Trò Chơi Tùy Chỉnh

Chương 64: Chương 64




Tống Túc ngồi xuống bên cạnh cô, trên người vẫn còn tỏa ra hơi nóng khi vừa tắm xong. Anh mở nắp chai rồi uống một ngụm: "Ừ, cô ấy không rảnh.”

Thấy anh thờ ơ như vậy, Thiện Yên Lam không tin nên cứ nhìn anh chằm chằm: "Cậu đang lừa tôi phải không?”

Anh cười khẽ, đưa tay ôm cô vào lòng: "Ừ, chỉ là tôi muốn ở một mình với cậu một lát thôi.”

“Vậy tại sao chúng ta không gặp nhau vào buổi trưa?” Thiện Yên Lam cảm thấy thật sự bất lực, cô đẩy anh ra: "Tôi còn phải nói dối mẹ mình là đi học ở nhà bạn.”

Không biết từ lúc nào, tư thế của họ đã trở nên khá mờ ám, cô ngồi trên đùi anh, hai tay chống lên lưng ghế sofa nên phải cúi đầu mới có thể nhìn thấy anh.

Tống Túc khẽ nhếch môi: "Trông chúng ta có giống như đang yêu đương vụng trộm không?”

“Cậu đừng nói bậy.”

Ánh mắt anh sâu thẳm, cái nhìn chính diện cô khiến cô cảm thấy không thoải mái nên bèn dời mắt sang chỗ khác. Chỉ nghe thấy anh nói một cách chậm rãi: “Nếu như tôi không lừa cậu thì cậu sẽ có rất nhiều lý do để từ chối tôi, đúng không?”

Thiện Yên Lam hơi khựng lại, nụ cười ấm áp trên môi có vẻ không giữ được nữa.

“Cậu lợi dụng tôi để đối phó với Chung Việt, tôi không có ý kiến nên cậu muốn làm gì thì làm.” Tống Túc từ từ tiến lại gần cô, hơi thở của anh lướt qua cổ cô: "Nhưng cậu nên biết, cái tôi cần là cậu, hơn nữa có qua có lại mới toại lòng nhau nên tôi cũng cần nhận được thù lao tương xứng.”

Vùng da bị hơi thở của anh phả lên không kìm được mà nổi đầy da gà, cô không cử động mà chỉ từ từ dời mắt, tầm nhìn hạ xuống ngang gò má của anh.

“Nhưng tôi không muốn mối quan hệ giữa chúng ta trở thành một giao dịch.”

Anh ngẩng mặt lên, đôi mắt sâu thẳm và đen kịt khiến cô không khỏi rùng mình. Rõ ràng là anh đang nhìn lên, nhưng cô lại cảm thấy như mình đang bị nhìn xuống.

Thiện Yên Lam vẫn chống hai tay trên lưng ghế sofa, lúc này họ đang ở rất gần nhau. Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng: “Nếu thực sự chỉ có thể là một giao dịch thì sao?”

“Có thể, dù sao quyền quyết định cũng nằm trong tay cậu.” Nụ cười của Tống Túc không hề thay đổi: "Nhưng tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nên như vậy.”

“Cậu sẽ ép tôi à? Hay là đánh tôi?”

“Đánh cậu?” Anh bật cười, đầu ngón tay vuốt ve trên gò má cô: "Yên tâm, tôi không nỡ ra tay với cậu đâu.”

Thiện Yên Lam nhìn anh chăm chú: "Cậu thích tôi sao?”

Có lẽ vì câu hỏi quá đột ngột nên Tống Túc cũng phản ứng hơi chậm, ngay sau đó anh cười nói: “Thích sao? Tôi cũng khá thích cậu, nhưng tôi lại tò mò về cậu hơn.”

“Vì sao?”

Anh khá là kiên nhẫn, đầu ngón tay chạm nhẹ vào trán cô một cách nhẹ nhàng, như một chiếc lông vũ thoáng qua rồi lại rời đi: "Tôi không nhìn thấu cậu nên muốn khám phá cậu.”

“Tôi có điều gì không thể nhìn thấu à?” Thiện Yên Lam cảm thấy rất kỳ lạ.

Lần này anh không trả lời, mà chỉ tủm tỉm cười: "Cậu có cần thời gian để suy xét về hai lựa chọn đó không?”

Chủ đề lại quay về, cô hơi mở miệng và cuối cùng cô khom lưng, vòng tay ôm lấy cổ anh. Yên Lam tựa đầu vào hõm vai anh, hít nhẹ mùi hương thoang thoảng trên cơ thể anh. Có lẽ lần trước, dưới sự căng thẳng cực độ, không hiểu sao mùi hương của anh lại khiến cô cảm thấy thư giãn và cô phát hiện ra hình như mình đã nghiện mùi hương này. Dẫu rằng cô không thể miêu tả rõ ràng vì cảm giác cứ như thể mỗi khi ngửi thấy mùi thuốc đông y nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy yên tâm.

“Đây là sự lựa chọn của cậu sao?” Giọng nói trầm thấp của Tống Túc vang lên bên tai cô.

Một lúc lâu sau, trong bầu không khí tĩnh lặng, cô chỉ đáp lại bằng một tiếng “ừ” nhẹ.

“Yên Lam.”

Cô bị tiếng gọi vừa đột ngột vừa khàn khàn của anh làm giật mình nên hơi lùi lại một chút rồi nhìn về phía anh.

Tống Túc nhẹ nhàng đặt tay trên eo cô, tư thế lười biếng, chiếc áo sơ mi mỏng của anh bị thấm nước nên hằn lên làn da lờ mờ để lộ da thịt. Đôi mắt anh tối lại, khẽ nhếch môi: "Hôn tôi đi.”

Khi đôi môi chạm vào nhau, cả hai đều mở mắt và không rời mắt khỏi nhau. Vừa mới chạm môi, lưỡi của Tống Túc đã luồn mạnh vào trong miệng cô. Cô hơi hoảng sợ nhưng vẫn ôm chặt lấy cổ anh, mở miệng để anh tiến sâu hơn.

Trong căn phòng khách rộng lớn, chỉ còn lại tiếng của chiếc đồng hồ và tiếng “chụt chụt” khi môi lưỡi họ giao nhau. Thiện Yên Lam dần dần thở dốc, hàng mi vừa dài vừa mảnh run nhè nhẹ, cô cảm nhận được vạt áo sơ mi đã sơ vin bị Tống Túc kéo ra khỏi chân váy đồng phục. Bàn tay có hơi lạnh của anh chạm vào làn da cô khiến cô không kìm được mà run rẩy nhưng cũng không từ chối.

Anh mút chặt lấy cánh môi dưới của cô rồi di chuyển ra phía sau tai cô. Sau đó, tay anh cũng dần dần sờ lên trên, cởi móc áo ngực của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cô.

“Ưm...”

Cô khẽ rên rỉ, vành tai bị anh cắn nhẹ một cái nhưng khi cô còn chưa kịp rùng mình thì một bàn tay lớn đã bóp lấy ngực cô mà xoa nắn.

Thiện Yên Lam giật mình, tóm chặt lấy bàn tay đó. Cô mở to đôi mắt, không thốt nên lời nhìn anh.

“Đừng sợ.” Anh cũng không rút tay ra mà còn bóp nhẹ thêm một cái nữa, anh khẽ cười bên tai cô và nói nhỏ: “Cậu đang run này, đáng yêu quá.”

Cô nghe vậy thì đỏ bừng cả mặt, cô cảm nhận rõ bàn tay trên ngực. Cô biết mình khó có thể quen với việc này trong thời gian ngắn nhưng tay cô vẫn nắm chặt lấy tay anh, khiến anh bật cười: "Có muốn sờ thử của tôi không?”

Vành tai cô đỏ bừng, ánh mắt ngây dại nhìn Tống Túc cởi cúc áo để lộ lồng ngực rắn chắc. Ngay sau đó, anh bèn kéo tay cô đặt lên người mình, dẫn dắt cô vuốt ve một cách vô cùng dâm đãng từ xương quai xanh xuống đến bụng dưới.

“Đủ rồi.” Cô vội rút tay lại.

Anh cười khẽ, đôi mắt nhìn cô chằm chằm không chớp lấy một lần, tay không yên mà bắt đầu cởi cúc áo của cô. Thiện Yên Lam ngừng thở, dưới ánh nhìn rất áp bức của anh, cô bị anh cởi áo sơ mi ra. Chiếc áo ngực mất đi chỗ tựa khiến dây áo trễ xuống cánh tay, bầu ngực đẫy đà nửa kín nửa hở trước mặt anh.

“Cậu đừng nhìn nữa.” Cô đưa tay che mắt anh, giọng điệu có hơi run rẩy.

Tống Túc không hề gạt tay cô ra mà còn bóp mạnh một cái, khiến cô đau đến nỗi rít lên. Theo bản năng, cô lùi lại nhưng cả người đột nhiên khựng lại, khuôn mặt có phần ngượng ngùng nhìn xuống dưới.

Một ‘túp lều’ nổi lên rõ ràng ngay dưới người cô.

“Xin lỗi.” Anh đột nhiên nói rồi kéo tay cô về phía trước, khiến cô bất ngờ ngã vào lòng anh. Bầu ngực chuẩn xác chạm ngay vào môi anh. Anh cắn nhẹ phần thịt mềm mịn bên môi, sau đó vừa cười tủm tỉm vừa nói: “Là do cậu vừa mềm vừa thơm khiến tôi không kìm được.”

Thiện Yên Lam không cảm nhận được chút hối lỗi nào trong giọng nói của anh, cô cắn chặt môi dưới, cổ họng phát ra vài tiếng hừ nhẹ.

Hai tay anh xoa nắn hai bầu ngực cô, năm ngón tay ấn sâu vào làn da mềm mại, cảnh tượng khiêu gợi đến mức cô phải quay mặt đi. Một cảm giác khó diễn tả dần trỗi dậy trong lòng cô. Cô cúi đầu nhìn xuống rồi dời đôi tay đang chống trên vai anh xuống cổ tay anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Sự chủ động hiếm hoi của cô khiến Tống Túc phải liếc nhìn, nhưng trước khi anh kịp phát hiện ra điều bất thường, cô đã không kìm được mà khẽ uốn người. Đúng như dự đoán, Tống Túc khẽ rên, giọng anh trầm thấp lại khàn khàn: “Đừng cử động lung tung.”

“Tôi khó chịu quá...”

Thiện Yên Lam vẫn nắm chặt tay anh, ngón tay cô hơi ấn nhẹ vào một chỗ trên cổ tay anh. Làn da nơi đó mịn phẳng, không có gì nhô lên.

Chẳng lẽ cô thực sự đã nhìn nhầm?

Thiện Yên Lam ấn thử vài lần nữa, nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Một giọng nói vang lên đột ngột kéo cô trở lại với hiện thực. Cô không biết mình vừa ngẩn người bao lâu, lông tơ trên người lập tức dựng đứng lên. Trong khoảnh khắc, cô nhanh chóng suy nghĩ, tay cô trượt dọc theo cổ tay anh lên trên rồi đan chặt mười ngón tay vào nhau. Mặt cô đỏ ửng, cô cầm tay anh bóp nhẹ ngực mình rồi khẽ mở miệng: “Cậu sờ thêm một chút nữa đi.”

Cô cảm thấy tay anh khựng lại, ngay sau đó là cơn đau bất ngờ ập đến khiến cô thốt lên một tiếng kinh ngạc. Lúc này, cô lại nghe thấy anh cười khẽ bên tai rồi thì thầm: “Yên Lam, dùng ngực giúp tôi được không?”

“Gì cơ?” Thiện Yên Lam nhất thời không hiểu anh muốn nói gì.

“Tôi cứng quá, khó chịu lắm.” Giọng anh rất trầm, đầu ngón tay không ngừng trêu chọc núm vú nhạy cảm của cô: "Có cậu giúp thì tôi sẽ ra nhanh thôi. Xong rồi chúng ta sẽ đi ăn, được không?”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.