Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục

Chương 11: Chương 11




Tôn Như Phi ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Từ nói với em chuyện mình sống ở đây làm gì?”

“Vì thỉnh thoảng em phải làm tài xế cho ngài ấy.”

“Tan làm xong á?”

“Ừ.”

Tôn Như Phi vốn tưởng hai người họ lúc nào cũng căng như dây đàn, không ngờ cũng có lúc tiếp xúc riêng tư như vậy: “Vậy em đến đây thường xuyên không? Ra vào có gặp ai không?”

“Không, em chỉ đến hai ba lần, mà toàn lái xe vào hầm rồi đi luôn.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đúng rồi, hình như Tổng giám đốc Tần của Chi Tử Hoa cũng sống ở đây.”

“Ừ, cậu ấy mua nhà ở Nguyệt Loan bên cạnh.”

“…”

Tôn Như Phi chợt nhận ra mình lỡ lời: “Sao lại nhìn chị như vậy?”

Trần Hạ nhớ rất rõ một ngàn bông hồng vào ngày Thất Tịch năm ngoái: “Em nhớ trước đây Tổng giám đốc Tần từng theo đuổi chị.”

“Ừm… Chính xác thì bây giờ vẫn vậy.”

“Wow.”

Tôn Như Phi bật cười: “Chị có người theo đuổi thì lạ lắm sao?”

“Tất nhiên là không, không có ai mới là lạ.”

“Vậy à?” Chị nhướng mày đầy đắc ý.

Hai người tám chuyện rôm rả, nhanh chóng đi vào bãi đậu xe ngầm. Trong lúc chờ thang máy, Tôn Như Phi lại hỏi Trần Hạ có biết Từ Kiêu ở tầng nào, căn số mấy không. Trần Hạ đương nhiên không biết, chị thở phào: “Vậy thì yên tâm rồi.”

“Yên tâm cái gì?”

Chị không trả lời, chỉ nói: “Để chị dẫn em xem nhà trước nhé. Chị có ba căn trống ở đây, một căn lớn, hai căn nhỏ, khách thuê rời đi từ nửa năm trước rồi mà chị chưa kịp tìm người mới.”

Trần Hạ biết Tôn Như Phi kiếm được không ít, nhưng không ngờ chị lại giàu đến vậy. Hai người đến xem căn hộ lớn trước, ba phòng ngủ, một phòng khách, nội thất đầy đủ, trang trí hiện đại, tối giản.

Tôn Như Phi thẳng thắn chia sẻ, ngoài căn này và một căn hộ khác ở Khu Thành Phố Ven Sông, chị còn đầu tư vào mặt bằng thương mại ở một số nơi khác: “Nên thu nhập của chị cũng kha khá đấy.”

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Trần Hạ, chị cười: “Sao vậy? Giờ mới phát hiện chị là một nữ đại gia, nhất thời chưa thích nghi nổi hả?”

“Em cần chút thời gian để làm quen… Phải nghĩ xem làm sao để giao tiếp với bà chủ nhà đây.”

“Được lắm, biết nịnh nọt chủ nhà tương lai rồi cơ đấy?”

“Nói vậy chị thích chứ?”

“Tất nhiên.”

Trần Hạ cười chân thành, cũng thật lòng ngưỡng mộ. Cô chạm vào chiếc tủ kim loại với chất liệu cao cấp, thầm nghĩ, đây chính là động lực để mình kiếm tiền, “Em phải học tập chị, cố gắng đạt được tự do tài chính càng sớm càng tốt.”

Nhưng Tôn Như Phi lại nói: “Em

không nghĩ là chị tự thân phấn đấu để có những thứ này đấy chứ?”

“Cho dù không hoàn toàn dựa vào bản thân, nhưng chắc chắn nỗ lực của chị

cũng góp phần không nhỏ.”

“Xời.” Chị khoanh tay: “Làm trong công ty bao lâu rồi mà chưa nghe ai đồn đại gì về chị hả? Hai mươi ba tuổi đã làm trợ lý hội đồng quản trị, là do năng lực xuất chúng hay có lý do khác?”

Lần đầu tiên Trần Hạ thấy chị chủ động nhắc đến những lời đàm tiếu, nhưng—

“Nói thẳng với em nhé, chị đi cửa sau vào công ty đó.”

“…”

“Sao? Không tin hả?”

“Tin.”

“Vậy mà phản ứng lạnh nhạt vậy?”

“Chẳng lẽ em phải—” Cô tròn mắt, làm ra vẻ vô cùng sửng sốt, nhưng ngay giây sau, cả hai đã bật cười. Trần Hạ an ủi: “Chị đừng bận tâm mấy lời vớ vẩn đó. Dù chị có là họ hàng của lãnh đạo cấp cao nào đi nữa, thì việc có thể trụ vững mười năm ở vị trí này cũng đủ chứng minh chị quan trọng đến mức nào rồi.”

“Vậy, em đoán xem chị là họ hàng của ai?”

“Công ty có lãnh đạo nào họ Tôn không nhỉ?”

“Chị theo họ mẹ mà.”

Trần Hạ suy nghĩ một lúc, rồi nhanh chóng từ bỏ: “Không đoán nữa.”

“Sao vậy?”

“Nếu chị không nói, chắc chắn là có lý do riêng.”

Thôi được, Tôn Như Phi vốn định trêu cô, nhưng cô chẳng có hứng thú gì, vậy thì sau này đừng trách chị giấu kín.

Sau khi xem hết ba căn hộ, Trần Hạ chọn căn nhỏ nhất, một phòng ngủ, một phòng khách. Tôn Như Phi nhìn số nhà 2002, bất giác nghĩ đến người hàng xóm kế bên… Chị không nhịn được mà hỏi: “Em chắc chắn chứ?”

Trần Hạ gật đầu: “Chắc chắn.”

Cô sống một mình, nhà nhỏ thì dễ dọn dẹp, lại có cửa sổ sát đất hướng Nam. Đến mùa đông, nắng chiếu vào sẽ khiến căn phòng ấm áp hơn.

Mọi rắc rối bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải quyết. Cô vui vẻ gọi một tiếng: “Bà chủ, ký hợp đồng thôi nào!”

Vì sở hữu quá nhiều bất động sản nên Tôn Như Phi không thể tự quản lý hết, đến tìm người thuê còn phải hỏi người quản lý tài sản về mẫu hợp đồng. Trần Hạ thì đi xem giá thị trường ở trung tâm môi giới, kiên quyết trả đúng giá, đặt cọc ba tháng, trả trước một tháng. Tôn Như Phi trách cô tính toán quá rạch ròi: “Ở với nữ đại gia lâu như vậy mà vẫn không hiểu đạo lý sao? Không lợi dụng được tức là chịu thiệt đó.”

Trần Hạ tất nhiên hiểu, nhưng cô càng hiểu rằng sự quan tâm của Tôn Như Phi không phải là điều hiển nhiên. Cô có thể nhận chút ưu đãi từ bạn bè, nhưng nếu cứ ngày càng lấn tới, mối quan hệ này sẽ mất cân bằng.

Cô chợt nhớ đến bao lì xì tối hôm trước—dày chừng nửa phân, không biết Tôn Như Phi nhét vào túi xách của cô từ khi nào. Cô đã nghĩ rất lâu, thậm chí còn định tìm WeChat của Từ Kiêu để chuyển khoản trả lại, nhưng rồi lại nghĩ, Chủ tịch và Tôn Như Phi đã xử lý chu đáo như vậy, nếu cô cứ vòng vo trả lại thì lại càng không hay.

Thế nên, vào ngày dọn nhà, cô sắp xếp đồ đạc xong, buổi chiều đến trung tâm thương mại chọn một bộ ấm chén sứ Thanh Hoa và một chiếc đồng hồ hàng hiệu. Khi gặp lại Tôn Như Phi, cô nói đây là quà đáp lễ, đối phương cũng thoải mái nhận lấy.

Cuộc sống mới dường như chẳng khác mấy so với trước đây, vẫn mang tâm thế đi làm thuê, làm quen đồng nghiệp, tìm hiểu môi trường. Nhưng nếu nói về thay đổi thực sự, thì đó là công việc bớt áp lực hơn, cuối tuần trọn vẹn hơn, có thêm thời gian đi chợ, nấu ăn, dần dần tận hưởng cuộc sống một mình.

Dĩ nhiên, vẫn có người khiến cô không được yên lòng.

“Mạnh Thanh Minh có lỗi với cô là thật, nhưng nhà tôi đã nhận sai và cũng xin lỗi rồi, vậy mà bây giờ bên cô lại quay sang bắt nạt nó, chẳng phải quá đáng lắm sao?” Mẹ của Mạnh Thanh Minh đã cố nhịn rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được. “Thanh Minh luôn nói với tôi rằng cô chắc chắn không biết chuyện này, không liên quan đến cô, nhưng dù không phải ý của cô thì người ra tay cũng là em trai cô. Tiền thuốc men tôi không nhắc đến nữa, nhưng từ Quốc khánh đến giờ đã bao lâu rồi? Có ai nói được một câu xin lỗi chưa?”

Trần Hạ bị trách móc một hồi, rồi nghe thấy giọng Mạnh Thanh Minh ở đầu dây bên kia, ngay sau đó cuộc gọi bị cắt.

Cô đi hỏi Trần Trác em trai mình, nhưng cậu lại kể một phiên bản khác: “Em chỉ đấm anh ta hai cái thôi, vậy mà đã không chịu được rồi? Ở nhà trốn biệt không dám đi làm rồi còn đổ lỗi cho em? Ngày trước em gọi anh ta là ‘anh Mạnh’ bao nhiêu năm, giờ anh ta tráo trở như vậy, đúng là không làm anh rể em được rồi…”

Trần Hạ rất giận: “Em giỏi lắm, vốn dĩ sai là ở anh ta, giờ lại thành lỗi của chị rồi. Quốc khánh em không định về nhà mà? Sao lại về rồi gây chuyện vậy?”

“Chị còn nói nữa, bị người ta bắt nạt mà chỉ biết chịu đựng. Mẹ mất cả trăm ngàn tiền sính lễ, chỉ biết trút giận lên em, chẳng lẽ em có thể mặc kệ sao?” Trần Trác bực bội, “Thôi, đừng dạy dỗ em nữa, em còn đang bận tìm việc, cúp máy đây.”

“…”

Cơn bực dọc nghẹn lại trong lồng ngực Trần Hạ. Cô gọi lại nhưng cậu không bắt máy, đành phải nhắn tin: “Công ty cũ thì sao?”

“Không sao cả, em không muốn làm nữa.”

Mới có bao lâu đâu mà khí thế hừng hực ban đầu đã thành thái độ chán chường thế này rồi. Trần Hạ thấy em trai mình quá bồng bột, nhưng có lẽ lúc này tâm trạng cậu còn tệ hơn cô, thôi vậy. Cô thở dài, đợi khi nào cậu bình tĩnh hơn, sẵn sàng nói chuyện, cô sẽ tìm cách giúp nếu có thể.

Sau đó Mạnh Thanh Minh nhắn một câu “Xin lỗi”, cô không trả lời. Không muốn, cũng không biết phải trả lời thế nào.

Thời gian gần đây chỉ cần cô không chủ động nhớ lại, thì những ký ức ngọt ngào lẫn đớn đau ấy sẽ không tìm đến cô nữa. Ba chữ “Mạnh Thanh Minh” dần trở nên mờ nhạt, rồi một ngày nào đó, nó sẽ biến mất hoàn toàn khỏi lòng cô.

Đó cũng không hẳn là chuyện xấu.

Chớp mắt đã một tháng trôi qua. Trần Hạ quen dần với công việc mới và nhận được tháng lương đầu tiên.

Cuối tuần, cô định mời Tôn Như Phi ăn cơm, nhưng đối phương lại đột xuất đi công tác nên đành phải hoãn lại.

Trên đường từ siêu thị về, cô thấy trước cửa căn hộ 2001 xuất hiện một chiếc vali đen.

Là khách thuê mới dọn đến sao? Hay trước giờ đã có người ở rồi?

Cô không rõ, bèn đi vào nhà mình. Một lúc sau, cửa thang máy mở, một người đàn ông cao ráo mặc đồ đen bước ra. Tay trái cầm hộp đồ ăn, tay phải nghe điện thoại: “Anh vừa về đến nhà, đừng giục nữa, ăn xong anh sẽ qua.”

“Mới giờ này mà đã ăn cơm hả?”

Anh bực bội: “Trên máy bay ngủ quên, lên taxi thì đói muốn xỉu luôn rồi.”

“Ai kêu hôm qua anh không về?”

Hôm qua trời giông sét, máy bay bị hoãn, Từ Kiêu không hiểu sao cô ấy lại quên mất chuyện đó: “Ông trời không cho anh về, sao nào, em định đánh nhau với trời sao?”

Khương Tử Hân cười khanh khách, nhưng Từ Kiêu thì chẳng cười nổi. Anh vào nhà, ăn xong, tắm rửa, thay quần áo, dù không tình nguyện lắm nhưng vẫn phải đi ra ngoài. Vừa mở cửa, anh đã bắt gặp một người từ căn hộ kế bên đi ra.

Xem ra căn hộ của Tôn Như Phi rất đắt khách. Anh nghĩ thầm, thấy ghen tị với chị họ. Chú hai đối xử với chị rộng rãi đến mức biến chị thành bà chủ nhà chính hiệu, còn ba anh thì ki bo như gà trống giữ hạt thóc, lúc nào cũng đề phòng con trai nhòm ngó tài sản. Căn hộ nhỏ này là do anh dùng tiền lương còm cõi và một chút tài trợ từ mẹ, nhanh tay chốt mua trước khi Tôn Như Phi nhắm đến.

Thật là, đều là con người mà số phận lại khác nhau đến thế.

Anh đi đến thang máy, đứng sau lưng người phụ nữ kia. Đợi vài giây không thấy cô ấy nhấn nút, anh mới nhận ra cô ấy đang cắm cúi nhắn tin, bèn vươn tay ấn giúp.

“Ồ, cảm ơn…” Cô ấy quay đầu lại, khựng người một lát. “Tổng giám đốc Từ?”

Tổng giám đốc Từ?

Từ Kiêu quan sát cô ấy, áo sơ mi trắng khoác ngoài một chiếc áo len xanh nhạt, tóc cột đuôi ngựa, mặt không trang điểm, hàng mày thanh tú, đôi mắt sáng… Vừa quen thuộc, lại có chút xa lạ.

Đầu óc anh thoáng đứng hình: Thời gian bị đảo lộn rồi à? Sao cô lại ở đây?

Một tiếng “ting” nhẹ vang lên, Trần Hạ là người phản ứng trước, theo bản năng đưa tay chặn cửa thang máy: “Mời ngài.”

Thế là, anh nhanh chóng lấy lại phong thái của một “Tổng giám đốc Từ”, bước vào bấm nút: “Xuống tầng mấy?”

“Tầng một, tôi vứt rác.”

“Ồ.”

“…”

Thang máy đóng lại, không gian kín mít rơi vào yên lặng.

Từ Kiêu vốn không quen với sự im lặng, nhất là với một cấp dưới từng khá thân thuộc. Anh hắng giọng, nghĩ ra một chủ đề phá băng: “À… Cô và chồng đến Lam Thành du lịch sao?”

“…”

Trần Hạ khựng lại, ánh mắt thoáng ảm đạm, tay siết chặt miệng túi rác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.