Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục

Chương 21: Chương 21




Mẹ Trần gửi cho Trần Trác một ít rau củ khô và lạp xưởng tự làm. Cậu không nấu nướng, bèn mang qua cho Trần Hạ: “Em không ăn đâu, hiếm khi được nghỉ, em hẹn Lâm Khả đi xem phim rồi.”

“Ừ, vậy đi đi.”

Cậu xoay người rời đi, rồi lại quay đầu chào Tôn Như Phi: “Tạm biệt chị đẹp.”

“Tạm biệt.” Tôn Như Phi vui vẻ đáp lại, rồi quay vào nhìn Trần Hạ: “Tính cách em trai em khác em nhiều thật đấy.”

“Chỉ qua mấy giây mà chị đã thấy khác biệt?”

“Chưa đủ sao? Em thì nghiêm túc, chín chắn, còn cậu ấy—”

“Hấp tấp, miệng dẻo như kẹo.”

Tôn Như Phi cười: “Là em nói đấy nhé, không phải chị.” Chị cảm thán: “Mấy chàng trai lạnh lùng thì dễ làm người ta nhớ thương, còn những người vui vẻ thì ai cũng quý. Bây giờ, miệng ngọt chút sẽ không thiệt thòi đâu.”

Trần Hạ trêu: “Từ khi nào chị trở nên dễ mềm lòng vậy? Chỉ một câu ‘chị đẹp’ là vui ngay hả?”

“Em chưa nghe câu này sao? Phụ nữ có ba bảo bối để vui vẻ: ví tiền, trai đẹp và thời gian. Chị không nghèo, nhưng tuổi không còn trẻ, chỉ mong được trai đẹp khen vài câu thôi.” Chị nói giọng bông đùa. “Em trai em trông cũng khá, chị rất hưởng thụ đấy. Không như em trai chị, cười thì đẹp như hoa đào nở khắp nơi, nhưng không cười thì mặt dài như lừa, nhìn mà mất cả khẩu vị.”

Trần Hạ chưa từng nghe chị nhắc đến anh chị em gì cả: “Chị không phải con một sao?”

“Ừ, nhưng chị có một đứa em họ, không hợp tính.” Chị đi vào bếp rửa tay. “Tên đó miệng độc, lại còn bất lịch sự, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gọi chị xưng em với chị.”

Trần Hạ đưa chị chén đũa: “Chắc con trai ai cũng thế cả. Em trai em hồi nhỏ cũng nghịch lắm, còn bắt chước ba mẹ gọi tên em, đến tuổi dậy thì lại càng không thèm gọi chị. Mãi lên đại học mới tự giác đổi cách xưng hô.”

“Em đang an ủi chị đó hả?” Tôn Như Phi nhìn cô cười. “Đừng lo, chị chẳng thèm chấp. Những đứa em ngoan ngoãn, biết lễ nghĩa thì đầy, chị chẳng may gặp trúng một đứa không ra gì thôi. Trước đây chị nghĩ do gia đình dạy dỗ có vấn đề, nhưng ba chị với bác chị quan hệ rất tốt, làm gương cũng đàng hoàng. Bác chị cũng nghiêm khắc với cậu ấy, không có chuyện nuông chiều đâu. Vậy nên sau này chị thấy do tính cách của nó, bướng bỉnh, ngỗ ngược, cứ thích làm trái ý người khác, lớn rồi mà vẫn chưa trưởng thành.”

“Nhưng cũng có một khả năng khác, đó là quan hệ giữa hai người rất tốt. Chị không hề xem mình là đàn chị để ra lệnh cho anh ấy, anh ấy cũng không giữ khoảng cách với chị, nên cách trò chuyện giữa hai người thoải mái và bình đẳng.”

Tôn Như Phi hứng thú: “Em quên chị vừa nói hai người bọn chị không hợp tính rồi sao?”

“Tất nhiên là không quên, nhưng em nhớ có lần chị nói, có những lời phải hiểu ngược lại.” Cô mỉm cười. “Chị nói không chấp nhặt anh ấy, nhưng lại phân tích tính cách anh ấy, chẳng phải là vì quan tâm sao?”

“Nếu chị thật sự quan tâm, sao không nhắc đến cậu ấy suốt ngày, mà đến giờ mới kể với em?”

“Vì trước đây không cần thiết phải nói. Nhưng bây giờ em không còn liên quan đến Thịnh An nữa, nên dù chị nói gì, nhận xét gì về anh ấy cũng không cần kiêng dè.”

Tôn Như Phi nghe xong cười khẽ, nhưng không giải thích gì thêm. Chị rót rượu vang mới mở: “Em biết điểm tốt nhất của mình là gì không?”

“Là gì?”

“Đáng tin cậy.” Dù là đồng nghiệp hay bạn bè, chị đều có thể cảm nhận được sự an toàn khi ở bên Trần Hạ.

Điều đó với chị rất quý giá.

Trần Hạ hiểu ý, nâng ly cụng nhẹ với chị: “Cảm ơn, nhưng em còn tưởng chị sẽ khen tài nấu ăn của em cơ.”

“Muốn khen cũng phải ăn thử đã chứ.”

“Vậy thì ăn đi, để nguội hết bây giờ.”

Tôn Như Phi gắp ngay một miếng cá thu chiên, vừa cho vào miệng đã khen một cách lố bịch: “Ngon đến phát khóc!”

Sau khi ăn uống no nê, dọn dẹp xong xuôi, hai người ra ngoài mua sắm. Vì không có bằng lái, Tôn Như Phi gọi xe thẳng đến trung tâm thương mại. Hết chọn quần áo rồi đến giày dép, tiếp đó lại sang trang sức, hoa cả mắt chóng cả mặt. Trần Hạ thấy chị hứng thú như vậy, không khỏi thắc mắc: “Những thứ này chị ít dùng mà?”

“Ít dùng, nhưng tiệc tất niên tới mà ăn mặc tồi tàn quá thì bị cười mất.”

“Ai dám cười người bên cạnh Chủ tịch Từ chứ?”

“Trước đây thì không, nhưng năm nay khó nói lắm. Phòng hành chính chọn ngày tổ chức đúng vào kỷ niệm 30 năm ngày cưới của Chủ tịch Từ. Ngài ấy phải dành thời gian cho vợ trước, nếu có đến cũng chỉ ghé qua một chút tượng trưng. Chị mất chỗ dựa rồi, lại không thể về sớm, nên phải chuẩn bị tinh thần đối phó.”

Ra là vậy.

Tôn Như Phi hỏi tiếp: “Còn em thì sao? Hằng Thiên tổ chức tiệc ở đâu?”

“Khách sạn Thiên Niên Kỷ.”

“Em không định ăn diện sao?”

“Bọn em mặc đồng phục cả.”

“Còn có quy định này á? Trời ạ, tiệc tất niên là dịp vừa có thể nghiêm túc nịnh sếp, vừa có thể vui vẻ giao lưu giữa các bộ phận mà.”

Trần Hạ không hứng thú lắm. Nếu không bắt buộc cấp quản lý tham gia, cô còn định xin nghỉ.

Đến cuối buổi, đồ của Tôn Như Phi nhiều đến mức không xách nổi, Trần Hạ đành trở thành người khuân vác miễn phí. Hơn ba giờ chiều, Tôn Như Phi đề nghị đi xem phim. Ai ngờ, vừa mua vé xong, bước vào rạp, đã chạm mặt một đôi nam nữ đang cười nói vui vẻ.

Ngay lập tức, nụ cười trên mặt người đàn ông kia đông cứng lại.

Tôn Như Phi nhìn sang Khương Tử Hân, cô ấy cũng lộ vẻ lúng túng: “Chị Như Phi.”

“Lâu rồi không gặp.”

Giang Khải lại nói: “Mới nửa tháng mà đã gọi là lâu sao?”

“Vậy sao?” Giọng Tôn Như Phi lạnh hơn hẳn lần trước. “Có lẽ tôi bận quá nên quên mất, không nhàn hạ như cậu Giang đây. Thịnh Khải có anh trai lo, quán bar có quản lý trông, bản thân chẳng cần bận tâm chuyện gì, thật tốt số.”

Giang Khải cười nhạt: “Tôn Như Phi, chị không cần mỉa mai tôi. Chị là người bận rộn, nhưng tôi cũng không đến mức rảnh rỗi. Dạo này đang lo dự án thôn Thạch Lâm, tranh thủ chút thời gian về đây thôi.”

“Ồ? Vậy là giấy phép phê duyệt dự án xuống nhanh thế sao? Quả nhiên cậu Giang có năng lực.”

Giang Khải không để ý đến giọng điệu châm chọc của chị, chỉ quay sang Trần Hạ: “Ồ, đây chẳng phải trợ lý Trần sao? Nghe nói cô nghỉ việc rồi? Thế mà vẫn có thể ôm được đùi trợ lý Tôn, tôi không thể không bái phục.”

Trần Hạ không thân với anh ta, nhưng không thích thái độ này: “Tôi nào dám nhận lời khen này. Đợi khi ngài hoàn thành được dự án thôn Thạch Lâm, tôi còn phải khâm phục ngài nhiều hơn.”

“Ý cô là gì?”

“Không có ý gì cả.”

Lúc đầu, khi Giang Khải nhắc đến thôn Thạch Lâm, Trần Hạ khá ngạc nhiên. Nhưng sau khi bị Tôn Như Phi chặn họng, cô lập tức nhận ra rằng dự án này đã đổi chủ.

Cô biết cuối cùng dự án này bị đình trệ, nhưng mới tạm ngừng được bao lâu mà Giang Khải đã trở thành đối tác mới? Anh ta tiếp cận Vương Thành như thế nào? Là Vương Thành lỡ lời tiết lộ, hay là…

Một loạt suy nghĩ chạy nhanh trong đầu cô, nhưng đối phương đã mất kiên nhẫn.

Giang Khải hất cằm: “Bọn tôi chuẩn bị đi uống trà chiều, hai người có muốn đi cùng không?”

Tôn Như Phi cười khẩy: “Đâu dám làm phiền cậu.”

“Vậy hẹn lần sau.”

Giang Khải khoác vai Khương Tử Hân rời đi. Trần Hạ nhìn theo bóng lưng họ, trong lòng vừa khó hiểu, vừa khó chịu.

“Đúng là xui xẻo, tâm trạng xem phim cũng bị phá hỏng.”

Tôn Như Phi kiếm một chỗ trống trong khu chờ rồi ngồi phịch xuống. Trần Hạ ngồi cùng chị, không hiểu vì sao chị lại tức giận như vậy. Nhưng nhớ lại chuyện hôm qua, cô không khỏi suy nghĩ—”Chị từng nói tổng giám đốc Từ và cô Khương đã chia tay, nhưng họ chia tay… là vì Tổng giám đốc Giang sao?”

“Ai mà biết được? Chỉ nhìn tình cảnh hôm nay, em nghĩ có phải vậy không?”

Trần Hạ không biết phải trả lời thế nào.

Dạo này trạng thái của Từ Kiêu khác hẳn trước đây, nhưng vòng bạn bè của Khương Tử Hân vẫn cập nhật liên tục. Sáng nay, cô ấy còn đăng một bức ảnh cánh đồng hoa hồng, kèm dòng chữ: “Sự lãng mạn kỳ diệu giữa mùa đông.”

Trước đó, Trần Hạ không hiểu hoa hồng trồng trái mùa thì kỳ diệu ở chỗ nào, nhưng giờ cô lại không hiểu tại sao cô ấy còn tâm trạng để thấy nó lãng mạn.

Hóa ra chia tay không khiến người ta buồn sao?

Vậy tại sao có người lại không vui một chút nào?

“Này? Cậu đang ở đâu?” Tôn Như Phi không biết từ lúc nào đã gọi điện thoại. “…Ngủ hả? Trưa trời trưa trật mà cậu còn ngủ.”

Rồi chị ra lệnh thẳng thừng: “Chị đang ở rạp chiếu phim Century, đến đón chị đi.”

Nói xong, chị lập tức cúp máy.

Trần Hạ cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Sao tự nhiên chị lại tức giận như vậy?”

“Bực vì có người ‘bắt cá hai tay’, có người thì u mê, vô dụng.”

Trần Hạ muốn hỏi là ai, nhưng lại không chắc có nên hỏi không. Một lúc sau, cô đổi chủ đề: “Vậy có xem phim nữa không?”

“…”

May mà hai người đến sớm, nên vé vẫn có thể hoàn lại.

Thấy Trần Hạ vui mừng vì được hoàn mấy chục tệ, Tôn Như Phi lắc đầu: “Nếu chị không biết em có sáu con số trong tài khoản, chị thực sự sẽ mắng em không có tiền đồ.”

“Chị thông cảm đi, em mới vào công ty, tiền thưởng cuối năm chỉ có 2.000 tệ mang tính tượng trưng, đến tháng 5 sau khi họp ba kỳ mới được phát.”

Đúng là công ty vớ vẩn. Tôn Như Phi thầm nghĩ.

“Nếu vậy, chúng ta cũng không ăn tối nữa nhé?”

“Ừ.”

“Vậy chị ở đây đợi Tổng giám đốc Tần với em, hay là—”

“Tổng giám đốc Tần?” Tôn Như Phi thả lỏng người. “Chị đâu có gọi cho Tần Tử Minh.”

“Vậy…”

“Ai làm chị bực, người đó phải đến đón. Đi chung cho tiện đường.”

Trần Hạ thắc mắc ‘tiện đường’ kiểu gì? Nhưng chưa kịp hỏi thì điện thoại của Tôn Như Phi đã đổ chuông.

Hai người xách đồ xuống thang máy, ra đến cửa đã thấy Từ Kiêu đứng đó.

“?”

“Đi thôi.” Tôn Như Phi chạm nhẹ vào khuỷu tay cô.

Từ Kiêu đã bước đến, mặt đen như than: “Hai người định trút giận hay mở cửa hàng vậy?”

“Liên quan gì đến cậu? Xe đâu?”

Từ Kiêu quay người đi thẳng.

Trần Hạ giúp xếp đồ vào cốp xe, rồi bị Tôn Như Phi đẩy vào ghế sau: “Chở chị đến Kim Phong trước, sau đó đưa cô ấy về nhà.”

Từ Kiêu nhìn gương chiếu hậu: “Đã nhờ tôi làm tài xế, sao không nói chuyện dễ nghe chút?”

“Không được, ai kêu chị là chị cậu, còn cậu là đứa em trai thân thiết nhất của chị.”

…??

Trần Hạ chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng bốc lên từ dưới chân.

Ngược lại, Từ Kiêu vẫn rất bình tĩnh, kéo khóe môi cười lạnh: “Chị nói ra câu buồn nôn như vậy, có phải tôi nên phối hợp hét lên ‘cứu mạng’ không?”

Tôn Như Phi cười gượng gạo.

Trong xe, bầu không khí bỗng chốc trở nên quái dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.