Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục

Chương 38: Chương 38




Hôm nay Từ Kiêu mặc một chiếc áo khoác đen, Trần Hạ nắm lấy hai bên túi áo của anh, tạo thành một vòng cung nửa vời, nhưng ở giữa vẫn có một khoảng cách. Anh nhìn xuống: “Cô đang ôm tôi hay ôm không khí vậy?”

Cô ngước lên, chưa kịp trả lời, anh đã bước lên một bước, kéo cô vào lòng. Cô hơi giãy giụa, nhưng anh siết tay lại: “Được rồi, đừng thấy gượng gạo nữa. Hãy từ từ thả lỏng, chỉ khi cơ thể không còn căng thẳng thì tinh thần mới có thể thoải mái hơn.”

Giọng anh tự nhiên, thoải mái, khiến Trần Hạ cũng không còn ngại ngùng nữa. Dù sao, ngay khoảnh khắc cô chủ động dựa vào anh, cô đã thừa nhận rằng mình là người cần anh hơn. Cô cố gắng thả lỏng trong vòng tay anh, tựa gần vào anh hơn, còn anh đứng thẳng, đỡ lấy cô, đồng thời truyền cho cô một sự vững vàng ngang bằng.

Dưới ánh nắng xuân dịu nhẹ, tiếng chim hót như những nốt nhạc rộn ràng, gợi lên sự mệt mỏi đã tích tụ từ lâu trong cô. Cô không còn nhớ lần cuối cùng mình ôm ai đó là khi nào nữa. Trong công việc, người ta chỉ biết cúi đầu, bắt tay, nhưng những cử chỉ vượt quá giới hạn an toàn như ôm chỉ có thể dành cho những người đặc biệt.

Cô rất biết ơn sự rộng lượng và chân thành của Từ Kiêu, đã cho cô một khoảng không gian nhỏ để buông thả bản thân.

Cô chậm rãi đưa tay lên, cẩn thận ôm lấy lưng anh. Anh nhanh chóng nhận ra: “Nếu muốn khóc thì cứ khóc, đừng kìm nén.”

Cô nhắm mắt lại, giọng nghèn nghẹn: “Không sao, tôi vẫn ổn.”

Từ Kiêu nghĩ, “Vẫn ổn” là một từ rất an toàn.

“Thật ra tôi hiểu cảm giác của cô. Khi bị ấm ức bên ngoài, cô có thể về nhà trút bỏ. Nhưng nếu ngay cả ở nhà cũng không yên ổn, thì chẳng biết phải tìm ai để chia sẻ.”

“Nghe như anh cũng từng trải qua chuyện này.”

“Cô xem, cô lại bắt đầu chuyển hướng về phía tôi rồi.” Anh hạ giọng, “Bây giờ là tôi khó chịu hay cô khó chịu?”

Cô im lặng hồi lâu: “…Tôi.”

“Vậy nên, đừng nghĩ đến chuyện trốn tránh. Trước khi giải quyết vấn đề, cô phải đối diện với nó.”

Anh cảm thấy đầu cô hơi cử động, liền hỏi: “Sao vậy?”

“Anh có thể im lặng một lúc không?”

Được rồi, chắc anh lại làm cô thấy phiền rồi. Anh im lặng, nâng cánh tay phải lên, siết cô chặt hơn một chút. Đúng là đôi khi, trong một số tình huống, hành động có sức mạnh hơn cả lời nói.

Trần Hạ dần bình ổn lại trong vòng tay anh. Lấy lại tinh thần, cô cứ nghĩ mình đã ôm anh rất lâu, nhưng thực ra, những người đi ngang qua lúc nãy vẫn chưa đi đến đầu bên kia.

Cô lau nước mắt, buông anh ra: “Cảm ơn anh, bây giờ tôi ổn hơn nhiều rồi.”

Nhanh vậy sao?

Từ Kiêu thả tay xuống, cô cũng lùi lại nửa bước, nhìn thấy trong mắt anh vằn lên những tia máu mệt mỏi.

“Anh vừa từ Lư Thành về, chắc cũng rất mệt. Mau về nghỉ đi.”

“Đừng lo cho tôi, tôi còn tràn đầy năng lượng lắm.”

“Thật hay giả vậy?”

“Thật chứ. Giờ tôi là Nữ Oa trong các Nữ Oa đây này.”

“Nữ Oa?”

Anh nhớ đến những khẩu hiệu trong nhà máy: “An toàn lao động là trên hết.”

“Trước kia tôi cứ tưởng mấy câu đó chỉ để làm màu, giờ mới thấy việc vá trời đúng là không dành cho người thường. Nhưng may mà tôi cao, chứ nếu là cô, chắc còn phải kê thêm thùng giấy mới làm được.”

Trần Hạ bị anh chọc cười, đôi mắt cong lên vui vẻ. Từ Kiêu nhìn cô: “Sao vậy? Đúng là như con mèo đổi mặt vậy, khóc xong lại cười ngay được.”

Cô cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ đi bên phải anh, rồi hỏi ngược lại: “Bây giờ anh có đói không?”

“Đói.”

“Vậy tôi mời anh ăn cơm nhé.”

“Lại ăn đồ nướng sao?”

“Không phải.”

Bước chân cô bỗng nhẹ nhàng hơn, nghĩ thầm: Cho dù vốn không có chuyện gọi đồ ăn bên ngoài gì kia, cô cũng nên mời anh một bữa tử tế.

Từ Kiêu bị cô kéo đến một nhà hàng Trung Hoa trong trung tâm thương mại gần đó. Anh nhìn thoáng qua chiếc đèn trần hình tinh vân, rồi nghe cô nói: “Quán nướng nhỏ, đông người, chỗ này tiện trò chuyện hơn.”

Anh mỉm cười nhìn cô, được thôi, cuối cùng cũng xem anh là người để tâm sự rồi: “Cô chắc chứ? Không muốn giải thích về chuyện lúc nãy trước sao?”

“Chuyện lúc nãy?”

“Em trai cô,” anh dừng một chút, “và người đã khiến cô không kết hôn được.”

“À.” Trần Hạ gật đầu, cầm ấm trà trên bàn rót cho cả hai, rồi nhanh chóng kể rõ ngọn ngành câu chuyện.

Nghe xong, Từ Kiêu nói: “Vậy tức là cô giận vì mẹ cô giấu cô để lấy tiền, cũng giận vì bà ấy đưa số tiền đó cho em trai cô?”

“Đúng vậy. Tôi cảm giác mình chỉ là công cụ kiếm tiền của bà ấy, mà bất cứ quyết định nào bà ấy đưa ra, dù liên quan mật thiết đến tôi, bà ấy cũng chưa từng quan tâm đến cảm nhận của tôi.”

Ánh mắt Từ Kiêu dừng trên khuôn mặt cô: “Cô không thấy mẹ mình thiên vị sao?”

“Hồi nhỏ có, nhưng lớn lên thì đỡ hơn.”

Lại là đỡ hơn.

“Tại sao? Cô tự thuyết phục bản thân sao?”

“Coi như vậy đi. Hồi trước tôi hay giận ba mẹ thương em trai hơn, sau này nghĩ lại, tôi lớn hơn nó năm sáu tuổi, nhận được tình thương sớm hơn nó năm sáu năm, vậy nên…” Cô nhấp một ngụm trà.

Từ Kiêu nhận xét: “Nghe giống như cô đang tự an ủi mình.”

Trần Hạ chỉ cười.

“Cô chưa bao giờ tranh giành với em trai sao?”

“Đương nhiên là có chứ, nhưng mà… tranh kiểu gì?” Hồi nhỏ tranh đồ ăn, quần áo, đồ dùng, nhưng cái gì Trần Trác có, cô cũng có, chỉ là cậu nhiều hơn chút. Lớn rồi lại tranh giành sự quan tâm, nhưng thể chất Trần Trác không tốt bằng cô, chỉ cần đau đầu, sốt nhẹ, đừng nói ba mẹ, ngay cả cô cũng sốt ruột.

Những đứa trẻ biết khóc sẽ được dỗ dành, vì chúng biết cách phát tín hiệu cần được quan tâm. Dù là được đáp ứng hay được ai đó cần đến, bản thân nó cũng đã là một dạng hạnh phúc.

“Từ nhỏ tôi đã được dạy là phải nhường nhịn nó, giúp đỡ nó. Nhưng nếu nó bị chiều hư, đòi hỏi quá đáng, tôi có thể từ chối hoặc tránh xa. Chỉ là, thực tế thì, nó tuy nóng nảy nhưng rất hiểu chuyện. Nếu tôi gặp rắc rối, nó sẽ đứng ra bảo vệ tôi. Những gì mẹ tôi lén đưa nó, nó cũng chia lại cho tôi. Nó chưa từng coi việc nhận nhiều hơn là lẽ đương nhiên, vậy nên tôi cũng không có lý do để ghét nó.”

“Nhưng mẹ cô và em trai cô không giống nhau.”

“Đúng vậy, không giống.” Quan hệ anh chị em là điều không thể lựa chọn, nó có thể trở nên thân thiết hơn hoặc xa cách hơn, điều đó dễ hiểu. Nhưng con cái là lựa chọn của cha mẹ, và một khi đã chọn sinh và nuôi dưỡng, lẽ ra họ phải đối xử công bằng với tất cả.

Cô biết con người không thể lúc nào cũng lý trí—ba mẹ có thể thiên vị vì một đứa trẻ đẹp hơn, thông minh hơn, ngoan ngoãn hơn, hoặc đơn giản chỉ vì nó là con trai. Nhưng cô vẫn tin rằng họ có trách nhiệm đối xử bình đẳng: “Thực ra tôi cũng tham lam lắm. Ba mẹ không hề bạc đãi tôi, tôi chỉ nhận được ít hơn em trai một chút, nhưng lại quên mất rằng mình vẫn có nhiều hơn rất nhiều người.”

“Vậy tức là cô biết đủ.”

“Biết đủ là một phẩm chất tốt sao?”

“Đương nhiên.” Từ Kiêu dịch bộ chén dĩa qua một bên để nhân viên dễ dàng bày món ăn lên. “Tôi nghĩ cô nên nói chuyện nghiêm túc với mẹ mình. Tôi tin rằng bà ấy lấy số tiền này không chỉ để giúp em trai cô, mà còn muốn bù đắp tổn thất cho cô. Chỉ là, vì một số lý do khác, nên…”

Từ Kiêu đột nhiên dừng lại.

Dù anh lớn lên dưới sự nghiêm khắc của ba, nhưng đó cũng là một kiểu yêu thương. Ba mẹ anh, ông bà anh, cả chú hai và thím hai đã khuất, đều đã dành cho anh sự quan tâm đầy đủ và chân thành.

Anh chưa bao giờ phải mổ xẻ, so sánh, rồi tự an ủi bản thân rằng những gì mình có còn nhiều hơn mất mát.

Bỗng nhiên, anh thấy có chút áy náy: “Trần Hạ.”

Cô lại bắt đầu tự kiểm điểm: “Anh nói đúng, tôi nên nghiêm túc nói chuyện với mẹ. Những năm qua chúng tôi ít giao tiếp quá, nên bà ấy mới tự cho là mình đang làm điều tốt cho tôi, nghĩ rằng tình cảm của tôi với Mạnh Thanh Minh có thể tính toán bằng tiền.”

Từ Kiêu nhanh chóng hiểu ra Mạnh Thanh Minh là ai. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh người đàn ông đó—bề ngoài cũng được, dáng cao gầy, bị đánh cũng không đánh lại, có lẽ tính tình khá trầm.

“Cô với anh ta… tình cảm sâu đậm lắm sao?”

“Từ khi tốt nghiệp đại học đến năm ngoái, dù không sâu, thì cũng là quãng thời gian khá dài.” Trần Hạ không né tránh, “Lúc mới chia tay, tôi thường nghĩ, đây có lẽ là báo ứng vì tôi quá thực tế.”

“Thực tế?”

“Ừ.” Cô nhớ lại quá khứ.

“Khi còn trẻ, ba tôi là tài xế xe tải, mẹ tôi theo ông chạy đường dài, để tôi lại nhà ông nội dưới quê. Sau này ba tôi bị bệnh cột sống, họ thuê một sạp ở chợ thị trấn bán hàng, ngày nào cũng dậy sớm thức khuya. Tôi biết họ kiếm tiền rất vất vả, nên từ nhỏ không dám tiêu xài hoang phí. Đến khi tự kiếm ra tiền, toi chỉ muốn tiết kiệm, sợ một ngày nào đó rơi vào cảnh túng thiếu.”

Người sợ nghèo sẽ luôn có những toan tính thực tế, kể cả trong tình cảm: “Khi quen Mạnh Thanh Minh, tôi thấy anh ta học giỏi, tính cũng tốt, tiếp xúc nhiều rồi thành người yêu. Năm tốt nghiệp, nghe anh ta nói muốn thi công chức, tôi đã rất vui. Vì nếu đậu, điều đó đồng nghĩa với việc trong ba, bốn chục năm tới, tôi không phải lo về vấn đề việc làm của anh ta nữa.”

Cô bật cười tự giễu: “Buồn cười không? Yêu đương mà lại có suy nghĩ ích kỷ như vậy. Cho nên, có lẽ là do sự ích kỷ của tôi khiến ông trời nổi giận, để rồi anh ta dần trở thành một người mà tôi không còn nhận ra nữa. Hoặc cũng có thể không phải anh ta thay đổi, mà là tôi, hoặc cả hai chúng tôi đều đổi thay, rồi càng lúc càng không còn phù hợp.”

“Không phù hợp không chỉ vì thay đổi. Không thay đổi cũng có thể trở nên không phù hợp.”

“?”

Trần Hạ nhìn anh.

Không thay đổi cũng không phù hợp—anh đang nói về mình và Khương Tử Hân sao?

Cô không biết nhiều về chuyện của họ, nhưng cô biết cô Khương có quan hệ thân thiết với tổng giám đốc Giang. Lẽ nào việc chia tay của anh cũng liên quan đến một sự cân bằng nào đó?

Cô cảm thấy chủ đề này không an toàn. Hai người vốn không có điểm giao nhau trong chuyện tình cảm, mà những người cùng cảnh ngộ thì không nên tiếp tục bàn về người yêu cũ.

Cô định chuyển hướng câu chuyện, mời anh ăn, nhưng anh lại lên tiếng: “Tôi nên xin lỗi cô.”

Cô ngạc nhiên: “Xin lỗi chuyện gì?”

“Cô luôn là người cho đi. Những gì cô dành cho những người xung quanh nhiều hơn những gì cô nhận lại.”

Anh nhìn cô, chia sẻ suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu: “Trước đây, tôi thường giao công việc cho cô, có chuyện gì cũng nhờ cô giúp đỡ. Sau này, dù cô đã nghỉ việc, tôi vẫn tự ý nhờ cô ở bên cạnh Tôn Như Phi, chỉ vì cô thông minh, hiểu chuyện và có mối quan hệ tốt với chị ấy… Nếu nói về công việc, ít ra tôi còn trả lương cho cô. Nhưng trong chuyện cá nhân, tôi chỉ biết đòi hỏi, mà quên mất rằng cô cũng cần được quan tâm, cũng cần có người ở bên cạnh.”

Giọng anh chân thành, bàn tay đang cầm đũa của Trần Hạ khựng lại. Cô ngước lên nhìn anh, cảm giác như có một dòng điện nhẹ lướt qua tim.

Anh nghiêm túc nói: “Tôi thật lòng đó.”

“Vậy… tôi cũng thật lòng nhận lấy.” Cô khẽ cười, dùng nụ cười để che giấu chút chua xót và mềm mại còn sót lại sau dòng điện ấy.

Khoảnh khắc này, cô bỗng nhớ đến Ngô Trí Hoa. Trong số những lần trò chuyện ít ỏi giữa họ, điều khiến cô ấn tượng nhất chính là đánh giá của anh ấy về Từ Kiêu—

“Cậu ấy trông có vẻ hời hợt, nhưng thực ra rất tốt bụng, cũng rất ấm áp.”

Và giờ đây, sự ấm áp ấy dường như đang chiếu rọi lên chính cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.