Tiểu Vương là người phụ trách chính của sự kiện hôm nay. Thấy mấy ông chủ đều đã đến đông đủ, cậu ấy vội chạy tới phát thẻ rút thăm. Tôn Như Phi và Trần Hạ cũng rút hai tấm, trên vòng tay màu trắng có gắn một chiếc thẻ nhỏ hình tròn, bên trên in số và đường viền hoa dành dành nhạt màu.
“Cũng khá đẹp đó.” Tôn Như Phi đuổi Từ Kiêu đi, kéo Trần Hạ ngồi xuống lần nữa. Chị nhìn Trần Hạ, rồi lại nhìn về phía người kia: “Em với Ngô Trí Hoa…”
“Không có gì để kể.”
“Sao em biết chị định hỏi gì?”
“Ánh mắt của chị đã nói lên tất cả.”
“Giỏi ha, đọc tâm ngày càng tốt.” Chị cười, tháo khăn lụa xuống. “Nghe Tần Tử Minh nói cậu ấy vẫn độc thân.”
“Vậy thì sao?”
“Vậy nên em cứ ngồi yên, nếu trước khi buổi tiệc bắt đầu, cậu ấy nhìn về phía này hơn ba lần, thì có cửa đấy.”
“…”
“Muốn cược không?”
“Không cược. Nếu chị còn đùa kiểu này, em đi về ngay.”
Tôn Như Phi đành dừng lại.
Chị nuốt mấy câu trêu chọc vào bụng, lặng lẽ quan sát sắc mặt Trần Hạ, còn người bị quan sát thì bắt đầu đánh giá xung quanh. Khách sạn là khách sạn cao cấp, nhưng diện tích phòng tiệc có hạn. Đối diện sân khấu chính có ba bàn tròn lớn, phía họ đang ngồi là sảnh phụ, có TV, dàn âm thanh, sofa, bàn trà, trông giống phong cách phòng karaoke. Cô đếm qua số chỗ ngồi, thầm nghĩ, không gian tuy nhỏ nhưng may mắn số người không quá đông, dù có mặt đầy đủ cũng không đến nỗi chật chội.
“Đang nghĩ gì vậy?” Tôn Như Phi bỗng huých khuỷu tay cô. “Này, mới chút xíu đã hai lần rồi.”
“Hai lần gì cơ?” Cô ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ra, mặt đỏ lên vì bị trêu. Thấy vậy, Tôn Như Phi chỉ cười, sợ cô giận nên vội đổi chủ đề.
Chị kể về tiệc tất niên của Thịnh An vào thứ Sáu tuần trước. Sau khi Từ Thịnh An phát biểu xong, ăn uống một lúc thì về nhà sớm để kỷ niệm ngày đặc biệt với vợ: “Sáu mươi mấy tuổi rồi mà vẫn ôm một bó hồng về nhà, lãng mạn ha?”
Trần Hạ nhìn bức ảnh trong điện thoại chị, bị những đóa hồng rực rỡ thu hút: “Thế mới nói, lãng mạn hay không chủ yếu là do con người, không liên quan đến tuổi tác.”
“Và cũng liên quan đến tiền nữa.”
“Nhưng dù có nhiều tiền, hoa hồng có nhiều đến đâu, nếu là người mình không thích tặng, thì chỉ là gánh nặng thôi.”
“Vậy nếu là người em thích, dù có nghèo, dù tặng ít, em cũng sẽ hài lòng sao?”
“Chưa chắc.” Trần Hạ bông đùa, “Sao cứ phải giả định hai thái cực đối lập vậy? Không thể vừa yêu nhau, vừa giàu có hào phóng sao?”
“Tất nhiên là được.” Tôn Như Phi hiếm khi nghe cô có những suy nghĩ “tươi đẹp” như vậy, bèn khoác tay cô đầy hứng thú. Ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt của Ngô Trí Hoa từ bên bàn tròn.
Đối phương hơi bối rối gật đầu chào, chị lại thoải mái mỉm cười, sau đó thì thầm với người bên cạnh: “Này, lần thứ ba rồi đó.”
“…”
Trần Hạ coi như không nghe thấy, cầm dâu tây nhét vào miệng chị.
Tần Tử Minh phát hiện Ngô Trí Hoa mất tập trung: “Nhìn gì vậy?”
“…”
Anh ấy cũng nhìn theo hướng đó: “Đừng trách tôi nhỏ mọn nhé, Tôn Như Phi là nữ thần của tôi, dù có đẹp đến mấy cũng đừng nhìn chằm chằm hoài.”
Ngô Trí Hoa sợ anh ấy hiểu lầm: “Tôi không nhìn chị ấy.”
“Vậy cậu—” Tần Tử Minh khựng lại, rồi lập tức như phát hiện ra châu lục mới: “Hả? Là sao đây?”
Ngô Trí Hoa khẽ cười: “Không có gì đâu, có lẽ tôi đã dọa cô ấy rồi.”
Thấy bộ dạng hóng chuyện của Tần Tử Minh, Ngô Trí Hoa chẳng biết phải giải thích thế nào. May mà điện thoại anh ấy có cuộc gọi đến, dù trước khi đi vẫn còn lẩm bẩm: “Cậu biết cô ấy từng là trợ lý của Từ Kiêu không?”
“Biết.” Anh ấy đẩy người kia ra cửa. “Mau đi lo chuyện của anh đi.”
Bầu không khí trong phòng dần sôi động hơn. Ngô Trí Hoa ngồi vào bàn, tự rót cho mình một tách trà.
Anh ấy đương nhiên biết quan hệ giữa Trần Hạ và Từ Kiêu, cũng biết Từ Kiêu thường xuyên chọc ghẹo, khiến cô bực bội, nhưng cô vốn chẳng sợ Từ Kiêu.
Nhấp một ngụm trà, anh ấy bất giác nhớ lại một trong những lần chạm mặt gần đây nhất với cô.
Hôm đó, cô đến công ty tìm Từ Kiêu để lấy chữ ký.
Có lẽ đã đợi ở ngoài khá lâu. Đến khi cuộc họp kết thúc, cô bước vào, thấy hai người họ đang trò chuyện thoải mái, sắc mặt lập tức sa sầm.
Anh ấy nhìn cô, nhưng cô lại nhìn chằm chằm Từ Kiêu, đưa tài liệu ra: “Tổng giám đốc Từ, lần sau mong ngài báo giờ chính xác hơn. Họp xong lúc ba giờ thì đừng bắt tôi đến từ hai giờ.”
Từ Kiêu ra vẻ vô tội: “Cô đến sớm thì có thể vào luôn mà.”
“Vào kiểu gì? Gõ cửa không ai mở, gọi ngài cũng bị ngài cúp máy.”
“Thì gõ mạnh vào. Một cuộc không nghe thì gọi mười cuộc. Ngoài kia nhiều người thế, cũng có thể phá khóa mà vào.”
Cô lập tức hiểu ra anh đang cố tình kiếm chuyện, cơn giận bốc lên: “Tôi đến để lấy chữ ký, không phải đến gây chuyện, càng không phải đến đối đầu với ngài.”
“Ồ, vậy là tôi hiểu lầm cô rồi.” Từ Kiêu đẩy dĩa bánh trên bàn tới trước mặt cô. “Xin lỗi nhé, cô có đói không? Ăn chút gì đi?”
Cô cười tức giận: “Cảm ơn, tôi không cần. Còn ngài thì cẩn thận đấy, làm nhiều chuyện thiếu đạo đức, coi chừng bị nghẹn.”
Dứt lời, cô lập tức rời đi.
Từ Kiêu bị chọc tức đến bật cười, ai ngờ một lát sau thực sự bị nghẹn. Anh uống nước để dịu lại thì bị sặc, Ngô Trí Hoa phải đẩy máy tính ra giúp anh. Đợi anh bình ổn, anh ấy không nhịn được hỏi: “Cậu vô duyên vô cớ chọc cô ấy làm gì?”
Anh không phục: “Tôi thành ra thế này, rốt cuộc là ai chọc ai?”
Lúc đó, cô vừa được điều đến bên cạnh Từ Kiêu. Từ Kiêu không vui, luôn tìm cách gây khó dễ cho cô. Nhưng cô không chỉ không bị làm khó mà còn dần dần chiếm thế thượng phong. Đến mức sau này, mỗi khi cô gọi điện, Từ Kiêu liền phải báo cáo: “Lát nữa tôi sẽ về Thịnh An.” Hoặc nếu cô buộc phải đến, khi Từ Kiêu thấy cô qua cửa kính, liền phải tạm dừng cuộc họp: “Tôi ra ngoài ký tên một chút.”
Tần Tử Minh hay ở sau lưng cười chê anh không còn uy nghiêm nữa. Từ Kiêu giải thích rằng lấy lòng người có quyền thế giúp anh dễ thở hơn. Mà anh ấy, vừa biết Từ Kiêu nhờ cách này đã bớt đi nhiều chuyện vụn vặt, vừa nhận ra từ thái độ thay đổi của Từ Kiêu, cô gái này không chỉ giỏi giang mà còn rất đáng tin cậy.
Anh ấy vốn nghĩ mình chưa từng nói chuyện với cô, xem như người xa lạ, nhưng thực tế, anh ấy đã từng thấy cô nghiêm túc đối mặt với Từ Kiêu, thấy cô tự nhiên nói chuyện với Tần Tử Minh, và cũng từng thấy cô dịu dàng mỉm cười nói cảm ơn khi lễ tân rót nước cho cô.
Dĩ nhiên, trước giờ chỉ có anh ấy để ý đến cô, còn cô chưa từng chú ý đến anh ấy— thậm chí cô không biết anh ấy là ai.
Anh ấy nghĩ, nếu hôm đó anh ấy không tình cờ gặp cô trên tàu cao tốc, cô không cho anh ấy mượn đồ, cũng không khóc, thì có lẽ anh ấy sẽ không nhận ra tâm tư đã nảy sinh từ bao giờ trong lòng mình. Nhưng khi công việc bận rộn tạm thời lắng xuống, vừa mới để tâm đến nó, thì tâm tư này đã như mầm non mùa xuân, khiến người ta không nỡ bẻ đi.
Ngô Trí Hoa bỗng cảm thấy một sự xấu hổ xa lạ, nhưng khi ngẩng đầu lên, bóng dáng trên ghế sofa đã biến mất.
Chỉ còn lại Tôn Như Phi, chị thoải mái bước đến: “Trần Hạ đi vệ sinh rồi.”
Tâm tư bị nhìn thấu, anh ấy có chút ngượng ngùng: “Ồ.”
Tôn Như Phi cười: “Mấy người có chỗ ngồi cố định không? Tôi ngồi đây chắc không sao chứ?”
“Đương nhiên là không sao.” Anh ấy rót cho chị một ly trà, Tôn Như Phi nhìn vành tai anh ấy hơi đỏ lên, bỗng cảm thấy tối nay có lẽ sẽ thú vị hơn chị nghĩ.
Trần Hạ bị hơi ấm trong phòng làm cho nóng lên, nhân lúc tiệc còn chưa bắt đầu, liền đi vào nhà vệ sinh.
Cô định rửa mặt nhưng trên mặt có trang điểm, định dặm lại phấn thì trong gương lại không tìm ra chỗ nào cần chỉnh, nên chỉ rửa sạch tay thật kỹ.
Khi chuẩn bị rời đi, một cô gái trẻ vừa nói chuyện vừa đi vào: “Tôi định nghỉ, nhưng cũng phải qua Tết đã. Tuần trước tôi đã nộp đơn vào một công ty nhỏ, bên đó có ý nhưng chưa trả lời… Ừm, tôi còn một đồng nghiệp cũng có ý định như tôi… Cô tưởng đổi nhóm dễ lắm sao? Thà nghỉ việc còn hơn… Thôi không nói nữa, tôi đang ở khách sạn, về rồi tính.”
Trần Hạ thấy cô gái này trông quen quen, không nhịn được nhìn thêm vài lần rồi mới đi ra ngoài. Không ngờ lại chạm mặt Đinh Duy.
Anh ta mặc một bộ vest chuyển màu, thấy cô, vẻ lạnh lùng thoáng hòa hoãn, nhưng lại nhiều phần bất ngờ hơn.
Hai người đi cùng một hướng, Trần Hạ cảm thấy không cần phải giả vờ không quen biết: “Giám đốc Đinh, trùng hợp quá.”
“Đúng là trùng hợp.” Anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới, “Tôi nhớ bộ váy đỏ này.”
“…”
Giọng điệu anh ta không rõ ý gì: “Nếu không phải vì bị cô từ chối nhiều lần, tôi nghĩ tôi vẫn sẽ tiếp tục mời cô. Nhưng hôm nay là tiệc của bộ phận, vậy nên…”
“Không có ‘vậy nên’ gì cả.” Trần Hạ cắt ngang, “Tôi chỉ chào hỏi ngài vì phép lịch sự, không có ý gì khác, mong ngài đừng hiểu lầm.”
Cô vừa dứt lời, ánh mắt anh ta lập tức trở nên xa cách. Trần Hạ hơi thấy hối hận, tiếp tục đi về phía trước, nhưng lại nghe thấy anh ta gọi: “Tổng giám đốc Từ?”
Hóa ra đã đến cửa phòng tiệc.
Từ Kiêu vừa đưa một đồng nghiệp đến muộn lên đây, bước ra liền thấy hai người họ đứng ở hành lang. Anh chào hỏi: “Giám đốc Đinh, lâu rồi không gặp.”
“Đúng là lâu rồi.” Đinh Duy không có ý muốn tán gẫu, “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Từ Kiêu nhìn theo bóng lưng anh ta, chợt nhớ đến buổi tiệc cảm ơn khách hàng tối qua. Mấy đối tác và Hoàng Hữu Vi đều đến, chỉ có Đinh Duy tìm lý do từ chối.
Có vài mối quan hệ hợp tác chỉ là nhất thời, anh cảm thấy tiếc, nhưng cũng thật sự không muốn giao tiếp với một số người.
Chờ Đinh Duy đi rồi, anh hỏi Trần Hạ: “Cô có chuyện gì để nói với anh ta sao?”
“Không có gì, chỉ là tôi nhiều lời thôi.” Cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Trần Trác, nếu là tiệc bộ phận, chắc cậu cũng có mặt.
Từ Kiêu nhắc cô: “Vào đi, mọi người đến đông đủ rồi.”
“Ừm.”
Cô theo anh xoay người, nhưng lại nghe thấy một tiếng gọi: “Tổng giám đốc Từ.”
Chính là cô gái lúc nãy.
Lần này, Từ Kiêu bị gọi đến mức khó hiểu, anh nhìn sang Trần Hạ, cô gật đầu xác nhận, anh mới mỉm cười với cô gái: “Chào cô.”
“Chào anh.” Cô gái dường như có chút vui mừng, “Anh còn nhớ tôi không? Tôi là Trình Hàm.”
Anh lại nhìn Trần Hạ: “… Nhớ chứ.”
Trình Hàm.
Trần Hạ cảm thấy cái tên này nghe quen, nhưng nhất thời không nhớ ra. May mà vừa rồi gặp Đinh Duy, cô đoán được thân phận của cô gái này, liền thay Từ Kiêu giải vây: “Tam Ngu cũng tổ chức tiệc tất niên hôm nay sao?”
“Không, công ty đã tổ chức sớm rồi, hôm nay là sếp mời ăn, ở phòng Triều Phượng.” Trình Hàm trả lời xong cũng hỏi lại: “Các anh muộn vậy sao? Sắp Tết rồi mà.”
“Ừm, hơi muộn.”
Cô gái gật đầu, mỉm cười, không nói gì thêm. Đợi cô ấy đi rồi, Từ Kiêu mới thấy lạ: “Cô ấy là ai?”
“Người bên nhóm Đinh Duy. Hôm ăn cơm với Hoàng Hữu Vi, anh đã đưa danh thiếp cho cô ấy.”
“Thật à?” Từ Kiêu thán phục trí nhớ của cô, “Sao tôi chẳng có ấn tượng gì.”
Trần Hạ chợt nhớ đến cuộc trò chuyện trong nhà vệ sinh, đoán ra vài điều: “Hay anh đi hỏi anh Tần thử, có thể anh ấy sẽ nhớ.”
“Thôi bỏ đi.” Từ Kiêu không có hứng tìm hiểu. Anh đẩy cửa phòng tiệc, cô đi vào theo sau. Tiểu Vương đã đứng cạnh sân khấu chỉ dẫn: “Tiệc tất niên sắp bắt đầu, xin mời mọi người nhanh chóng vào chỗ.”
Tần Tử Minh vẫy tay gọi Từ Kiêu, anh lập tức đưa cô đến bàn chính.
Editor: Lần trong bữa tiệc ở chương 4 Hoàng Hữu Vi gọi bạn nữ kia là Tiểu Dương, nhưng giờ tác giả viết tên là Trình Hàm, mình không biết có phải là có sự nhầm lẫn gì không hay Tiểu Dương là biệt danh cũng không chừng.