Cô đang tháo dây an toán thì ngừng lại, cô hỏi: “Cậu biết phải làm thế nào không?”
“Tôi chỉ cần biết cậu định làm gì là đủ rồi.” Anh mở khóa xe, đôi mắt sáng rực bất thường trong chiếc xe tối đen khiến cô cảm thấy bất an: "Lên nhà đi.”