Trần Hạ không trông mong Mạnh Thanh Minh tìm mình có chuyện gì tốt đẹp, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe anh ta ấp a ấp úng gần nửa buổi. Đến khi vào vấn đề chính, mượn tiền, cô cảm thấy khó tin đến mức bật cười.
“Anh chưa tỉnh ngủ hay là uống nhiều quá rồi?”
“Không có, anh thực sự không còn cách nào khác.”
“Nhưng tôi cũng không phải là cách của anh.”
“Trần Hạ…”
Cô dứt khoát đáp: “Không có tiền, cúp máy đây.”
Mạnh Thanh Minh nghe tiếng tút tút trong điện thoại, rút hộp thuốc lá trong túi ra, tự cười giễu mình, cái này gọi là gì? Tự rước nhục vào thân?
Mặc dù đã đoán trước kết quả, nhưng anh ta vẫn thấy hụt hẫng và bất lực. Châm điếu thuốc, trong đầu anh ta toàn là gương mặt giận dữ của Giang Dao. Theo kế hoạch, hai người họ sẽ kết hôn vào dịp 1/5, nhưng ngoài nhà và xe cộ, các khoản chi khác cũng không hề nhỏ. Căn nhà ba mẹ anh ta chuẩn bị trước đó, Giang Dao chê không hợp ý, nên họ bán rồi mua căn khác ở vị trí tốt hơn nhưng diện tích lại nhỏ hơn, khiến cô ta luôn bực dọc không thôi.
Anh ta không ngờ khi lén lút hẹn hò, cả hai có vẻ hợp nhau, nhưng khi bàn chuyện cưới xin, những mâu thuẫn vụn vặt lại có thể khiến người ta phát điên. Tất nhiên, anh ta không cho phép mình phát điên—vì sắp có một sinh linh bé nhỏ ra đời. Nhưng Giang Dao cứ dai dẳng nhắc lại chuyện hai trăm ngàn đã đưa đi, anh ta không muốn cãi nhau nên chỉ có thể chọn cách trốn tránh.
Vừa rồi, sau một cuộc điện thoại căng thẳng về chi phí trang trí nhà và tiệc cưới, anh ta không biết xả cơn bực bội vào đâu, lại nảy sinh chút hy vọng mong manh, liền gọi cho Trần Hạ, muốn thử xem cô có biết chuyện này không. Dựa theo tính cách của cô, nếu không biết, chắc chắn sẽ không đồng ý để mẹ mình nhận tiền trong lặng lẽ, làm tổn thương lòng tự trọng của cô. Nếu đúng vậy, anh ta có thể dễ dàng đòi lại tiền.
Vậy nên, khi cô thẳng thừng nói “Không có tiền”, anh ta bỗng chốc như bị dội một gáo nước lạnh, cô hoàn toàn có thể từ chối anh ta từ góc độ đạo đức, điều đó chứng tỏ cô không hề hay biết chuyện này.
Anh ta rít một hơi thuốc, cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình. Nhưng xấu hổ thì làm được gì? Vài ngày sau, khi bị ba vợ tương lai gây áp lực về chuyện cưới xin, anh ta vứt bỏ luôn cả lòng tự trọng.
Cuộc gọi từ Mạnh Thanh Minh khiến Trần Hạ cảm thấy khó hiểu, cuối cùng chỉ có thể quy kết là do quỷ thần xui khiến.
Con người mà, đôi khi cũng rảnh rỗi đến mức chẳng có chuyện gì để làm. Cô tự nhủ coi như chưa từng nhận được cuộc gọi này, không cần phải bận tâm. Nhưng không ngờ, anh ta cứ như cố tình đối đầu với cô vậy, cách vài ngày lại gọi một cuộc. Chiều hôm nay, điện thoại lại rung lên. Cô quyết định sẽ nói thẳng rồi chặn số, cô rốt cuộc đã làm gì sai mà phải chịu sự quấy rối vô lý này? Thế nhưng, trước khi cô kịp nổi nóng, giọng anh ta lại trở nên cứng rắn, trực tiếp hỏi liệu mẹ cô có thể trả lại hai trăm ngàn hay không.
Cô sững người. Đến khi hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng cô như có một ngọn núi lửa bùng nổ, đồng thời cũng cảm thấy như bị roi quất mạnh, chân tay bỗng dưng bủn rủn.
“Trần Hạ, thực ra em cũng hiểu mà. Phần trang trí thô là em chi tiền, nhưng nội thất và đồ đạc đều mua chung. Em vốn tiết kiệm, không chọn loại đắt tiền. Nếu tính kỹ lại, có khi còn chưa đến hai trăm ngàn—”
“Anh im đi.” Cô siết chặt lòng bàn tay, đôi môi run rẩy: “Tôi phải đi hỏi mẹ tôi. Trước khi tôi trả lời, đừng gọi cho tôi nữa.”
Mẹ Trần bất ngờ khi cô biết chuyện này, nhưng phản ứng còn mạnh hơn cả cô: “Nó còn mặt mũi mà tìm con?”
“Mẹ chỉ cần nói thật cho con biết.”
“Phải, mẹ đã nhận tiền từ nhà nó…”
“Mẹ!” Trần Hạ tức đến mức toàn thân run lên.
Nhưng mẹ cô vẫn tiếp tục: “Con còn giận mẹ? Con đúng là ngốc, chịu thiệt không biết cắn lại. Cứ để chúng nó bên nhau làm như đôi chim liền cánh, mẹ nhìn mà xót, tai nghe mà đau! Chúng nó nợ con, đáng lẽ phải trả giá!”
“Tại sao mẹ không nói trước với con?”
“Nói trước thì con chắc chắn sẽ ngăn cản mẹ! Mẹ còn lấy được chắc?”
“Vậy sau khi lấy rồi thì sao?”
“Nói ra thì sao? Không phải bây giờ con cũng chỉ biết trách móc mẹ, thậm chí còn muốn mẹ trả lại tiền à?” Giọng bà đanh thép hơn. “Đừng mơ! Nhà nó toàn chọn người mềm yếu để bắt nạt, có giỏi thì cứ đến tìm mẹ đây này!”
Trần Hạ nhắm mắt, giọng nói tràn đầy mệt mỏi: “Được thôi, con không kêu mẹ trả nữa. Nhưng mẹ đưa tiền lại cho con. Dù sao thì đây cũng là tiền của con.”
“Mẹ biết chứ, mẹ đưa con năm mươi ngàn trước, phần còn lại mẹ cho Trần Trác rồi. Nó cần gấp để mua xe, mẹ sẽ trả dần.”
Tựa người vào tường, Trần Hạ cảm thấy bất lực: “Mẹ, mẹ lúc nào cũng như vậy…”
“Như thế nào?”
Cô không trả lời, chỉ cúp máy trước.
—
Ở Lư Thành hơn một tháng nay, Từ Kiêu mỗi ngày đều dậy từ sáu giờ sáng, đi ngủ lúc mười một giờ tối, điều chỉnh trạng thái rất tốt. Để nâng cao hiệu suất, anh điều một người từ dưới lên làm trợ lý, phụ trách các công việc vụn vặt, còn anh thì tập trung giám sát, họp hành và hoàn thiện quy trình quản lý.
Tiểu Trịnh ở trụ sở chính trở thành cầu nối đắc lực của anh. Tần Tử Minh cũng thường xuyên báo cáo tình hình. Anh biết công ty mới tuyển bốn người, có rất nhiều khách hàng đến thăm, hiệu quả vận hành của nền tảng tốt hơn dự kiến, khiến anh vừa thở phào nhẹ nhõm vừa tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nhờ các mối quan hệ từ bạn bè và đồng nghiệp cũ, anh thiết lập được vài kênh kết nối ở Lư Thành. Sau khi bộ phận thị trường trình bày và đàm phán, các hợp đồng mới lần lượt được ký kết.
Mặc dù luôn bận rộn, nhưng mọi thứ đã dần đi vào quỹ đạo. Sau giờ làm, anh tắm nước nóng để xua tan mệt mỏi, cuối tuần thì ngủ đến khi tự nhiên tỉnh. Nếu tâm trạng tốt, anh còn trò chuyện với gia đình, nghe về những câu chuyện bát quái của một người… À không, hai người.
Tần Tử Minh hiếu kỳ hơn cả anh, liên tục dò hỏi Hoa Thần đã hẹn ở nhà hàng nào, mấy giờ, sau bữa ăn có hoạt động gì không… Nhưng Ngô Trí Hoa thiếu sự tinh tế, tưởng tượng cũng kém, lại còn liên tục bị từ chối: “Cô ấy vẫn nói là không có thời gian.”
“Vậy thì cứ chờ cô ấy có thời gian thôi.” Từ Kiêu động viên, “Đừng bỏ cuộc, cứ tiếp tục hẹn, lần đầu thể hiện không tốt cũng không sao, trước lùi sau tiến.”
“Nhưng lần tới nên nói chuyện gì đây?”
“Từ Kiêu đó!” Tần Tử Minh chen vào. “Cậu cứ kể chuyện hồi đại học, cậu giỏi thế nào, đã bao lần đè bẹp Từ Kiêu ra sao, đảm bảo gây ấn tượng mạnh.”
“……”
“Biến.” Từ Kiêu gửi một sticker đá vào mông chó, nghĩ một lát rồi nói: “Hoa Thần, cậu đừng căng thẳng, cứ thể hiện trạng thái tự nhiên nhất. Cô ấy là người tốt, sẽ không cười nhạo cậu đâu. Có lẽ lần đầu tiên cậu quá hồi hộp làm bầu không khí trở nên gượng gạo, khiến cô ấy không dám thử nữa.”
Ngô Trí Hoa thẳng thắn: “Chỉ cần ở riêng với cô ấy, lòng bàn tay tôi liền đổ mồ hôi.”
“Chủ yếu là do cậu ít tiếp xúc với phụ nữ.” Tần Tử Minh bật cười: “Thế này đi, lần tới hẹn cô ấy thì kiếm cái cớ, chẳng hạn như công ty tổ chức hoạt động tập thể, bảo cô ấy rủ bạn bè đi cùng. Chúng tôi sẽ phối hợp với cậu.”
“……” Ngô Trí Hoa bừng tỉnh: “Chiêu này hình như anh dùng rồi?”
“Thực tế chứng minh hiệu quả không tệ.”
Ba người tán gẫu dăm ba câu rồi nhanh chóng ai làm việc nấy. Từ Kiêu rời khỏi nhóm chat, lúc này mới nhớ ra Hoa Thần đang theo đuổi ai. Nghĩ một lúc, anh nhắn tin WeChat: “Cậu chắc chắn có cảm giác với cô ấy chứ?”
“Chắc chắn.”
“Vậy cậu bắt đầu thích cô ấy từ khi nào?”
“Không biết.”
“Không biết? Tiếng sét ái tình?”
“Không biết.” Vẫn là câu trả lời ấy. “Nhưng cứ nghĩ đến cô ấy là lúc thì hồi hộp phấn khích, lúc lại bực bội thất vọng.”
“Không lý do?”
“Đúng, không lý do.”
Vô nghĩa, không có chút logic nào. So với lập trình thì thứ này thần kỳ hơn nhiều, cũng phiền phức hơn nhiều.
“Hoa Thần.”
“?”
Từ Kiêu bỗng không biết phải nói gì. Không rõ vì anh chợt nhớ đến giấc mơ vô duyên vô cớ ấy, hay vì đang bàn luận về một chủ đề phức tạp với một người hoàn toàn ngây thơ.
Anh lắc đầu xua đi những suy nghĩ mơ hồ kia, dù hiện tại anh cũng chưa có hứng thú phân tích chúng thấu đáo: “Không có gì.”
Thứ sáu tuần này, Từ Kiêu xử lý xong công việc trong tay, bảo trợ lý đặt vé máy bay về Lam Thành. Vì sau Tết anh vẫn làm việc ở bên ngoài, lần này nhân dịp Thanh Minh có thể về nghỉ ngơi bảy tám ngày.
Trưa hôm sau, anh đến nơi, báo tin về nhà xong thì đi gặp nhóm bạn ở Tử Chi Hoa. Trong chiếc vali nhỏ của anh có nửa thùng đặc sản. Tần Tử Minh cười nhạo, anh chỉ đáp: “Học theo Hoa Thần, đây mới gọi là ‘lễ nhẹ tình sâu’.”
“Được rồi, được rồi, có là được. Hoa Thần chưa đến, trà để dành cho cậu ấy, còn đồ ăn vặt để mang lên công ty chia cho mọi người.” Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tiếp đón, Tần Tử Minh đi cùng anh ra ngoài: “Về nhà hay về Nhã Phong?”
“Nhã Phong, tôi chỉ đang kiếm xe đi nhờ thôi.”
Trên đường, anh gọi dịch vụ dọn dẹp nhà cửa. Khi đến khu chung cư, bước vào thang máy, anh lấy từ trong túi ra vài gói cá khô định biếu hàng xóm. Nhưng khi lên đến tầng hai mươi, anh thấy một người đàn ông lạ mặt đang ấn chuông phòng 2002.
Anh tiến lại gần, cửa mở ra, nhưng người xuất hiện không phải Trần Hạ mà là một chàng trai trẻ hơn.
Từ Kiêu nghe thấy cậu ta chửi thề: “Anh cũng dám đến đây à?”
Nói xong liền giơ nắm đấm định đấm thẳng vào mặt đối phương. Người kia né sang bên, chuẩn bị đánh trả thì bỗng có một giọng nữ vang lên: “Muốn đánh thì xuống dưới mà đánh.”
Mạnh Thanh Minh nhìn Trần Trác với ánh mắt khó chịu: “Cậu thật là không thể nói lý!”
Lời chưa dứt, Trần Trác đã túm lấy cổ áo anh ta kéo vào trong. Trần Hạ định ngăn lại nhưng bị xô vào cạnh cửa. Nhìn thấy vậy, Từ Kiêu vội đặt đồ xuống rồi bước tới.
Trần Hạ nhìn thấy anh, có chút bất ngờ, cũng có chút tránh né.
Từ Kiêu theo vào trong, thấy chàng trai trẻ giáng một cú đấm vào đối phương. Người kia ôm mặt, rên lên: “Trần Trác, đừng tưởng tôi không đánh lại cậu!”
“Đánh đi!”
“Tôi…”
“Đủ rồi!” Trần Hạ đẩy Trần Trác đang lao lên, quay sang Mạnh Thanh Minh: “Anh đi trước đi.”
Mạnh Thanh Minh lùi lại, đứng ở cửa chính là Từ Kiêu. Không biết từ khi nào anh đã đóng cửa lại, nhìn Trần Hạ, cô cũng nhìn anh, nhưng ánh mắt đầy phức tạp và xa lạ.
Cả hai không ai nói gì. Một lát sau, Từ Kiêu tránh sang một bên.
Mạnh Thanh Minh đánh giá anh một chút rồi rời đi. Trần Trác bất mãn: “Chị!”
“Em cũng đi đi.”
“Em…”
“Chị nói em đi!” Giọng cô cứng rắn. Trần Trác hừ một tiếng, cầm áo khoác rời khỏi. Ánh mắt Từ Kiêu dừng lại trên bàn tay siết chặt của Trần Hạ.
Anh định mở lời, nhưng cô bỗng ngẩng đầu.
Anh hỏi: “Người kia là ai?”
“Em trai tôi.”
“Còn người trước đó?”
“Bạn trai cũ của tôi.”
“Mới gặp đã động tay động chân, thù hận sâu sắc lắm sao?”
Cô không trả lời, chỉ chỉnh lại món đồ trang trí bị đổ trên tủ giày. Từ Kiêu vươn tay giúp cô, nhưng cô lại tránh đi, ánh mắt cảnh giác.
Cô phản ứng quá nhanh, không hề che giấu.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Từ Kiêu bỗng nhói lên một chút.