Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục

Chương 20: Chương 20




Sáng hôm sau, Từ Kiêu ghé qua văn phòng của Chi Tử Hoa.

Các chỗ làm việc khác đều trống không, chỉ có trên ghế tựa của Ngô Trí Hoa treo một chiếc áo bông. Anh bước tới: “Giờ cậu không sợ mệt cũng chẳng sợ lạnh nữa hả? Định thành thần luôn hay sao?”

“Đâu có, tôi vừa chạy bộ xong.” Ngô Trí Hoa quay người lại. “Tôi tưởng cậu phải ăn trưa xong mới đến.”

“Không dám đâu, cậu hiếm hoi lắm mới triệu tập tôi, tôi còn sợ không bay đến ngay được ấy chứ.” Anh cười cười. “Nói đi, có chuyện gì?”

Ngô Trí Hoa kêu anh ngồi xuống cạnh mình, trên màn hình hiển thị dữ liệu quảng bá đang được cập nhật theo thời gian thực: “Cậu vẫn chưa thấy thành phẩm đâu nhỉ.”

Đúng là vậy. Từ Kiêu cảm thấy bản thân hơi thiếu trách nhiệm. Anh nghiêm túc lại, nhanh chóng nhận ra những điều chỉnh mới: giao diện loại bỏ các mảng màu rối mắt, nền tối chữ sáng, thiết kế UI bỏ các góc vuông, tổng thể trông gọn gàng và tinh tế hơn.

Anh nhấp vào nút xanh đậm ở góc phải trên, một biểu đồ đường hiển thị rõ sự đối lập. Ngô Trí Hoa giải thích: “Tôi chọn một vài trò chơi có thời gian ra mắt và thể loại tương tự, phân tích hiệu quả thu hút người chơi của chúng trên nền tảng video ngắn. Đường màu trắng là game Thợ Săn Không Gian của chúng ta. Rõ ràng, mức độ tiếp cận và lượng quảng bá đều thấp hơn so với đối thủ, nên số lượng người dùng hoạt động hàng ngày và người chơi mới đều không khả quan.”

Anh ấy tiếp tục nhấp vào vòng tròn trắng nhỏ: “Nhưng nhìn vào tỷ lệ chuyển đổi, nó chỉ thua Tiến Công Hutton của công ty Leo một chút.”

Từ Kiêu trầm ngâm: “Xem thêm vòng đời sản phẩm.”

Một biểu đồ động hiện lên, cho thấy đỉnh cao của Hutton xuất hiện sớm hơn Thợ Săn hai tháng và duy trì lâu hơn. Tuy nhiên, từ nửa cuối năm nay, hai đường biểu đồ bắt đầu giao nhau.

“Đó là vì họ ra mắt trò chơi mới, thay đổi trọng tâm tiếp thị.” Ngô Trí Hoa thả tay khỏi chuột, dựa lưng vào ghế với dáng vẻ thư thái. “Cậu thấy kết quả này có tạm ổn không?”

Từ Kiêu lại có thắc mắc: “Sao cậu có dữ liệu của Leo?”

“Chẳng phải cậu đã từng thương lượng với họ sao? Quên rồi hả? Họ mở một phần API cho chúng ta, đổi lại, nền tảng quảng bá của chúng ta miễn phí cho họ một năm.”

“…” Đúng là anh quên thật. “Vậy ra Leo là một trong hai công ty có ý định hợp tác mà cậu nói?”

“Đúng vậy.”

Từ Kiêu kêu trời trong lòng. Lúc trước, khi tay trắng, anh phải tìm kiếm đồng minh; bây giờ, khi đã gặt hái được thành quả, anh lại không muốn làm không công nữa. Ngô Trí Hoa nhìn thấu anh: “Hối hận rồi?”

“Hối hận.” Anh thẳng thắn. “Nhưng cũng không thể thất tín. Người ta từng cho chúng ta chút động lực khi chúng ta chẳng có gì, chỉ vì điều đó, phục vụ họ một năm cũng đáng.”

Ngô Trí Hoa mỉm cười, sau đó cho anh xem toàn bộ dữ liệu quảng bá các trò chơi hiện có trên nền tảng của Chi Tử Hoa. Hai người vừa xem vừa thảo luận, cuối cùng nói đến nền tảng đám mây sắp ra mắt và phiên bản game Thợ Săn Không Gian trên nền tảng này.

Ngô Trí Hoa nói: “Tôi và Tần Tử Minh đã bàn bạc, nền tảng thương mại hóa là một chuyện, nhưng trò chơi của chúng ta cũng phải tận dụng tốt. Vì vậy, ngoài công việc gia công phần mềm, chúng ta cần tuyển thêm người, đặc biệt là vị trí thiết kế và mỹ thuật.”

Từ Kiêu hiểu ý: “Vậy cứ tuyển, cần bao nhiêu tuyển bấy nhiêu.”

“Còn mức lương thì…”

“Tuyển người giỏi thì tất nhiên phải trả mức lương xứng đáng.” Từ Kiêu đã có dự tính từ trước. “Vấn đề tiền bạc cậu không cần lo, tôi có cách.”

“Vậy cậu sắp bận tối mắt rồi.”

“Có việc để bận vẫn tốt hơn không có gì làm. Đầu óc không hoạt động sẽ rỉ sét, tay chân không vận động sẽ tích mỡ.” Anh chợt nhớ ra điều gì đó. “À đúng rồi, tiệc tất niên năm nay đặt ở khách sạn tử tế một chút, ăn uống, bốc thăm, phát quà, đừng có nghèo nàn như năm ngoái, tụ tập trong văn phòng chơi Ma Sói nữa.”

Ngô Trí Hoa lại nói: “Ma Sói cũng hay mà.”

“Vậy thứ Hai tuần sau hỏi ý kiến mọi người xem sao.” Anh vươn vai. “Còn nữa, tôi hứa sẽ cho cậu nghỉ phép một tháng, nên qua hết Tết đừng có vội quay lại.”

Ngô Trí Hoa cười thở dài: “Chuyện này tôi đã báo trước với mẹ rồi. Ban đầu bà ấy lo tôi bị đuổi việc, tôi phải nhấn mạnh nhiều lần không phải vậy bà mới vui. Nhưng điều làm bà vui không phải vì tôi được nghỉ ngơi, mà là có cơ hội về nhà xem mắt. Vì ở quê tôi, những người tầm tuổi tôi phần lớn đã có con rồi.”

Hiếm khi nghe anh ấy nhắc đến chuyện không liên quan đến công việc, Từ Kiêu tò mò: “Cậu đồng ý rồi?”

“Không. Tôi nói rằng không ai được nghỉ cả tháng như tôi. Nhà máy ở quê khai trương vào mùng năm, mấy cô gái làm việc trong thành phố cũng đều quay lại trước rồi.”

“Vậy không gặp được thì sao?”

“Thì cứ từ từ thôi.”

Từ Kiêu nhìn dáng vẻ bình thản của anh ấy, hỏi ngược lại: “Từ từ chuyện gì?”

“Hẹn hò chứ còn gì nữa.”

“À, hẹn hò.” Từ Kiêu lẩm bẩm. Hồi cấp ba anh từng thầm thích hoa khôi lớp, nhưng cô ấy lại thích kiểu học bá lạnh lùng. Lên đại học, có cô gái hẹn anh đi nhà sách, nhưng anh thà ra sân bóng rổ đổ mồ hôi. Sau đó, anh để ý đến hoa khôi khoa, chưa kịp ngỏ lời thì cô ấy đã bị nam thần khoa Văn cướp mất. Cứ thế, anh giữ vững sự trong sạch đến năm 25 tuổi, cho đến khi gặp thiên tiên hạ phàm là Khương Tử Hân. Chưa kịp mở lời, cô ấy đã nở nụ cười, khiến anh tưởng mình nhặt được bảo bối, ai ngờ sau này tranh cãi còn nhiều hơn vui cười. Vậy thôi, buông tay vậy.

Anh lắc đầu: “Tạm thời tôi sống yên bình, chưa có ‘hoa đào’ nào nở cả.”

Rồi anh quay sang hỏi lại Ngô Trí Hoa câu cũ: “Tôi ít ra cũng từng có một mối tình, còn cậu xa rời thế gian bao lâu nay, rốt cuộc thích kiểu người thế nào?”

“Xinh đẹp, nhân hậu, không chê tôi.”

“Ai mà chê cậu chứ?”

Ngô Trí Hoa nhìn anh một cái, không nói gì, nhưng cả hai đều nhớ về khoảng thời gian đầu mới nhập học…

Khi đó, Ngô Trí Hoa từ một vùng quê nhỏ lên thành phố lớn, rụt rè, tiết kiệm từng đồng. Anh ấy từng chịu không ít ánh mắt lạnh nhạt, lời nói mỉa mai, bất kể là từ nam hay nữ, dù thẳng thắn hay ngấm ngầm, đều để lại những vết xước trong lòng cậu thiếu niên thuở ấy.

Từ Kiêu nhận ra mình lỡ lời: “Thôi không nhắc nữa.”

“Không sao đâu, chuyện qua rồi.” Ngô Trí Hoa mỉm cười.

Bây giờ, dù không thể nói là thành đạt, nhưng anh ấy đã có công việc mình yêu thích, một môi trường phù hợp, một tương lai có thể nhìn thấy. Thế nên, những tổn thương xưa kia cũng dần phai nhạt, chỉ còn lại những điều ấm áp vụn vặt: Ví dụ như ai đó thường xuyên mua hai cái đùi gà rồi chia cho anh ấy một cái, ai đó luôn rủ anh ấy đi chơi bóng, ai đó đưa anh ấy đi ăn quán, chơi game, tham gia câu lạc bộ, còn cố ý mua cùng một cái ly tráng men giống anh ấy để pha mì gói và uống nước nóng…

Anh ấy ghi nhớ và biết ơn những điều đó: “Từ Kiêu.”

“Hử?”

“Có thể bây giờ vẫn còn khó khăn, nhưng hãy tin rằng, những gì tôi tạo ra, sẽ không thua kém bất kỳ ai.”

“Đương nhiên rồi, cậu không làm được thì tôi còn tin ai nữa?” Giọng anh đầy dò xét. “Sao vậy, mới có thành quả bước đầu mà đã lo lắng bất an rồi hả? Yên tâm đi, Chi Tử Hoa không sập đâu. Tôi, cậu và anh Tần đã dốc hết tiền để dành vào đây rồi, ông trời thương tình cũng không nỡ để chúng ta ế vợ đâu.”

“…”

Ngô Trí Hoa sững ra hai giây mới phản ứng kịp. Người này, dù có nói chuyện nghiêm túc thế nào cũng không thể đứng đắn được.

Từ Kiêu bật cười sảng khoái, đợi anh ấy đứng dậy đi lấy nước, liền đạp chân ra sau, đẩy ghế ra xa bàn làm việc.

Anh tựa lưng vào ghế, ngước nhìn trần nhà, bỗng dưng có chút muốn về nhà. Nhưng anh biết, nếu về, dù ba anh có tỏ ra dửng dưng, thì mẹ anh chắc chắn sẽ hỏi về chuyện giữa anh và Khương Tử Hân.

Thôi vậy, về Nhã Phong ngủ một giấc còn hơn.

Từ Kiêu lái xe vào bãi đỗ, vừa xuống xe thì thấy người bước ra từ chiếc xe bên cạnh.

Anh ngáp một cái, vô thức nhìn sang. Tôn Như Phi tháo kính râm xuống: “Chưa từng thấy gái xinh sao?”

“Chị đến làm gì?”

“Xem cậu có ủ rũ suốt ngày không.”

“Ủ rũ? Hai chữ đó liên quan gì đến tôi?”

“Đúng là vậy, chị đã bảo mà, khả năng tự phục hồi của cậu rất mạnh, có đánh cũng chưa chết ngay được.” Chị bĩu môi. “Nhưng lạ thật, cậu như vậy mà vẫn có người lo lắng đấy.”

“Ai lo lắng cho tôi?”

“Đoán xem.”

“…”

Chị mở cốp xe, lấy hai chai rượu ra rồi cùng anh vào thang máy. Từ Kiêu cúi đầu nhìn lướt qua: “Lấy từ hầm rượu nhà tôi hả?”

“Mắt cậu tinh thật.”

“Đi tầng mấy?”

“20.” Chị đột nhiên hỏi: “Cậu gặp hàng xóm mới của mình chưa?”

“Gặp rồi… Chị hẹn cô ấy à?”

“Ừ, đến nhà cô ấy ăn chực, chúc mừng cô ấy được ký hợp đồng chính thức.”

Từ Kiêu cười nhạt: “Ăn chực mà gọi là chúc mừng.”

“Nếu không thì sao? Chị nấu? Cậu nấu? Xa không bằng gần, cậu có muốn qua chung vui không?”

“Tôi không thích ồn ào.”

“…”

Lúc nói chuyện, thang máy đã đến nơi. Tôn Như Phi chạy trước vài bước, gõ cửa căn 2002.

Rất nhanh, Trần Hạ mở cửa, vẫn đang đeo tạp dề: “Đúng giờ ghê, em vừa nấu…”

Cô nhìn thấy nụ cười chân thành của Tôn Như Phi, rồi lại bắt gặp ánh mắt bình thản nhưng lạnh lùng phía sau chị.

Cô theo phản xạ muốn chào hỏi, nhưng Từ Kiêu đã dời ánh mắt, đi thẳng vào căn hộ bên cạnh.

“…”

Tôn Như Phi bật cười: “Chị vào được chứ?”

“À, đương nhiên rồi.” Trần Hạ vội lấy dép cho chị, rồi mời chị vào.

Tôn Như Phi vừa bước vào vừa nhìn quanh. Căn hộ nhỏ nhưng có sofa, bàn trà, quầy bar và bàn ăn, rèm cửa đã được thay mới, có cả thảm mềm và vài chậu cây xanh tươi, trông ấm áp hơn rất nhiều.

“Ấm cúng thật đó.”

“Đúng không? Thêm cả trời đẹp nữa, tâm trạng cũng tốt hẳn lên.” Trần Hạ lười biếng vươn vai. Cuộc sống thoải mái thế này, khiến con người ta vui vẻ, nhưng cũng khiến người ta…

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên. Trần Hạ ngạc nhiên, nhìn Tôn Như Phi, chị cũng đầy tò mò.

“Chị! Chị có nhà không?”

Là Trần Trác.

Trần Hạ vội vàng đi mở cửa: “Em đến đây làm gì?”

“Em…” Trần Trác vừa dứt lời thì ánh mắt đã rơi vào người đứng bên cạnh.

Tôn Như Phi mỉm cười chào cậu. Ha, đúng là trùng hợp thật, sao chị lại nghĩ người gõ cửa là em họ mình chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.