Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục

Chương 30: Chương 30




Ngày 29 tháng Chạp, Trần Hạ về quê nhỏ ở miền Nam.

Vì Trần Trác đột nhiên đổi kế hoạch, khiến sự chuẩn bị chu đáo của mẹ cô bị uổng phí, bà không tránh khỏi phàn nàn vài câu: “Con trai nhà người ta đưa vợ về nhà đón Tết, con trai nhà mình thì lại bị vợ dắt đi, thế là thế nào?”

“Là sinh con trai hay con gái cũng như nhau, đều là bảo bối trong nhà cả.” Ba Trần nghe mãi cũng chán, lên tiếng cắt ngang, “Em đừng lải nhải mãi nữa. Nếu nhớ nó quá thì đi Lam Thành kéo nó về đi?”

“Em thèm vào,” mẹ Trần bướng bỉnh, “Còn chưa cưới đã chạy theo nhà gái, sau này cưới xong rồi chắc đến ba mẹ cũng chẳng thèm nhận.”

Bà lý lẽ cùn như vậy, ba Trần lười tranh luận, xách rác ra ngoài đổ, Trần Hạ cũng vội vàng rút lui, quay về phòng mình.

Khi biết quyết định của Trần Trác, cô đã thay cậu toát mồ hôi hột. Giờ thấy mẹ nổi giận lôi đình, cô lại càng sợ bị vạ lây. May mà mẹ cô không giận cá chém thớt, chẳng mấy chốc đã gọi vọng vào: “Không cần lo đâu, mẹ đã thay hết chăn ga mới cho hai đứa rồi.”

“Dạ, con chỉ sắp xếp lại quần áo thôi.” Cô mở vali, lấy chiếc áo khoác mới mua treo lên, rồi đơn giản lau qua bàn ghế, tủ đầu giường một lượt.

Phòng cô vốn là phòng làm việc cải tạo thành phòng ngủ, không có nhà vệ sinh riêng. Một không gian vuông vắn, có cửa sổ hướng Bắc, dù ít đồ đạc và dấu vết sinh hoạt, nhưng diện tích vẫn không lớn lắm. Người ta thường nói từ nghèo khó đi lên dễ, từ xa hoa quay về mới khó. Ngày trước cô cảm thấy nơi này tốt hơn ký túc xá không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ lại thấy Nhã Phong mang lại cảm giác thoải mái hơn.

Vừa ngồi xuống ghế, Trần Trác đã nhắn tin tới: “Chị, mẹ thế nào rồi?”

Cô không trả lời, chỉ hỏi: “Chắc chắn mùng Hai sẽ về chứ?”

“Chắc chắn. Mùng Hai bắt đầu đi chúc Tết, em dẫn theo Linh Khả đi thăm họ hàng, đảm bảo ba mẹ vui vẻ.”

Trần Hạ thầm nghĩ, đúng là tính toán giỏi, không để mất lòng bên nào. Nhưng cô vẫn thấy lạ, Trần Trác và Linh Khả yêu nhau chưa lâu, sau khi chia tay bạn gái cũ—một cô gái vừa thi đỗ cao học, dù có yêu ngay người mới thì cũng chỉ hơn nửa năm… Cô lo cậu còn trẻ con, chưa suy nghĩ thấu đáo, liền dặn dò: “Đến nhà người ta làm khách vẫn phải chú ý lễ phép.”

Trần Trác không phục: “Chị nói gì vậy, em đến nhà ba mẹ vợ tương lai, sao lại là khách được?” Cậu còn gửi thêm một icon vẫy tay: “Chị đừng lo, cũng đừng lấy cái logic của chị dạy em. Em tiếp xúc với ba mẹ cô ấy lâu rồi.”

Cũng phải, cậu nhanh chóng nhận được lời mời từ phụ huynh của Linh Khả, chứng tỏ đã để lại ấn tượng tốt. Trần Hạ thấy mình không cần can thiệp quá nhiều, cũng không nên chỉ bảo em trai chuyện tình cảm, chỉ bất đắc dĩ cười một cái, không nhắn lại nữa.

Ở trong phòng một lúc, cô ra ngoài thấy ba đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Cô vào bếp giúp một tay, vừa làm vừa nghe ba kể chuyện ngày trước: “Con còn nhớ không? Ngày 29 tháng Chạp là phải thay câu đối đấy.”

“Đương nhiên nhớ ạ.” Cô còn nhớ khi đó ba mẹ chưa mua nhà trên phố, cả nhà sống ở quê với ông bà nội. Nhà là kiểu ba gian truyền thống, thêm một cái chuồng heo và một căn bếp nhỏ, vào ngày 29 phải thay mới tất cả câu đối trên cửa lớn, cửa hông.

Trên mặt ba Trần lộ vẻ hoài niệm: “Hồi đó Tết mới đúng là Tết.”

Mẹ Trần đúng lúc đi tới: “Sao, anh cũng thấy năm nay Tết không ra Tết hả?”

“…”

“Hai ba con nhìn tôi làm gì?” Mẹ Trần đẩy Trần Hạ ra ngoài, “Cả năm chẳng mấy khi về, đừng tranh việc với ba con, mai làm cơm tất niên rồi hãy giúp. Hôm nay cứ để ba con nấu.”

“Không sao đâu mẹ, con cũng rảnh mà.”

“Rảnh thì đi xem tivi.” Mẹ Trần cương quyết. Đợi cô đi rồi, bà mới quay sang chồng: “Trong mắt con bé, chỗ nào cũng có việc để làm. Ai cưới nó đúng là có phúc, chỉ có điều, cái thằng Mạnh Thanh Minh kia đúng là không có mắt. Em còn nghĩ nếu năm nay nó lấy chồng, giờ này đã ở nhà người ta rồi, ai ngờ lại đổi vai với Trần Trác…”

Ba Trần nhíu mày: “Em thôi đi, nói vậy làm con bé buồn lòng đó.”

“Buồn gì mà buồn? Quy tắc vẫn là quy tắc. Em hiểu con gái mình, nó không giận đâu. Nhưng về phần con dâu, sau này chúng ta thật sự phải cẩn thận hơn, phải biết dỗ dành.”

Ba Trần không trả lời. Mẹ Trần biết mình đang khó chịu trong lòng, nhưng vẫn không thể kìm nén được. Mãi đến tối Ba mươi, khi họ gọi video cho Trần Trác và Linh Khả, nhìn thấy cảnh nhộn nhịp bên kia, lại còn chào hỏi ba mẹ Linh Khả, tâm trạng bà mới vui vẻ hơn. Đến khi tắt máy, bà mới hỏi Trần Hạ: “Mẹ thấy thằng bé gầy hơn thì phải. Công ty lớn kia thật sự bận và áp lực đến vậy sao?”

“Có lẽ vậy.”

“Chả trách nó lại muốn nghỉ việc.”

“Nghỉ việc?” Trần Hạ ngạc nhiên. Mới mấy ngày trước còn thấy cậu vui vẻ tụ tập với đồng nghiệp kia mà?

“Nó nói với mẹ sao?”

“Ừ, mẹ mắng cho mấy câu. Vừa mới qua thử việc đã nộp đơn xin việc chỗ khác rồi. Còn nói gì mà nhảy việc cùng đồng nghiệp nữa. Một sinh viên mới ra trường, chỗ nào cũng không làm lâu được, đúng là điềm không tốt.”

Trần Hạ không đáp, mặc kệ mẹ cô lẩm bẩm rồi sang nhà hàng xóm đánh mạt chược. Ba cô thì nhanh chóng rửa chén xong, rủ cô xuống dưới tản bộ.

Hai năm gần đây, khu phố đã cấm đốt pháo hoa, giao thừa chỉ có ngàn vạn ánh đèn lấp lánh, không còn những chùm sáng bừng lên trên trời. Ngoài một vài tiếng cười nói mơ hồ, xung quanh đều rất yên tĩnh. Hai cha con đi vài vòng rồi quay về nhà, ba cô xem Gala Mừng Xuân đến mức ngủ gật, bị Trần Hạ nhắc nhở mới chịu vào phòng.

Hồi nhỏ muốn thức đêm đón giao thừa, chưa đến mười hai giờ đã buồn ngủ ríu mắt. Giờ đây thức khuya đã thành thói quen, đến nửa đêm mà vẫn tỉnh táo.

Nghe âm thanh tivi văng vẳng trong phòng khách, Trần Hạ cảm thấy nên làm gì đó để đánh dấu ngày cuối cùng của tuổi 29.

Vậy nên, cô vào bếp, lấy phần rượu vang còn sót lại và một chiếc ly đã rửa sạch.

Rượu thì lạnh, nhưng cổ họng lại nóng.

Cảm giác mát lạnh chảy xuống, cuốn đi những suy tư vụn vặt trong lòng cô. Một đêm đẹp thế này, cô có gì phải muộn phiền chứ?

Cô mở điện thoại, lướt qua từng dòng trạng thái— từ những lời chúc năm mới, những dòng xe kẹt cứng trên cao tốc, những chiếc nút thắt Trung Hoa treo trong nhà mọi người… cuối cùng dừng lại ở một trận tuyết lớn.

Là ảnh của Ngô Trí Hoa. Đăng từ năm tiếng trước, hai bài liên tiếp— một tấm hình, một đoạn video.

Tuyết rơi phủ trắng cả bầu trời xám xịt, cũng trải rộng trên cánh đồng trơ trọi. Ngô Trí Hoa mặc chiếc áo bông dày màu xanh bộ đội, mặt mày rạng rỡ, cùng hai người trẻ hơn anh ấy vài tuổi và mấy đứa trẻ chơi ném tuyết rất vui vẻ.

Cô nhấn thích rồi thoát ra, uống nốt hai ly rượu, đầu óc lâng lâng.

Cô cũng đăng một bài.

Ảnh một chiếc ly pha lê dưới ánh đèn, trong ly là chút rượu vang đỏ: “Trong cơn say trời đất rộng, trong vò rượu tháng năm dài.”

Cô từng nghĩ, điều tuyệt nhất của kỳ nghỉ lễ là có thể dành thời gian cho ba mẹ, nhưng dường như họ không cần cô đến thế.

Vậy thì, hãy dành thời gian cho chính mình thật tốt.

Cô vặn nhỏ âm lượng TV, nghe rõ tiếng thở đều của ba mình.

Từ Kiêu ôm chú chó nhỏ Phát Tài, nằm vùi trên sofa, ngáp dài khi xem tiết mục hài kịch trên TV.

Bữa cơm đoàn viên sớm đã kết thúc, dù món ngon đãi khách rất chu đáo, nhưng cuối cùng mỗi người lại một ngả. Mẹ anh muốn ngủ dưỡng nhan, ba anh và chú hai đi từ chiều vẫn chưa về. Còn Tôn Như Phi, chán chẳng có gì làm, đang ở phòng khách đắp mặt nạ cho dì Thôi. Thế là, chỉ còn lại anh một mình.

Chú chó nhỏ trong lòng kêu ư ử một tiếng. Anh cúi đầu, đối diện với đôi mắt tròn xoe long lanh của nó: “Sao vậy?”

Nó dụi đầu vào tay anh.

Anh bật cười, xoa đầu nó. Hôm qua mẹ anh cao hứng, không biết từ nhà người bạn nào xin về một con chó con, mới vài tháng tuổi, lông xù, béo tròn, vừa khéo về đúng dịp năm mới.

Từ khi chú chó Golden Retriever lớn của nhà anh bị lạc, suốt mười năm nay gia đình không nuôi thêm một con nào nữa. Khi thấy hai chị em họ ngạc nhiên nhìn, bà Ôn Lệ Chân giải thích rằng sẽ coi nó như cháu cưng mà chăm sóc.

Từ Kiêu giả vờ không nghe thấy, đặt tên cho nó là Phát Tài. Tôn Như Phi học theo, gọi nó là Lai Hỷ, còn mẹ anh thì cứ Bảo Bối mà gọi. Ba người mỗi người một cách, không ai chịu nhường ai.

Tôn Như Phi bước ra, thấy anh ôm chó cười ngớ ngẩn: “Sao vậy? Ôm con trai mà vui thế hả?”

“…”

“Đưa đây, cô bế một cái nào!”

Từ Kiêu không chịu buông tay, nhưng chó con lại hướng về phía chị sủa mấy tiếng.

“…”

Tôn Như Phi cười phá lên, còn Từ Kiêu thì xụ mặt, thời buổi gì đây, ngay cả chó cũng chê anh.

Anh ngả lưng, bắt đầu lướt điện thoại. Hai số điện thoại, hai tài khoản WeChat, hai bảng tin khác nhau— tin nhắn và trạng thái náo nhiệt hơn cả nhà anh.

Lướt đến bài thơ Tần Tử Minh vừa đăng: “Không thấy được trăng, nhưng lại thấy em— gửi đến người tôi yêu nhất.”

Nổi cả da gà.

Anh lập tức bình luận: “Tôi nhận lời tỏ tình của anh.”

Tần Tử Minh phản hồi ngay lập tức: “Biến!”

Xem ra đợi mãi không thấy nhân vật chính trả lời, tức quá hóa giận đây mà.

Anh cười đắc ý, tiếp tục lướt xuống, bỏ qua mười mấy bài đăng, thì thấy một bức ảnh đặc biệt nằm giữa những bức ảnh bữa tất niên và pháo hoa.

Xem kỹ avatar— ồ, cô cũng đăng bài nữa sao?

Rượu vang đỏ và ly thủy tinh, trông khá có phong cách. Anh nhấn thích, nhìn sang danh sách những người khác cũng thích bài này— cạnh nickname của anh là Hoa Thần, phía dưới có một bình luận: “Giao thừa vui vẻ.”

“…”

Sofa chợt lún xuống, là Tôn Như Phi ghé lại xem màn hình của anh: “Xem gì mà chăm chú vậy?”

Anh vội lảng tránh, nhưng không kịp.

“Này.”

“Này gì mà này. Tần Tử Minh chưa nói với cậu à?”

“Nói gì?”

“Hoa Thần gặp sao đào hoa, còn Trần Hạ cũng vận số tình duyên.”

Từ Kiêu nhướn mày: “Hai người các chị tám chuyện cũng giỏi đấy.”

“Bàn tán có phạm pháp đâu.” Tôn Như Phi cũng thấy được tương tác của anh với bài đăng, liền hỏi: “Cảm giác thế nào?”

“?”

“Chị nghĩ cậu nên dùng sở trường của mình để giúp một tay…” Chị ngụ ý, “Cho anh em tốt và hàng xóm tốt của cậu một cú đẩy.”

“Ví dụ?”

“Chủ động tạo cơ hội, điều hòa không khí, xóa bỏ gượng gạo.”

Ban đầu Từ Kiêu còn tưởng Tần Tử Minh chỉ đoán mò, nhưng giờ ngay cả Tôn Như Phi cũng nói vậy, anh thật sự suy nghĩ lại về tình cảm của Hoa Thần.

Anh cười khẽ, nghĩ rằng khi Hoa Thần về, phải hỏi anh ấy một lần cho rõ. Nếu có gì cần giúp thì nên giúp.

Còn hiện tại…

Anh nhìn lại bài đăng của Trần Hạ— ngay cả bình luận cô cũng không trả lời, đúng là thiếu phép lịch sự mà.

Để tránh làm Hoa Thần ngại, anh cũng để lại một dòng: “Giao thừa vui vẻ.”

Nghĩ ngợi một chút, anh lại thêm: “Cạn ly.”

… Vẫn thấy nhạt nhẽo, lại bổ sung ba dấu chấm than.

Năm mới mà, phải vui vẻ, phải rộn ràng chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.