Kim Phong nằm ngược hướng với Nhã Phong, nhưng may mà Từ Kiêu đã quen lái xe nhanh, cộng thêm đèn tín hiệu thuận lợi, nên chỉ mất mười lăm phút để đến nơi.
Dù Tôn Như Phi luôn để ý biểu cảm của người bên cạnh, nhưng người bị quan sát dường như tâm trạng không tốt, điều này khiến chị cảm thấy có lỗi—không phải vì đã giấu giếm hết lần này đến lần khác, mà là vì sự thẳng thắn có chủ đích của mình hôm nay. Chị rất tò mò phản ứng của Trần Hạ khi biết được mối quan hệ này.
Chị từng nghĩ rằng Trần Hạ sẽ kinh ngạc, hối hận, hoặc bối rối, nhưng hiện tại, sự tò mò của chị chỉ khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.
Chị đang định nói gì đó để xoa dịu tình hình thì Từ Kiêu đã giảm tốc độ: “Có cần lái xe vào trong không?”
“Tất nhiên, nhiều đồ thế này, một mình chị sao mang hết được.”
Từ Kiêu cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng vẫn làm theo. Đến hầm để xe, Trần Hạ xuống xe giúp xách đồ, Tôn Như Phi đi theo, khẽ nói: “Ê, đừng giận chị nha.”
Trần Hạ chỉ đáp: “Em giận chị làm gì chứ?”
“Vậy mà suốt dọc đường em chẳng nói gì cả.”
“Chị muốn em nói gì? Nói ‘Wow, hai người thực sự là chị em hả?’ Hay phải tỏ ra vô cùng kinh ngạc?” Cô cố tình làm ra vẻ bình thản, nhưng trời biết cô đã từng phàn nàn về Từ Kiêu trước mặt Tôn Như Phi bao nhiêu lần, thế nên vẫn cảm thấy bực bội, “Chắc chị chỉ muốn xem em bẽ mặt thôi.”
“Trời đất chứng giám, sao chị lại có ý đó chứ.” Bị đoán trúng tâm tư, Tôn Như Phi nhoẻn miệng cười đầy tinh ranh, trông vô cùng đáng yêu, “Vả lại, lúc nãy chẳng phải chị còn phân tích giúp em sao? Trước đây không cần thiết phải nhắc đến chuyện riêng tư này.”
“Đúng vậy, nên em không giận. Ngược lại, nếu chị không có gì phải che giấu, tại sao lại lo em sẽ tức giận?”
Hừ. Hiếm khi Tôn Như Phi bị cô phản đòn một lần. Từ xa, Từ Kiêu bước tới: “Hai người đang thì thầm gì vậy?”
Tôn Như Phi lập tức ngừng nói, đưa hết đồ trên tay cho anh. Từ Kiêu nhận lấy, rồi theo phản xạ định cầm luôn túi trên tay Trần Hạ, nhưng bị cô từ chối: “Không nặng.”
Rất nhanh, ba người cùng lên đến tầng thượng. Vào trong nhà, Trần Hạ mới nhớ ra rằng bình thường Tôn Như Phi sống ở khu Tân Thành ven sông, vậy thì chỗ này… Chủ nhân của căn hộ nhanh chóng giải thích thắc mắc của cô: “Ở đây không gian rộng hơn, nên chị dành hẳn hai phòng làm tủ quần áo, thuê người dọn dẹp định kỳ, thỉnh thoảng đến đây ngủ một hôm.”
Trần Hạ lại một lần nữa bị độ giàu có của chị làm cho choáng váng, còn Từ Kiêu thì chỉ bình thản nói: “Chị không thấy phiền sao?”
“Phiền gì chứ? Cậu hoàn toàn không hiểu niềm vui của con gái đâu.”
“Niềm vui?” Anh quay sang Trần Hạ, “Cô thấy thế này có vui không?”
Trần Hạ không biết phải nể mặt ai: “Tùy người thôi.” Nếu có một ngày cô giàu nứt đố đổ vách, có lẽ cô cũng sẽ có những thói quen xa xỉ như vậy.
Từ Kiêu bất chợt bật cười, Tôn Như Phi cũng cười theo, Trần Hạ không hiểu vì sao, cũng không muốn ở lâu, liền nói muốn đi trước. Từ Kiêu đi cùng cô xuống thang máy: “Cô sao vậy?”
“…Tôi làm sao?”
“Trông cô có vẻ không thoải mái lắm.” Anh lười nhác nói, “Nếu cô vì mối quan hệ giữa tôi và chị ấy mà cảm thấy khó chịu thì không cần đâu. Con người chị ấy vốn như vậy, nếu đã muốn giấu chuyện gì thì cô có đào bới thế nào cũng không moi được, còn nếu chị ấy muốn xem kịch vui, thì đủ mọi chiêu trò chọc ghẹo người khác. Cô mà quá thành thật trước mặt chị ấy, sẽ bị xoay mòng mòng ngay.”
Trần Hạ không nghĩ rằng mình đang bị trêu đùa, nhưng đúng là cô đã bị xoay mòng mòng thật.
Sao con người có thể chậm hiểu đến mức này chứ? Tôn Như Phi từng nói chị trở thành Trợ lý tổng giám đốc năm hai mươi ba tuổi là nhờ quan hệ, vậy mối quan hệ đó chắc chắn không đơn giản. Chị cũng từng nói mình mang họ mẹ, nhưng lại không nhắc đến ba, điều đó có nghĩa là bên phía ba rất nhạy cảm, hoặc dễ đoán đến mức thà không nói còn hơn.
Từ lúc làm việc đến giờ, cô phát hiện ra mình vẫn luôn bị Tôn Như Phi dắt mũi. Không hiểu được hàm ý trong lời nói đã đành, đến chính mình ngốc nghếch cũng không nhận ra. Như hôm nay, cô còn tự tin chia sẻ kinh nghiệm chung sống giữa chị em với chị… Ha, chắc chắn trong mắt Tôn Như Phi, cô buồn cười lắm.
Hai người lên xe trở lại, Từ Kiêu hỏi: “Về thẳng nhà hả?”
“Tôi về thẳng, nếu anh có việc khác thì…”
“Không có, vừa rồi tôi đang ngủ.”
“…Vậy tối nay anh còn ngủ được không?”
“Khó.”
Trông anh như vậy, Trần Hạ bỗng cảm thấy có chút cảm khái.
“Cô thở dài cái gì?”
“…”
Cô ngồi thẳng dậy một chút, tránh để bản thân có vẻ quá tùy tiện trước mặt anh, phòng trường hợp những hành động vô thức lại bị hiểu nhầm: “Tôi không thở dài, chỉ là cảm thấy… trạng thái của anh không tốt lắm.”
“Nếu có một ngày cô bị chửi té tát, chửi xong lại phải tiếp tục bận rộn, bận rộn xong thì đầu óc quay cuồng, cô cũng sẽ không biết mình đang làm cái gì đâu.”
Trần Hạ không hiểu: “Cho dù Chủ tịch Từ có mắng anh đi nữa, thì sau khi giải quyết xong mọi chuyện, chẳng phải nên bắt đầu lại từ đầu sao?”
“Bắt đầu lại thế nào? Tôi bị cách chức, rồi luân chuyển sang vị trí khác sao?”
“Đó là kết quả cuối cùng và duy nhất à?” Cô nhớ lại chuyện Tôn Như Phi từng nhắc về cuộc họp chuyên đề xử lý sự cố ở Lư Thành, vì một số lý do mà vẫn chưa có quyết định cuối cùng, “Thông báo nội bộ chắc là chưa có đúng không?”
“Dù có thì cũng chẳng sai biệt gì mấy. Tôi mà nộp đơn từ chức, coi như bị đuổi khỏi công ty luôn.”
“Vậy anh có định nộp không?”
“…”
“Không nộp?”
Từ Kiêu không trả lời, khởi động xe rời đi.
Từ Kim Phong đi ra đến đèn đỏ đầu tiên, cả hai đều im lặng. Trần Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, trên làn đường dành cho xe không động cơ, hàng loạt xe điện chở đồ ăn chen chúc nhau.
Cô nhìn bên trái, rồi quay lại, bất giác nhớ đến câu nói của Tôn Như Phi: “Khi cậu ấy không cười, trông đúng là mặt hệt như lừa vậy.”
Lúc này, điện thoại anh reo lên, anh mở ra, lướt lên trên, nhíu mày… không khí xung quanh lại càng thêm nặng nề.
Tin nhắn của Khương Tử Hân gửi đến: “Chiều nay em tình cờ gặp chị Như Phi.”
Vậy thì sao?
Anh không hiểu cô ấy tự nhiên nhắn câu này có ý gì, cũng chẳng muốn quan tâm, liền quăng điện thoại sang một bên.
“Tôi nộp hay không thì có gì khác biệt sao?” Anh bất ngờ hỏi.
Trần Hạ sững lại một chút, rồi nhanh chóng hiểu anh đang hỏi về chuyện gì: “Nếu tôi không hiểu lầm, thì anh không muốn rời khỏi Thịnh An.”
“Tôi như vậy có tính là tự chuốc khổ không?”
“Nếu anh không cam lòng, muốn bù đắp tổn thất lần này, vậy thì không. Nhưng nếu chỉ để đối nghịch với người khác… thì đúng là khó hiểu thật.” Trần Hạ hỏi, “Chẳng phải anh thích làm việc ở Chi Tử Hoa hơn sao? Tôi tưởng anh sẽ thuận theo mà hoàn thành tâm nguyện.”
Đúng vậy, ai cũng nghĩ vậy: Ba anh cho rằng anh có ý đồ khác, Tần Tử Minh khuyên anh nhân cơ hội rút lui, đến cả Hoa Thần chẳng bao giờ quan tâm chuyện đời cũng động viên, hứa hẹn tương lai tươi sáng cho công ty…
Nhưng vì sao, anh chẳng những không cảm thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại, còn thấy bất an hơn?
Trần Hạ nhìn gương mặt căng thẳng của anh, không đoán được suy nghĩ trong lòng: “Anh muốn hoàn thành dự án Lư Thành sao?”
Nghe vậy, Từ Kiêu nhìn cô một cái.
Ánh mắt này khá quen thuộc, giống như lúc trước cô hỏi: “Ngày mai ngài lại có việc bận, không tham gia cuộc họp định kỳ nữa phải không?” và anh sẽ gật đầu, kèm theo ánh mắt “Tôi lại có thể lười biếng rồi”.
Nhưng lúc đó, trong mắt anh có một chút vui mừng vì đạt được mục đích, còn bây giờ, lại là sự bất ngờ kiểu “Sao cô lại hỏi vậy?”
Anh nhìn thẳng phía trước: “Tôi nhớ lần trước cô nói cô ngưỡng mộ tôi, vì tôi có thể làm điều mình thích, so với nhiều người thì may mắn hơn nhiều. Ý cô là, cô mặc định rằng tôi thích khởi nghiệp, thích game, thích cùng những người đồng chí hướng làm việc.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng tôi đã nói với cô rằng, tôi lập Chi Tử Hoa chỉ vì không muốn ở dưới tầm mắt của ba tôi, chỉ là một phút bốc đồng.”
“…Đúng.”
“Tôi tiếp tục hỏi cô, nếu thật sự là như vậy, cô còn ngưỡng mộ tôi nữa không? Khi đó, cô không trả lời.”
“Vậy nên bây giờ anh muốn hỏi lần nữa?”
“Không hỏi.” Anh lắc đầu, “Bây giờ tâm trạng tôi không tốt, cô có thể vì đồng cảm, vì lịch sự mà trả lời là có, cũng có thể vẫn không trả lời. Nhưng dù thế nào, đó cũng không phải là câu trả lời thật lòng.”
Anh vẫn tự giễu mà nhếch môi: “Tôi có gì đáng để ngưỡng mộ chứ? Một người từ khi sinh ra đã có mọi thứ, nhưng lại không biết mình muốn làm gì, không biết mình thích gì… chẳng phải là một chuyện rất nực cười sao?”
“Đương nhiên không phải.”
“Tại sao lại không?”
“Bởi vì một người từ khi sinh ra đã có tất cả, bản thân điều đó đã đủ khiến người khác ngưỡng mộ rồi. Và anh nhận thức được điều này, nghĩa là anh sẽ không để mình trở thành trò cười.”
Cô nhìn chằm chằm vào đuôi chiếc taxi phía trước: “Thực ra, trong lòng anh hiểu rõ, những thứ anh có được, là những thứ mà người khác phải nỗ lực gấp đôi, bỏ ra gấp đôi tình yêu và sự kiên trì mới có thể chạm đến. Hiện tại anh lo lắng về việc bị cách chức, lo lắng về hình phạt, nhưng có bao nhiêu người ngoài kia đang lo lắng về miếng cơm manh áo? Tôi không nói rằng anh nhất định phải so sánh với người khác, hay với những người có điều kiện kém hơn mình. Nhưng nếu bỏ qua những yếu tố bẩm sinh, anh đã thực sự cố gắng bằng họ chưa? Nếu anh chỉ cần nỗ lực rất ít đã có thể đổi lấy vô số tài nguyên, vậy thì khi anh phạm một sai lầm nhỏ mà bị trừng phạt nghiêm khắc hơn, có phải mới gọi là công bằng tương đối không?”
“Tôi không từ chối việc bị trừng phạt, tôi chỉ không chắc rằng, sau khi chấp nhận hình phạt, mình có thể làm gì để bù đắp.”
“Dùng tinh thần trách nhiệm hiếm hoi của anh, tiếp tục hoàn thành công việc.”
“Nhưng chuyện này đâu phải do tôi quyết định.”
“Vậy ít nhất anh cũng phải để người khác biết rằng anh muốn bù đắp, chứ không phải chỉ ngồi đó chờ đợi và bị động chấp nhận.” Cô cố gắng dùng chút ít kinh nghiệm của mình để suy đoán ý định sâu xa của Chủ tịch Từ, “Có lẽ ngài ấy cũng đang chờ xem, cuối cùng anh có nộp đơn từ chức hay không.”