Trần Hạ đi được nửa đường, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc như bộ phận tài chính, nhân sự tại bàn chính, liền chần chừ.
Từ Kiêu nhận ra: “Đừng phân vân nữa, có chỗ ngồi là tốt rồi.”
“Anh đương nhiên không cần phân vân, nhưng tôi ngồi đó thì không hợp lắm.”
“Bàn chính để trống mới là không hợp. Cô còn đứng ngây ra đó, lát nữa đèn chiếu thẳng vào mặt cô đấy.”
“…”
Như mọi lần, Tần Tử Minh dành vị trí trung tâm nhất cho Từ Kiêu, nhưng hôm nay Từ Kiêu không muốn làm nhân vật chính, bèn vỗ vai Ngô Trí Hoa, ra hiệu anh ấy ngồi vào đó.
Ngô Trí Hoa theo thói quen nghe lời anh, giúp lật chén đũa, còn Từ Kiêu thì nhìn về phía ai đó vừa đi theo sau: “Đây không phải tiệc kiểu Tây, tôi không cần kéo ghế cho cô chứ?”
“Ai dám phiền đến anh.” Trần Hạ đành phải ngồi xuống giữa anh và Tôn Như Phi.
Tôn Như Phi thấy buồn cười: “Hai người bị sao vậy?”
Ai mà biết được. Hai người này dường như rất khắc nhau, ngoài công việc ra thì hở chút là cãi vã. Trần Hạ trải khăn ăn, bên kia, Tần Tử Minh chuyển khay rượu và nước về phía cô, rồi bất giác thở dài nhìn Từ Kiêu: Đúng là không tinh ý gì cả.
Tiệc bắt đầu, Tiểu Vương rất chuyên nghiệp trong việc khuấy động bầu không khí. Mặc dù quy trình vẫn như mọi năm, nhưng các tiết mục năm nay lại khá mới mẻ, ví dụ như vở kịch ngắn nhân hóa trò chơi: một số nhân viên đội lên đầu những chiếc băng đô có tên các trò chơi của công ty, có người khoe thành tích, có người than phiền về bảo trì, người này một câu, người kia một lời, còn tranh giành nhau xem công ty quan tâm đến ai hơn.
Cuối cùng, trò chơi kỳ cựu nhất Thợ Săn Không Gian ra mặt hòa giải: “Gây rối trong nhà là kẻ ngốc, truyền thừa cũ mới không thể đứt đoạn.”
“Vậy— năm sau có trò mới không?”
Tiểu Vương bước xuống đưa micro cho Ngô Trí Hoa. Anh ấy cười đáp: “Dĩ nhiên có, quý một sẽ ra mắt Hồng Tháp.”
Đây là một trò chơi nhập vai do đội ngũ R&D thứ hai phát triển.
“Vậy— kinh phí công ty vẫn eo hẹp chứ?”
Tiểu Vương chuyển micro cho Từ Kiêu. Anh cười đáp: “Eo hẹp vẫn phải tăng ngân sách, nhưng trước khi làm việc thì cứ ăn đã.”
Cả phòng tiệc bật cười vui vẻ.
Trần Hạ cũng bật cười, nhưng lại vô tình làm miếng cá kẹp không chặt rơi vào chén. Từ Kiêu trêu chọc: “Còn trẻ mà tay run thế này rồi? Đừng lo, ăn không đủ thì tôi gọi thêm một phần nữa cho cô.”
“…”
Tôn Như Phi lắc đầu: “Cậu lắm lời quá đấy.”
Từ Kiêu liền ngậm miệng, nhưng ánh mắt lại rơi lên mái tóc của Trần Hạ. Không biết là do ánh đèn hay do trước đó anh chưa chú ý, tóc cô không đen lắm, hơi ngả vàng, sợi tóc lại rất mảnh, trông có vẻ rất mềm mại.
Trần Hạ ăn xong cá, ngồi thẳng dậy, anh lập tức rời mắt đi chỗ khác.
Trên sân khấu, Tiểu Vương tiếp tục chương trình, mời trưởng phòng tài chính và nhân sự lên bốc thăm vòng đầu tiên của lì xì may mắn, tổng cộng có bảy phong bao, trị giá 21.000 tệ.
Trưởng phòng tài chính rút trúng tên mình, liền reo lên: “Là tôi sao? Có tính không đây?” Tiểu Vương trêu là không tính, anh ta vội giữ tay Tiểu Vương lại: “Đừng đừng, xuống dưới tôi chia cậu một nửa!”
Cả hai diễn xuất khoa trương khiến cả khán phòng cười ngả nghiêng. Tiếp theo là tiết mục đơn ca nữ, hòa tấu nhạc cụ, thậm chí kỹ thuật viên âm thanh lớn tuổi nhất công ty còn cùng vợ lên sân khấu biểu diễn một điệu nhảy đôi đầy hào hứng.
Trong lúc giải lao, Ngô Trí Hoa và Tần Tử Minh lần lượt lên bốc hai vòng lì xì nữa. Nghe đến những con số được xướng lên, Trần Hạ không khỏi thắc mắc, liền hỏi Tôn Như Phi: “Thật sự rút ngẫu nhiên hả?”
“Một nửa ngẫu nhiên thôi, trừ ba ông chủ ra thì ai cũng có phần.” Tôn Như Phi nói ba người họ có số là 77, 88, 99, chỉ để lấy may.
Đúng như chị nói, đến cuối cùng, mọi nhân viên đều nhận được lì xì, giải thưởng cao nhất là 50.000 tệ thuộc về Tiểu Lưu, người có thâm niên lâu nhất công ty. Anh ta làm việc dưới trướng Ngô Trí Hoa, luôn chăm chỉ, tiến bộ rõ rệt. Mọi người đều hiểu đây là một sự sắp xếp có chủ ý, nhưng không ai có ý kiến gì. Hơn nữa, những người thân đi cùng nhân viên cũng nhận được phong bao “ánh nắng rực rỡ” trị giá 200 tệ, gọi là cảm ơn vì đã đến chung vui và hỗ trợ chi phí đi lại. Ai nấy đều hớn hở hài lòng.
Khi rượu đã ngà ngà, Tiểu Vương lật đến trang cuối kịch bản: “Tiếp theo, chúng ta xin mời người uy phong lẫm liệt, đẹp trai nhất, kiêu ngạo nhất— Tổng giám đốc Từ lên phát biểu!”
Cả hội trường reo hò, không khí sôi động hẳn lên. Tôn Như Phi bật cười: “Không ngờ cậu ấy cũng có nhiều fan ghê.”
Trần Hạ cũng không ngờ phần phát biểu tổng kết lại là của anh. Chỉ thấy anh cởi áo khoác ngoài, bước lên sân khấu với nụ cười thoải mái. Ánh đèn chiếu xuống khiến chiếc sơ mi trắng của anh trông càng tinh khôi, dáng người cao ráo phong độ. Nhưng ngay giây tiếp theo, anh đột nhiên đổi sắc mặt: “Ủa, bản thảo của tôi đâu rồi?”
“…”
Thấy anh sờ túi quần, Trần Hạ lập tức tìm trên ghế anh ngồi, không thấy, lại lật áo khoác anh, nhưng bị Ngô Trí Hoa ngăn lại.
Anh ấy cười với cô, lắc đầu, ra hiệu nhìn lên sân khấu. Cô vừa quay lại đã bắt gặp ánh mắt của Từ Kiêu, lập tức hiểu ra vấn đề.
Từ Kiêu suýt bật cười vì phản ứng của cô, nhưng may mà kìm lại được, tiếp tục diễn xuất: “Đáng tiếc quá, tôi viết cả mấy ngàn chữ, trình bày đẹp đẽ chắc còn đem đi đăng báo được, nhưng giờ mất rồi, chỉ đành phát biểu ngẫu hứng vậy.”
“Tổng giám đốc Từ cố lên!” Có người hò reo, Trần Hạ thì chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran vì sự ngốc nghếch vừa rồi.
Từ Kiêu gật đầu với người đó, sau đó cười khẽ.
Anh một tay đút túi, một tay cầm micro, dáng vẻ thoải mái: “Trước tiên, tôi muốn gửi lời xin lỗi đến mọi người. Dù tôi là Tổng giám đốc, nhưng thời gian ở công ty không nhiều, đặc biệt gần đây gần như mất hút, khiến Tổng giám đốc Tần phải gánh cả phần của tôi. Vậy nên, nhân dịp này, trước hết tôi xin cúi đầu cảm ơn Tổng giám đốc Tần và mọi người—”
Anh cúi sâu một góc 90 độ, sau đó đứng thẳng lên, giọng điệu lại đầy tinh quái: “Tất nhiên, tôi cúi đầu không phải vì ăn năn, mà là vì tình trạng này còn tiếp tục, mong mọi người quen với việc tìm Tổng giám đốc Tần, cũng mong phòng nhân sự cân nhắc lại tiền lương của tôi, có thể cắt bớt một chút, nhưng đừng cắt hết, dù sao mỗi tháng tôi vẫn có lộ mặt. Đợi công ty lớn mạnh, tôi ít nhất cũng phải là người đứng sau thành công của nó, đúng không?”
“Đúng!” Cả phòng cười rộ lên.
Anh chỉnh lại tư thế cầm micro, đợi tiếng cười lắng xuống mới tiếp tục: “Không giấu gì mọi người, khi thành lập Chi Tử Hoa, tôi tràn đầy tự tin và hứng khởi, nhưng có lẽ ông trời không ưa kẻ kiêu ngạo, nên để tôi nếm mùi thất bại vài năm. Nhưng giờ đã khác, các nền tảng chúng ta phát triển đã đi vào thương mại hóa, và tôi tin rằng, trong vòng nửa năm, tài chính của công ty sẽ thay đổi căn bản. Lý do quan trọng nhất cho điều này chính là nhờ vào sự nỗ lực của tất cả các bạn! Vì vậy, thay mặt Chi Tử Hoa, tôi chân thành cảm ơn mọi người!”
Anh lại cúi đầu, bên dưới vang lên tràng pháo tay không ngớt.
Trần Hạ ngồi tại chỗ, hơi nghiêng người, nhìn nụ cười ngày càng ấm áp của anh, càng nghe càng chăm chú.
“Tôi nói thêm về mấy người lãnh đạo một chút nhé.” Anh bước sang một bên, “Mọi người đều biết, Tổng giám đốc Ngô không giỏi ăn nói. Tôi nghe mấy cô gái gọi cậu ấy là ‘mọt công nghệ’, nhưng tôi muốn đính chính: cậu ấy giỏi công nghệ, nhưng không phải là mọt sách, còn rất thích và giỏi thể thao nữa. Nếu sang năm công ty tổ chức huấn luyện dã ngoại, tôi tin không mấy ai theo kịp cậu ấy đâu.”
“Còn Tổng giám đốc Tần, con người rất tốt, chỉ là bị tôi bóc lột quá thảm, quá bận rộn, nên đôi khi nghiêm khắc với mọi người. Đây không phải lỗi của anh ấy, mà là lỗi của tôi. Tôi láu cá nhất, việc nặng tôi không làm, người tốt thì tôi làm, vì vậy…” Anh cười theo mọi người, “Nên hôm nay tôi hiếm hoi nhận lại trách nhiệm, thay mặt cả hai người họ tuyên bố: sắp tới, hai nền tảng chính của chúng ta sẽ do đội của Tổng giám đốc Ngô vận hành, đồng thời, mọi người có thể yên tâm, mảng game vẫn sẽ tiếp tục phát triển.”
“Tôi biết một số người gia nhập công ty vì đam mê game. Tuần trước, bộ phận tài chính báo rằng năm nay công ty đã có tiền, vì vậy 80% doanh thu từ các dự án tích lũy trước đây và số tiền đặt cọc còn lại sẽ được đầu tư vào phát triển game mới. Tôi mong mọi người cùng nhau đóng góp ý tưởng, phát huy hết khả năng của bản thân. Đồng thời, hãy giúp quảng bá sản phẩm và công ty để thu hút thêm những người có cùng chí hướng.”
“Cuối cùng, tôi xin chúc mọi người một năm mới vui vẻ! Chúc Chi Tử Hoa luôn chào đón ước mơ, luôn tràn đầy sức sống, và luôn giữ được sự ấm áp! Cảm ơn!”
Anh siết tay giơ lên, cả hội trường bùng nổ trong tiếng hò reo. Tiểu Vương nhanh chóng đổi nhạc, hào hứng nói: “Tiếp theo, mời tất cả đồng nghiệp cùng tham gia tiết mục cuối: liên khúc ca nhạc!”
Vừa dứt lời, không khí lập tức lên đến cao trào. Tiếng nhạc sôi động vang lên, trước tiên vài nam đồng nghiệp gần sân khấu đứng dậy, sau đó các nữ đồng nghiệp cũng nhập cuộc. Khi Tần Tử Minh và Ngô Trí Hoa cùng cởi áo vest tham gia, toàn bộ nhân viên đã đứng thành hai hàng, vai kề vai.
Ba vị sếp đứng chính giữa, dáng người tương đương, đều mặc áo trắng quần đen, trông như một nhóm nhạc, cũng như những người anh em. Dưới sân khấu, mọi người không hẹn mà cùng lấy điện thoại ra quay phim, chụp ảnh, lắc lư theo nhạc.
Trần Hạ bị bầu không khí vui vẻ này lây nhiễm, đứng cạnh Tôn Như Phi, vừa nhìn lên sân khấu lớn, vừa nhìn sân khấu nhỏ trên màn hình điện thoại của cô.
Cô bất giác thả lỏng, đắm chìm, rồi thầm ngưỡng mộ.
Cảm giác này thật tuyệt.
Không có những lời kêu gọi sáo rỗng, tâng bốc hay ép buộc.
Không cần phải cạn ly, khách sáo hay gượng cười.
Chỉ là một bữa ăn đơn giản, nhưng vì cùng chung chí hướng, nên không có bất kỳ rào cản nào.
Cô quay lại, thấy nhân viên phục vụ ở cửa cũng lấy điện thoại ra quay. Cô khẽ cười, thì ra không phải tiệc tất niên vốn dĩ không vui, mà là cô chưa từng tham gia một bữa tiệc tất niên vui vẻ như thế này.
Niềm vui chân thành và xuất phát từ trái tim, ai cũng có thể cảm nhận được.
Nửa tiếng sau, bữa tiệc sắp kết thúc. Ngày mai chính thức nghỉ Tết, có người hẹn nhau đi chơi tiếp, có người cầm lì xì mãn nguyện về nhà thu dọn hành lý. Nhân viên phục vụ dọn dẹp chén đũa, mang thêm dĩa trái cây vào phòng bên cạnh.
Từ Kiêu tiễn nhóm nhân viên cuối cùng rồi quay lại, thấy Tần Tử Minh tựa lưng trên sofa, còn Ngô Trí Hoa thì ngồi nghiêm túc nói chuyện với Tôn Như Phi.
Anh hỏi: “Trần Hạ đâu?”
“Ra ngoài nghe điện thoại.”
Lạ thật, sao không thấy cô đâu?
Anh đi tới lấy một quả dâu tây, vị không quá ngọt, nhưng mát lạnh và sảng khoái.
Tôn Như Phi vẫn còn tiếc nuối: “Vậy là xong rồi sao?”
“Chứ còn gì nữa? Họ đi quẩy bar đấy, chị nhảy nổi không?”
“…” Tôn Như Phi nói: “Chị đeo vòng tay cả buổi tối, cậu chỉ cho chị có hai trăm tệ.”
“Đủ cho chị đổ xăng rồi còn gì.” Từ Kiêu hỏi: “Các chị về thế nào?”
“Tôi chở Như Phi.”
“Anh uống rượu rồi đấy, ông anh.”
“À, vậy Như Phi chở tôi.” Tần Tử Minh cuối cùng cũng đợi được cơ hội này, nhưng Tôn Như Phi lườm anh ấy: “Tôi đi vệ sinh.”
Ngô Trí Hoa cũng đứng dậy: “Tôi cũng đi.”
Tần Tử Minh lập tức theo sau: “Tôi cũng vậy.”
“…”
Từ Kiêu không hiểu ba người này đang giở trò gì.
Trần Hạ nghe điện thoại của Trần Trác xong, quay lại phòng thì thấy bên trong hoàn toàn im lặng.
Chỉ còn Từ Kiêu ngồi một mình trên sofa, hai tay đặt trên đầu gối, vừa ăn trái cây vừa lướt điện thoại.
“Mọi người về hết rồi sao?”
“Chưa.” Anh ngẩng lên, “Lại đây.”
Trần Hạ không hiểu, nhưng vẫn đi tới, thấy anh không biết lấy từ đâu ra một chiếc khăn lụa: “Của cô hả?”
Cô nhận lấy: “Anh nhặt được ở đâu vậy?”
“Vừa khen cô nhớ giỏi, giờ đã để quên đồ rồi.” Anh nhìn bộ váy đỏ và áo khoác của cô, “Lúc nãy đông người vậy, cô không thấy nóng sao?”
“Không nóng.” Cô gấp khăn lụa lại thành hình vuông nhỏ, thấy anh lấy khăn giấy lau tay, bèn hỏi: “Anh chưa ăn no sao?”
Cô nhớ rõ anh cầm đũa cả buổi tối không ngừng nghỉ.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi tiêu hao nhiều năng lượng, phải bổ sung. Cô không nghe thấy tôi nói suốt cả buổi, miệng còn khô khốc đây này.”
“Thấy cũng bình thường thôi, chắc chưa tới mấy ngàn chữ đâu.”
“Chọc tôi đó hả?”
“Không có.”
“Cười lộ cả răng ra kìa.”
“…” Trần Hạ muốn đấm anh, “Anh cứ nói mấy câu kiểu này chọc người ta, ban đầu tôi còn nhịn được, nhưng bị anh nói một hồi thì…”
“Thì sao? Sao phải nhịn?” Anh cảm thấy tối nay cô có gì đó khác với ngày thường, không chỉ ở cách ăn mặc mà cả hành động, dáng vẻ cũng thoải mái, tự nhiên hơn nhiều, “Thật ra cô nên cười nhiều hơn, cô cười rất đẹp.”
“…”
Anh không nhận ra sự thay đổi trên gương mặt cô, chỉ lột một quả quýt đưa qua: “Tôi vừa thử một múi, ngọt lắm.”
Trần Hạ không nhận, mà lấy quả dâu tây cuối cùng trên dĩa: “Anh tự ăn đi, tôi đi tìm chị Như Phi đây.”