Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục

Chương 35: Chương 35




Trần Hạ ở nhà vài ngày, rồi nhanh chóng trở lại cuộc sống của một nhân viên văn phòng. Mùng 7 là ngày đi làm đầu tiên sau Tết. Buổi sáng hôm đó, lãnh đạo tập đoàn lên chùa Vạn Thanh ở Lam Thành cầu phúc. Rảnh rỗi, cô tranh thủ tổng vệ sinh lại văn phòng của mình.

Không gian sạch sẽ làm tâm trạng cô cũng tốt hơn. Ngồi vào bàn làm việc, cô dọn dẹp lại màn hình máy tính, sau đó cắm USB, mở tập tài liệu ra.

Vì trước đó đã có ý định bổ sung, chỉnh sửa một số nội dung, nên trong kỳ nghỉ, cô tranh thủ soạn thảo vài phương án. Trước khi gửi cho cấp trên, cô muốn sửa lại lần cuối.

Gần trưa, giám đốc quay về. Ông ta mang theo những chiếc túi thơm đỏ nhỏ tặng cho mọi người trong phòng. Trần Hạ nhận lấy, nói lời cảm ơn, sau đó mang một tập tài liệu bước vào văn phòng của ông ta.

“Cái gì đây?”

Ông ta hơi ngạc nhiên khi nhận tập tài liệu, lật ra xem. Trang đầu tiên là thông báo về quy trình chuẩn hóa giá điểm trong kinh doanh, kèm theo giấy ủy quyền và hợp đồng mua bán theo giá điểm.

Ông ta nhanh chóng nhớ lại trong buổi họp tổng kết cuối năm, Tổng giám đốc kinh doanh có nhắc đến một vấn đề— Một số nhân viên kinh doanh chưa nắm vững quy trình giá điểm, thao tác không chuẩn, cần tăng cường đào tạo và quản lý. Lời này vừa mang ý nghĩa rút kinh nghiệm, cũng vừa là cách san sẻ trách nhiệm— vấn đề đã có, các bộ phận cần phối hợp để giải quyết.

Ông ta nhìn Trần Hạ: “Cô làm một mình sao?”

“Vâng. Phía sau còn có một số đề xuất cải tiến.”

Giám đốc tiếp tục lật xem.

Cô đề nghị nhờ phòng đầu tư tài chính tổ chức đào tạo nội bộ, đồng thời mời các chuyên gia nghiên cứu hợp đồng tương lai đến công ty định kỳ để thảo luận về tình hình thị trường PVC.

Ông ta bật cười: “Trần Hạ.”

“Vâng?”

“Nghỉ lễ mà cô lo làm những thứ này sao?”

“Tôi nghĩ chúng ta cần có phản hồi với vấn đề này.”

“Phản hồi thì cần, nhưng cũng không nhất thiết phải gấp như vậy.” Ông ta ngừng một chút, rồi nói tiếp, “Chắc hẳn cô đã có những ý tưởng này từ lâu rồi, chỉ là không nói ra. Đến khi họp tổng kết cuối năm, thấy có cơ hội áp dụng, cô mới lấy hết can đảm đến tìm tôi.”

“… Vâng.”

Giọng ông ta không rõ là khen hay chê: “Tôi còn nhớ cô cũng từng có ý kiến về cách xử lý khoản phải thu?”

“Vâng.” Cô thẳng thắn, “Tôi đã viết một bản báo cáo về những điểm chưa phù hợp giữa quy trình kiểm toán nội bộ và thực tế công việc, nhưng vẫn chưa gửi ngài xem.”

“Vậy cô có gửi cho ai khác chưa?”

Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của ông ta, Trần Hạ nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là chưa. Giám đốc, tôi làm việc trực tiếp dưới sự chỉ đạo của ngài. Bất cứ ý kiến hay tài liệu nào đại diện cho phòng ban, tôi tuyệt đối không gửi ra ngoài mà chưa thông qua ngài.”

Ông ta rất nhanh mỉm cười: “Tôi biết chứ. Cô làm việc thận trọng, cũng rất có kinh nghiệm.”

Lời này không khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Quả nhiên—

“Cô có nhiệt huyết với công việc như vậy, lại còn cố chấp nữa, tôi phải học hỏi cô rồi.”

“Ngài nói đùa rồi.”

Ông ta đóng tập tài liệu lại: “Yên tâm, tôi sẽ xem xét kỹ. Còn việc khi nào trình lên trên, hay có được thông qua hay không…”

“… Còn tùy thuộc vào quyết định của lãnh đạo.”

Ra khỏi văn phòng, Trần Hạ trở về bàn làm việc, uống cạn ly trà.

Thái độ của giám đốc không rõ ràng, cô không đoán được liệu điều này có ảnh hưởng đến ấn tượng của ông ta về mình hay không.

Cô không cố tình thể hiện bản thân là một nhân viên chăm chỉ, cầu tiến. Chẳng qua kỳ nghỉ vừa rồi, cô không có chuyện gì quan trọng hơn để làm. Hơn nữa, cô biết rằng sau Tết, hoạt động kinh doanh sẽ từng bước khôi phục, tháng Hai không quá bận rộn, có đủ thời gian để điều chỉnh hoặc cải tiến quy trình. Tất nhiên, cô không có ý gây áp lực cho giám đốc. Ngược lại, cô cần ý kiến của ông ta để điều chỉnh sự hiểu biết của mình về hệ thống quản lý của công ty. Còn về động cơ— đã đảm nhận vị trí này, thì phải có trách nhiệm với công việc. Cô không thể nhận lương mà ngồi không, giả vờ như không thấy gì.

Cả buổi chiều, giám đốc không quay lại văn phòng nữa. Trần Hạ tự nhủ không nên nghĩ nhiều. Tan làm, về đến nhà, cô nhận được điện thoại của Trần Trác, hay tin cậu đã được nhận vào công ty mới. Nghe cậu hào hứng khoe khoang, cô thật lòng mừng cho em trai: “Chị cũng tò mò muốn biết, công ty nào đủ hấp dẫn để em bỏ mức lương cao ở Tam Ngu, quay lại con đường cũ?”

“Ai nói với chị là em từ bỏ? Công ty này tuy nhỏ, nhưng chế độ không tệ, gần hai chục triệu lận.”

“Ồ? Ông chủ giỏi vậy sao?”

“Đúng vậy.” Trần Trác đắc ý, “Cả hai sếp đều rất ổn. Người phỏng vấn em nói chuyện rất dễ chịu, còn hôm nay em gặp một vị tiền bối cực giỏi, viết code làm cho Trình Hàm trố mắt.”

Nghe đến cái tên này, Trần Hạ lập tức nhớ ra: “Vậy là em và cô ấy lại làm đồng nghiệp?”

“Ừ. Cùng công ty nhưng khác bộ phận. Cô ấy vào nhóm của tiền bối kia, còn em làm thiết kế, ở nhóm phát triển game mới.”

Trần Trác hào hứng rủ chị gái tìm dịp đi ăn mừng, Trần Hạ đồng ý. Nhưng khi nghe cậu nói tên công ty mới, cô không khỏi giật mình: “Chi Tử Hoa?”

“Sao vậy, chị từng nghe qua hả?”

Chẳng những từng nghe qua…

“Có cơ hội thì chị đến xem thử đi. Văn phòng của họ cũng giống như tên công ty, khá thú vị đấy.”

Cô thầm nghĩ, so với văn phòng, ba ông chủ của công ty còn thú vị hơn.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy thật khó diễn tả thành lời. Lẽ ra cô nên hỏi em trai từ sớm, khi mới bắt đầu, cô nên quan tâm đến hướng đi của cậu hơn. Nhưng nghĩ lại, cô có hỏi cũng vô ích. Cô không khuyên nhủ, cũng chẳng giúp gì được cho cậu. Thậm chí, cô không biết mình thích hay ghét sự trùng hợp này.

Nghĩ đến lần chạm mặt Trình Hàm trong buổi tiệc cuối năm, cô không khỏi suy tư…

“Chị, chị?”

“Hả?” Cô hoàn hồn. “Em nói gì?”

“Em nói là công ty mới nằm trong khu khởi nghiệp, vào làm rồi em sẽ mua xe.”

Câu nói này cũng bình thường, nhưng cô lại dội cho một gáo nước lạnh: “Tiền đâu mà mua?”

“Mẹ cho em 150 ngàn.”

“Em nói bao nhiêu?”

Trần Trác chợt nhận ra mình lỡ lời: “À không, không phải cho, là cho vay, trả góp từng kỳ.”

Trần Hạ không quan tâm cậu có trả hay không, hay trả thế nào, mà chỉ thắc mắc: “Mẹ lấy đâu ra tiền?”

“Cái này em không rõ.”

Cậu không nói thêm gì, nhanh chóng cúp máy. Nhưng Trần Hạ lại cảm thấy nghi hoặc. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ hỏi về số tiền tiết kiệm của ba mẹ, chỉ biết rằng tài chính của họ không quá dư dả.

Cô không định thắc mắc về khoản tiền này, tránh để mẹ nghĩ rằng cô đang truy cứu. Song, Trần Trác nói sẽ ăn mừng, nhưng thực ra chẳng mấy bận tâm. Những ngày sau đó, hoặc là cậu hẹn hò với Lâm Khả, hoặc đến nhà vợ tương lai lấy lòng, hoàn toàn không dành thời gian cho cô.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, thoáng chốc đã sang giữa tháng Ba. Cuối tuần này, Tôn Như Phi gọi điện rủ cô đi dạo phố.

Vẫn là bạn bè đáng tin cậy nhất.

Trần Hạ cảm động vô cùng, dù vừa gặp đã bị chất vấn: “Chị mà không tìm em, em cũng chẳng định tìm chị nữa đúng không?”

Cô giải thích: “Em nghĩ dù sao chị cũng bận hơn.”

“Vậy còn em? Công việc dạo này thế nào?”

“Vẫn ổn.”

“Còn chuyện tình cảm?”

“…”

Tôn Như Phi nghe tin từ Tần Tử Minh, không nhịn được trêu ghẹo: “Người ta thành tâm mời mọc mà em cứ từ chối mãi, làm vậy chẳng phải đả kích lòng tự trọng của người ta sao?”

Cô đương nhiên biết “người ta” là ai, nhưng cô thực sự thấy không cần thiết: “Chị có tin một số thiện cảm là do khoảng cách mà có không?”

“Tin.”

“Vậy nên khi khoảng cách được kéo gần, thiện cảm sẽ biến mất.”

“Em nghĩ Hoa Thần tự động bật bộ lọc ưu ái với em?”

“Có thể.” Trần Hạ nhớ đến những lời mời của Ngô Trí Hoa. Rất ngắn gọn, cũng rất trang trọng. Mỗi chiều thứ Sáu, anh ấy đều nhắn: “Chào cô, mai cô có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm.”

Cô đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của những lời mời này. Lúc anh ấy mời lần thứ hai, cô đã đồng ý. Nhưng hôm đó, cô ngồi đợi ở nhà hàng nửa tiếng, đến khi anh ấy xuất hiện với bộ vest chỉnh tề… thì diễn biến sau đó lại không mấy suôn sẻ.

Tôn Như Phi bật cười: “Lạ nhỉ, hôm trước trên xe cậu ấy còn ổn lắm mà, sao đến lúc gặp riêng cậu ấy lại biến thành khúc gỗ?”

Trần Hạ nghĩ, cũng không hẳn là khúc gỗ. Ít nhất khi cô nhắc đến mối quan hệ giữa cô và Trần Trác, anh ấy vẫn có phản ứng. Nhưng phản ứng ấy giống như một ngọn lửa cồn— chỉ cần đậy nắp lại là tắt ngay.

“Có thể món bít tết hôm đó quá ngon, bọn em phải tập trung ăn để bày tỏ sự tôn trọng với nó.”

“Thôi đi, hẹn hò mà im lặng là kiêng kỵ nhất.”

“Vậy thì dừng ở đây thôi. Em tuyên bố buổi hẹn thất bại. Hai người không có điểm chung mà chỉ cố tìm hiểu nhau, ngồi chung bàn chẳng khác nào hai con ngỗng ngốc hóa tinh.”

Tôn Như Phi bị cô chọc cười: “Nhưng cậu ấy vẫn đang tiếp tục mời em mà. Có phải em cư xử quá lịch sự khiến cậu ấy hiểu lầm không?”

“Em nghĩ việc từ chối sau khi gặp mặt đã đủ rõ ràng rồi.” Trần Hạ nhún vai: “Xem ra hai người bọn em hoàn toàn không cùng tần số.”

“Được rồi.” Tôn Như Phi bỏ qua chuyện này, lại nhắc đến gia đình cô: “Vậy mẹ em không sốt ruột sao?”

“Mẹ em bây giờ chỉ quan tâm đến em trai em thôi. Để giữ thể diện cho em, bà còn đề nghị hai đứa nó có thể đăng ký kết hôn trước, tiệc cưới để sau.”

“Giờ lớp trẻ cũng chẳng thích mấy nghi thức rườm rà nữa.”

Tôn Như Phi nghĩ ngợi: “Mẹ em đề xuất vậy cũng hay, nhưng nếu là chị, chắc chị sẽ thấy lấn cấn. Ai cũng nói phải có thứ tự trên dưới, làm chị mà để em trai kết hôn trước, chẳng phải hơi sai sai sao? Mình khổ trước, lại còn phải ăn ‘cơm chó’ của nó, thật vô lý.”

Trần Hạ cười: “Hạnh phúc cũng có thứ tự sao?”

“Thông thường thì không, nhưng chị tự đặt ra quy định, chị ngang ngược vậy đó.”

Tôn Như Phi nhìn cô: “Về điểm này, em phải học hỏi chị nhiều vào.”

Hai người đi dạo từ chiều đến tối, cuối cùng, Tần Tử Minh đến đón Tôn Như Phi về. Trần Hạ từ chối nhờ anh ấy chở về, đợi họ đi xa rồi mới đi bộ đến trạm xe buýt.

Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, dòng xe và dòng người vẫn tấp nập. Cô nhớ lại lời Tôn Như Phi từng nói: Tần Tử Minh theo đuổi rất rõ ràng, nhưng tự ti đã khắc vào xương cốt. Khi sự nghiệp chưa thành, anh ấy không muốn hứa hẹn điều gì, vậy nên chị đành tự thuyết phục mình tận hưởng sự mập mờ này.

Cô đã hỏi: “Cảm giác mập mờ có dễ chịu không?”

Tôn Như Phi đáp: “Dĩ nhiên là không. Nhưng so với mập mờ, cô đơn còn khó chịu hơn.”

Khi nói câu đó, chị có chút u buồn, khiến Trần Hạ đoán rằng chắc hẳn chị đang nghĩ về điều gì đó trong quá khứ. Nhưng lúc đó không tiện hỏi, sau này càng khó nhắc lại.

Tôn Như Phi hôm nay hoàn toàn vui vẻ, còn cô— sau khi lắng nghe, chỉ có thể làm một người ngoài biết điều, không phá vỡ sự mập mờ của họ.

Xe buýt từ từ cập vào trạm. Cô lên xe, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Nhìn những tòa nhà vụt qua ngoài kia, cô chợt nghĩ— Một người thậm chí chẳng có nổi một mối quan hệ mập mờ, thì chắc chỉ có thể làm bạn với sự cô đơn thôi nhỉ?

Khi cảnh đêm ngoài cửa sổ tiếp tục lướt qua, cô bỗng rất muốn tìm một ai đó nói chuyện.

Dù nội dung không quan trọng, dù không liên quan đến cô, chỉ cần có người phản hồi, như vậy là đủ.

Có lẽ vì lần hiếm hoi có một mong muốn rõ ràng như vậy, đúng lúc xe vừa dừng đèn đỏ, điện thoại cô rung lên.

Tim cô đập rộn ràng. Nhưng khi nhìn thấy số hiện lên, hàng mày cô lập tức cau lại.

Nhất định là gọi nhầm.

Cô từ chối cuộc gọi. Chỉ là ngay sau đó, điện thoại lại rung lên lần nữa.

Cô do dự hồi lâu, rồi lạnh nhạt bắt máy: “Alo?”

“Là anh.”

“Tôi biết là anh.”

“Bây giờ em có tiện không? Anh có chuyện muốn nói với em.”

“…”

“Alo?”

Trần Hạ chuyển điện thoại từ tai trái sang tai phải.

Dù trong xe đang phát quảng cáo, giọng của Mạnh Thanh Minh vẫn chói tai như cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.