Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục

Chương 29: Chương 29




Từ Kiêu đợi mãi, cuối cùng chỉ thấy mỗi Tần Tử Minh quay lại.

“May mà còn cậu ở đây, ba người kia vứt tôi lại đây rồi.”

“Anh lại chọc ai giận nữa hả?”

“Đâu có, chỉ là học tập Lôi Phong mà không thành công thôi.” Anh ấy ngồi xuống, “Nói chuyện này với cậu nhé.”

“Nói đi.”

Tần Tử Minh nhắc đến chuyện Ngô Trí Hoa có chút tình cảm mơ hồ với Trần Hạ.

Từ Kiêu hơi sững người, sau đó cúi xuống nhặt vỏ quýt rơi dưới đất: “Anh đừng đùa nữa.”

“Không tin hả?”

Từ Kiêu cất điện thoại đi: “Chính anh còn rối tung lên, bớt lo chuyện ghép đôi hộ người khác đi.”

“Tôi có phải kiểu người nói bừa đâu?” Tần Tử Minh không phục, “Chỉ tiếc là kịch bản của tôi còn chưa sắp xếp xong, chị cậu đã nóng lòng muốn xem rồi.”

Vừa nãy thấy Trần Hạ ra ngoài, anh ấy định gợi ý cho Ngô Trí Hoa đưa cô về, ai ngờ Tôn Như Phi cũng muốn đi cùng, thế là ba người họ đi chung xe, còn anh ấy thì bị đá văng ra.

“Mấy ngày trước tôi nghe Hoa Thần gọi về nhà, mẹ cậu ấy hình như muốn sắp xếp xem mắt. Nhưng tôi nói thật, hẹn hò với một người xa lạ chắc chắn không thể hơn một người mà mình đã hiểu rõ từ lâu.”

Từ Kiêu quay đầu nhìn anh ấy: “Anh dựa vào đâu mà nói là hiểu rõ?”

“À, không phải cậu ấy, mà là cậu.” Tần Tử Minh chỉnh lại, “Cậu với Hoa Thần thì khỏi bàn rồi, còn cậu với Trần Hạ, quen biết lâu như vậy, cậu không thấy cô ấy rất hợp với cậu ấy sao?”

“Tôi thấy anh uống vài ly rượu vào là đầu óc mơ màng rồi.”

“Cậu chỉ cần nói có hợp hay không thôi.”

Từ Kiêu không trả lời, im lặng một lúc, chỉ hỏi: “Vậy Hoa Thần nghĩ thế nào?”

“Nhận chìa khóa xe của tôi rồi, cậu nghĩ sao?” Tần Tử Minh bình thản ngả người ra ghế, “Với tốc độ hành động này, tôi cần học tập cậu ấy đấy.”

Từ Kiêu nghe xong cũng không nói gì, chỉ vò tờ khăn giấy trong tay thành một cục nhỏ. Một lát sau, Tần Tử Minh lại hỏi: “Này, sau Tết nếu vụ xem mắt thất bại, tôi làm ông mai cho cậu ấy nhé?”

“Biến đi.” Từ Kiêu ném cục giấy vào thùng rác, “Muốn làm thì cũng không đến lượt anh.”

“Ồ?”

“Ồ gì mà ồ, muộn rồi, có về không?”

“Về về về.” Tần Tử Minh cầm áo khoác lên, có xe tiện đường thì tất nhiên phải đi, “Làm phiền tài xế Tiểu Từ đưa tôi đến Tân Nguyệt Loan, cảm ơn nhé.”

Ngô Trí Hoa không có xe riêng, cũng không hay lái xe, nhất là vào buổi tối. Không quen đường, lại lái lâu không có cảm giác, nên anh ấy rất tập trung nhìn bản đồ chỉ đường.

Ban đầu, Tôn Như Phi đề nghị đưa chị về trước, nhưng đi được một đoạn lại đổi ý, muốn cùng Trần Hạ về Nhã Phong, Ngô Trí Hoa đương nhiên làm theo.

Thấy anh ấy ngoan ngoãn quay đầu xe, chị bật cười: “Sao tính cậu tốt vậy?”

“Đáng làm thôi.”

“Cậu có đang căng thẳng không?”

“Không căng thẳng. Tôi phân biệt được phanh và ga, luật giao thông cũng nhớ hết.”

“…”

Trần Hạ nói: “Hay để tôi lái nhé?”

“Không cần đâu, cô cứ ngồi yên đi.” Ngô Trí Hoa có hơi lúng túng, “Tôi có lái chậm quá không?”

“Không sao, an toàn là trên hết.” Tôn Như Phi nhìn Trần Hạ một cái, như ra hiệu: Em có cần làm mất mặt người ta vậy không?

Trần Hạ cảm thấy oan ức, cô không ít lần trách mình phản ứng chậm chạp, từ chối không được khiến cả nhóm rơi vào cảnh dở khóc dở cười, bây giờ ngay cả chuyện đi nhanh hơn cũng không được phép nói.

Tôn Như Phi đoán được suy nghĩ của cô, len lén cười, để giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng, liền chuyển chủ đề sang buổi tiệc. Tiếc là Ngô Trí Hoa không rõ lắm về các tiết mục hay giải thưởng, cho đến khi chị nhắc đến Từ Kiêu: “Bình thường họp hành cậu ấy cũng lắm lời vậy hả?”

Lúc này Ngô Trí Hoa mới nói nhiều hơn: “Cậu ấy không dài dòng đâu. Khi họp toàn công ty thì chủ yếu là nghe, họp nhóm nhỏ thì hay thảo luận, nhưng nói đến vấn đề nào là dừng ở vấn đề đó.”

“Vậy hôm nay bị sao vậy?”

“Chắc là vui.” Có lẽ vì đã có lợi nhuận ra hồn, cuối cùng mọi người cũng có thể tận hưởng một chút. Nghĩ đến điều gì đó, anh ấy hơi ngập ngừng: “Thực ra cậu ấy tự tạo áp lực cho bản thân rất lớn.”

“Tạo áp lực gì chứ? Ban đầu chính cậu ấy nảy ra ý định thành lập công ty, nhưng việc là do cậu làm, công ty là do Tần Tử Minh quán xuyến.”

“Không thể nói vậy, cậu ấy cũng rất bận.” Anh ấy không đồng ý với suy nghĩ của chị, nhưng lại không biết diễn đạt sao cho rõ ràng. Trần Hạ thì nhớ lại khoảng thời gian Từ Kiêu cứ chạy tới chạy lui.

Có lẽ chính vì quyết định bốc đồng đó mà anh như lời Ngô Trí Hoa nói, phải chịu nhiều áp lực, lo công ty phá sản— dù sao, quyết định của anh cũng ảnh hưởng đến bạn bè và cả những nhân viên khác.

Cô chậm rãi nói: “Có thể anh ấy bận vì muốn nhanh chóng tìm ra hướng đi mới. Người đưa ra quyết định thường phải suy nghĩ nhiều hơn một tầng, dù hợp tác hay thuê người đều là sự lựa chọn hai chiều, không ai bắt anh ấy phải chịu trách nhiệm cả, nhưng là người đứng đầu, đã ở vị trí đó rồi, muốn làm ra thành tích để mọi người hài lòng, cũng không dễ dàng gì.”

“Đúng vậy.” Ngô Trí Hoa qua gương chiếu hậu nhìn cô một cái, “Là như thế.”

Tôn Như Phi nhìn hai người họ, bật cười: “Vậy ai kêu cậu ấy muốn làm lãnh đạo? Tự chuốc khổ thôi.”

Trần Hạ: “Anh ấy tự chuốc khổ sao?”

“Tất nhiên rồi, không chịu nổi áp lực gia đình là cậu ấy kém cỏi, muốn đi đường vòng để cứu vãn nhưng lại ôm hết trách nhiệm vào người mà chẳng làm được gì. Loại người này thì mắt cao hơn đầu, tôi thật không hiểu sao các cậu chịu đựng cậu ấy lâu như vậy.”

Ngô Trí Hoa lập tức phản bác: “Không phải, bọn tôi không hề chịu đựng cậu ấy, cậu ấy rất tốt.”

“Tốt ở đâu?”

“Cậu ấy có năng lực, tư duy nhạy bén, chỉ là thiếu kiên nhẫn một chút. Trò chơi đầu tiên của Chi Tử Hoa là do cậu ấy đề xuất. Cậu ấy cũng rất tôn trọng ý kiến người khác, bất kể ai trong công ty góp ý, dù đúng hay sai, cậu ấy đều chịu nghe hết. Hơn nữa, cậu ấy rất nghĩa khí, đối với bạn bè cũng…”

Anh ấy nói một tràng dài, cho đến khi nhận ra ghế sau không có động tĩnh gì, mới ngộ ra Tôn Như Phi chỉ trêu mình, liền hỏi: “Các chị chỉ hỏi vu vơ thôi sao? Có phải tôi trả lời nghiêm túc quá không?”

“Không đâu, tôi rất muốn biết cậu nghĩ nghiêm túc thế nào về Từ Kiêu.” Tôn Như Phi bị sự ngây thơ của anh ấy chọc cười, nhưng không muốn thừa nhận, đành tìm cách lấp liếm. Chị quay sang hỏi Trần Hạ: “Còn em, em có chịu nổi cậu ấy không? Hai người có định phản bác chị không?”

Trần Hạ lắc đầu: “Em không phản bác, chị nói đúng, Tổng giám đốc Ngô cũng nói đúng. Hai người cộng lại chính là suy nghĩ của em về anh ấy.”

“Ý là em không đắc tội ai hết?”

“Tất nhiên, mọi người đều là lãnh đạo, em nào dám đắc tội ai chứ.” Cô cười cười, vô tình chạm phải ánh mắt Ngô Trí Hoa qua gương chiếu hậu.

“…”

Lần này, Ngô Trí Hoa lại ngại ngùng quay đầu đi.

Mười phút sau, ba người đến khu căn hộ Nhã Phong. Xe của Tần Tử Minh chưa đăng ký, chỉ có thể dừng ngoài cổng.

Tôn Như Phi cảm ơn xong liền mở cửa xuống xe. Nhưng đi được vài bước, phía sau có người gọi.

Ngô Trí Hoa lên tiếng: “Chúng ta… có thể kết bạn WeChat không?”

“À.” Trần Hạ lấy điện thoại ra, “Đương nhiên là được.”

Sau khi xác nhận kết bạn, Ngô Trí Hoa mỉm cười: “Vậy… nếu cô có thời gian, tôi có thể mời cô đi ăn, đi dạo được không?”

“Được.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì.” Trần Hạ cũng cười.

Anh ấy chào tạm biệt cô rồi nhanh chóng lái xe rời đi. Tôn Như Phi nhìn theo: “Này, người ta đi rồi kìa.”

“Chờ anh ấy rẽ qua ngã tư đã.”

“Này.”

“Đây là phép lịch sự tối thiểu, chính chị dạy em mà.” Mấy giây sau, khi đuôi xe khuất hẳn, Trần Hạ mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng Tôn Như Phi lại không chịu buông tha, hai người vừa đi vào khu căn hộ vừa đấu khẩu, Trần Hạ nghi ngờ hỏi: “Có phải chị với Tổng giám đốc Tần thông đồng không?”

“Ban đầu thì có, nhưng trước khi lên xe, thấy ánh mắt cầu cứu của em, chị không đành lòng nữa.”

“Thật không? Em tưởng chị chỉ muốn xem trò vui thôi chứ.”

“…”

Tôn Như Phi cười đầy chột dạ: “Vậy em với cậu ấy có triển vọng không?”

“Không có.”

“Sao vậy? Cậu ấy tốt mà. Giỏi chuyên môn, đáng tin cậy, vừa chân thành lại thẳng thắn… À, lúc cậu ấy xin WeChat em thấy thế nào?”

“Có chút hoang mang.”

“Hoang mang?”

“Dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời.”

Tôn Như Phi sững lại, rồi phá lên cười: “Em tiêu đời rồi. Chị và Tần Tử Minh cũng bắt đầu từ chuyện này đấy.”

Trần Hạ lập tức nắm ngay sơ hở: “Vậy là chị thừa nhận đã bắt đầu với Tổng giám đốc Tần từ lâu rồi hả?”

“Không…”

“Đừng nói là không. Hôm nay em đã đi dự tiệc cùng chị, theo thỏa thuận, chị phải thỏa mãn trí tò mò của em. Rốt cuộc là chị định mập mờ với Tổng giám đốc Tần đến bao giờ?”

Bị phản đòn, Tôn Như Phi đành chịu thua: “Vậy để sau đi. Mai Chi Tử Hoa nghỉ lễ, nhưng Thịnh An thì chưa, chị vẫn phải đi làm.”

“Thôi được, tha cho chị một lần đó.”

Tôn Như Phi còn có xe đậu dưới tầng hầm. Lúc rời đi, chị không nhịn được hỏi: “Nói thật đi, lúc nãy chị cố tình chọc ghẹo em, em có giận không?”

Trần Hạ nghĩ, bị bạn bè gán ghép thực sự không dễ chịu, nhưng cô cũng hiểu bọn họ không có ác ý: “Nếu chị mà cùng phe với Tổng giám đốc Tần, bỏ mặc em thì em sẽ giận. Nhưng chị không những không làm vậy, còn đi về cùng em, thế nên em vẫn thích chị.”

Tôn Như Phi thở phào, rồi lại trêu: “Người thích chị nhiều lắm, không thiếu em đâu.”

“Nhưng người em thích thì rất ít, thêm chị vào là vừa đủ.”

“Chà, cái miệng này dẻo ghê.” Tôn Như Phi cười tít mắt, “Chỉ vì câu này, chị nhất định phải làm bà mai cho em.”

“Làm bà mai? Trước tiên lo làm việc cho tốt đi đã.” Trần Hạ giúp chị đóng cửa xe, “Về đến nhà nhớ nhắn tin cho em, tạm biệt.”

Từ Kiêu đưa Tần Tử Minh về xong liền quay về căn hộ. Trước khi vào nhà, anh do dự một lúc, rồi gõ cửa phòng 2002, nhưng không ai trả lời.

Chưa về sao?

Anh thầm cười nhạo chính mình nhàn rỗi quá mức, rồi vào nhà, rót nước uống, ngả người lên sofa.

Cùng là tiệc cuối năm, nhưng của Chi Tử Hoa lại vất vả hơn Thịnh An nhiều. Nhưng cái gì cũng có lợi ích của nó— ít nhất anh có thể tự đặt ra quy tắc, miễn khỏi cảnh bị chuốc rượu.

Dù trước đây anh từng không ít lần mượn rượu giải sầu, nhưng thơ của Lý Bạch không lừa người, mọi vấn đề vẫn phải giải quyết sau khi tỉnh rượu.

Dĩ nhiên, anh không uống không có nghĩa là người khác cũng vậy. Anh biết có nhiều người thật sự thích uống, ví dụ như Tần Tử Minh, Hoàng Hữu Vi… và Khương Tử Hân— khoan, không có Khương Tử Hân.

Còn một số người, có thể không thích uống, nhưng dáng vẻ khi uống lại rất đẹp, ví dụ như chú hai của anh, mẹ anh… có lẽ còn cả Trần Hạ.

Chính là sau khi gặp lại Đinh Duy, anh mới nhớ ra lần trước cô đi tiệc rượu: động tác thành thạo, dáng vẻ bình thản, tay cầm ly, dù chỉ lắc nhẹ cũng mang theo chút quyến rũ khó tả. Anh hiểu rõ ánh mắt Đinh Duy lúc đó, dù ghét nhưng không thể hiện ra ngoài. Vì vậy, khi Tần Tử Minh nói Đinh Duy từng đến Chi Tử Hoa tìm cô, anh bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy không có gì lạ.

Anh tự giễu bản thân mắt mờ, không nhận ra bên cạnh mình có một nữ tửu hiệp như thế. Nhưng nghĩ kỹ lại, hình ảnh quen thuộc hơn vẫn là dáng cô mặc đồ công sở chỉn chu, đưa cà phê, trà hoặc nước lọc cho anh. Anh đoán, chắc cô không thích uống rượu, giống như tối nay, cô ngồi cạnh anh, không chỉ rượu, ngay cả nước trái cây cũng không uống, chỉ rót trà đi kèm món khai vị, ngoan ngoãn uống từng ngụm đến tận cuối bữa tiệc.

Điện thoại rung lên cắt ngang suy nghĩ, anh mở nhóm chat, thấy cả loạt ảnh chụp buổi tiệc và meme về phần tăng hai. Bộ phận hành chính cũng đã tổng hợp xong ảnh hiện trường và ảnh tập thể.

Anh chọn vài tấm, lưu lại, đăng lên WeChat kèm dòng trạng thái: “Cố gắng hơn nữa.”

Bên dưới nhanh chóng có một loạt lượt thích.

Anh không buồn xem, nhắm mắt lại, cảm thấy mình bị mùi rượu trên người Tần Tử Minh làm cho choáng váng, giống như cảm giác sau khi nghe anh ấy nói chuyện.

Hoa Thần và Trần Hạ? Không thể nào. Nhưng— tại sao lại không thể?

Anh tự phục mình còn có sức nghĩ linh tinh, liền đứng dậy, đi tắm trước đã.

Xong rồi còn phải đi tìm người. Đúng là mệnh khổ.

Trần Hạ đang gọi điện với Trần Trác, nghe thấy tiếng gõ cửa liền sững người.

Bây giờ không có shipper hay bưu kiện nào được giao lên tận nhà, ai lại đến vào giờ này?

Cô cúp máy, nhìn qua mắt mèo, bất ngờ thấy anh.

Từ Kiêu vừa định quay đi thì cửa mở ra: “Anh tìm tôi?”

“Ừ.” Anh thấy cô đã thay đồ ở nhà, tóc cũng cột lên, khiến anh cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Anh cau mày— sao anh lại có nhiều cảm giác về cô thế này? Một buổi tối mà hết chuyện này đến chuyện khác.

Anh hắng giọng: “Cô… về từ khi nào vậy?”

“Khoảng tám rưỡi, muộn hơn anh.”

“Muộn hơn tôi?”

“Tôi thấy xe anh đậu dưới kia.” Cô lại hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì sao?”

Từ Kiêu đưa cho cô một bao lì xì: “Không biết cô sẽ đến, nên bộ phận hành chính không ghi danh sách, quên phát cho cô.”

Trần Hạ cảm thấy chuyện này có phần khách sáo quá: “Không cần đâu.”

Anh lại kiên trì: “Cầm đi, cũng không nhiều, chỉ là một chút tấm lòng thôi.”

Trần Hạ do dự vài giây, thấy không thể từ chối được, đành nhận lấy.

Bao lì xì bằng giấy mang lại cảm giác trang trọng, cô nói cảm ơn, rồi ngẩng đầu lên: “Còn…?”

“Không còn gì nữa.”

“Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Anh quay về phòng bên cạnh, đợi đến khi cửa phòng cô khép lại mới đi vào.

Bên này, Trần Hạ mở bao lì xì, bên trong ngoài những tờ tiền hồng hào còn có một tấm thiệp nhỏ màu xám bạc tinh xảo.

Giữa thiệp in một chùm hoa dành dành nở rộ, góc dưới cùng là một hàng chữ nhỏ viết theo kiểu Thọ Kim thể: “Tôi tự vui vẻ, hoa tự tỏa hương.”

Cô chợt hiểu ra điều gì đó, mỉm cười, cất lại tiền và tấm thiệp vào bao lì xì, rồi đặt nó cùng với chiếc vòng tay kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.