Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục

Chương 37: Chương 37




Trần Hạ nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của anh, ý thức được rằng mình đã phản ứng quá mức. Cô đứng thẳng đối diện anh, điều chỉnh giọng điệu: “…Xin lỗi, tôi sắp phải ra ngoài.”

“Đi đâu?”

“…”

“OK, hiểu rồi, không liên quan đến tôi.” Từ Kiêu quan sát cô vài giây, sau đó quay người rời đi. Trần Hạ bị anh làm cho ngẩn ra, quên mất đóng cửa, cô đi vào phòng tắm rửa mặt, cột tóc lên, sau đó lấy một túi khẩu trang trong phòng khách.

Không ngờ ra ngoài lại chạm mặt Từ Kiêu lần nữa. Cô không chào hỏi, bước vào thang máy thì nhận được điện thoại của Mạnh Thanh Minh.

“Đối diện khu chung cư có một quán cà phê, vào đó đợi tôi.” Cô đáp ngắn gọn, giọng rất nhẹ. Từ Kiêu nhìn bóng dáng phản chiếu của cô trên cửa thang máy, cố nén cơn xúc động muốn quay đầu nhìn cô.

Vài phút sau, Trần Hạ gặp Mạnh Thanh Minh trong quán.

Anh ta chống một tay lên cằm, tiện thể che nửa khuôn mặt bị đánh. Trần Hạ ném khẩu trang qua cho anh ta, mở lời thẳng thắn: “Sao anh biết tôi ở đây?”

“Bác gái nói cho anh biết.” Anh ta lấy một cái đeo vào, trông có vẻ thoải mái hơn một chút, “Anh nói với bác gái là bán nhà kiếm được chút tiền, muốn chia cho em, sợ em không nhận nên định đưa tận tay. Bác gái còn vui lắm.”

“Bây giờ anh giỏi bịa chuyện thật.”

Mạnh Thanh Minh im lặng một lúc, rồi đứng dậy đi ra quầy gọi đồ. Trần Hạ không khỏi trách mẹ mình, tại sao trong chuyện liên quan đến Mạnh Thanh Minh, bà luôn vô tình hay cố ý đối nghịch với cô? Chả trách khi ấy cô gọi Trần Trác đến để hỏi chuyện hai trăm ngàn, Mạnh Thanh Minh lại gọi điện nói rằng anh ta đang ở cổng khu chung cư.

Cô đã vô cùng bối rối, do dự hồi lâu mới cho anh ta lên lầu. Cô vốn định để anh ta đối chất với Trần Trác, nhưng tính tình của Trần Trác quá nóng nảy, trước đây đã từng đánh nhau với anh ta, giờ lại tái diễn trước mặt cô. Cô ghét cái kiểu giải quyết bằng nắm đấm này. Vậy nên, đến nước này, cô chỉ có thể tự mình xử lý.

Mạnh Thanh Minh chờ nhân viên mang latte đến, rồi đưa cho cô một ly: “Anh nhớ em thích uống lạnh.”

Cô ngắn gọn: “Tôi hy vọng anh có gì thì nói thẳng.”

“…Được thôi.” Anh ta thu tay lại. “Vẫn là chuyện tiền.”

“Ý anh là tôi phải trả lại anh nguyên vẹn hai trăm ngàn?”

“Không hẳn vậy.” Anh ta khoanh tay, ngôn ngữ cơ thể thể hiện sự ôn hòa, như đang thương lượng. “Số tiền này anh có thể đưa em, nhưng dạo này anh chi tiêu nhiều, trong tay không xoay sở kịp, nên… có thể coi như em cho anh mượn trước không? Đợi anh nhận được tiền mừng cưới, rồi sẽ từ từ trả em…”

Anh ta càng nói càng nhỏ, rõ ràng là không có đủ tự tin. Ba mẹ anh ta vốn dĩ đã không đồng ý chuyện anh ta bán nhà đổi nhà lung tung, cộng thêm nhà Giang Dao không bỏ ra xu nào, nhưng đám cưới lại phải thật hoành tráng, thế nên họ cãi nhau với anh ta không ít lần.

Anh ta biết không thể xin tiền ba mẹ nữa, nhưng áp lực từ ba mẹ vợ và vợ tương lai lại bày ngay trước mặt. Cực chẳng đã, anh ta đành vứt bỏ lòng tự trọng để cầu cứu cô.

Trần Hạ chẳng buồn nghĩ xem đây có phải cái cớ anh ta cố tình viện ra hay không. Mấy ngày nay cô bị mẹ chọc tức đến mức đầu óc quay cuồng, chỉ muốn tính toán sòng phẳng với anh ta.

Nghe xong, cô bình tĩnh một lúc, cầm điện thoại lên, gửi cho anh ta một bảng tính kèm theo ảnh chụp các giao dịch chuyển khoản. Cô vốn có thói quen lưu lại mọi thứ khi làm việc, và thói quen này giúp cô tránh được không ít rắc rối.

Cô nghiêm túc nói: “Được thôi, anh muốn nói chuyện tiền bạc, vậy chúng ta tính toán rõ ràng. Từ lúc thuê công ty thiết kế, mọi chi phí sửa nhà tôi đều có ghi lại. Còn về đồ nội thất, sofa và tivi là do anh mua, nên tôi đã trừ đi hai mươi tám ngàn. Tổng số tiền còn lại là một trăm bảy mươi ba.”

“…”

Cô biết chắc chắn anh ta cũng đã có tính toán riêng, nếu không sẽ không sẵn sàng dùng hai trăm ngàn để dàn xếp mọi chuyện. Mẹ cô có lý, nhưng không ai lại chịu thiệt lớn như thế mà không có lý do.

“Nếu anh không yên tâm, có thể kiểm tra lại. Hơn nữa, nếu tôi nhớ không nhầm, khi ba mẹ anh mua căn nhà đó đã thanh toán toàn bộ một triệu tám trăm ngàn. Bây giờ anh bán đi, được bao nhiêu?”

“…Hai triệu một trăm năm mươi ngàn.”

“Vậy tức là tăng giá khoảng 20%.” Cô mở máy tính lên, giọng điệu hoàn toàn công vụ. “Tôi bỏ phần lẻ đi, coi như tôi đã chi một trăm năm mươi ngàn cho việc sửa nhà. Tính theo tỷ lệ khấu hao 20%, đến giờ giá trị của nó còn khoảng một trăm hai mươi ngàn. Còn phần lợi nhuận ba trăm năm mươi ngàn mà anh kiếm được, phần của tôi là hai mươi bảy ngàn. Vậy tổng cộng anh cần trả tôi là hơn một trăm bốn mươi ngàn… tôi tính tròn là một trăm bốn mươi. Bây giờ tôi sẽ chuyển lại cho anh sáu mươi ngàn còn lại, vậy là chúng ta xong nợ.”

Mạnh Thanh Minh khẽ cau mày: “Trần Hạ.”

Nhưng cô như thể không nghe thấy: “Lúc đầu tôi nghĩ đã chia tay rồi thì chẳng cần phải tính toán quá khắt khe xem ai đã bỏ ra cái gì. Nhưng tiếc là tôi đã sai. Tôi không so đo thì mẹ tôi lại sốt sắng thay tôi, còn anh thì cứ như thể mình bị thiệt thòi rồi nín nhịn chờ ngày đến đòi lại. Vậy nên, hôm nay cứ dứt khoát mà làm rõ mọi chuyện.”

“…Sao em nói chuyện khó nghe như vậy.”

“Lời khó nghe tôi còn nhiều lắm, anh không muốn nghe nhưng tôi không thể không nói.”

“…”

Mạnh Thanh Minh nhìn cô, im lặng hồi lâu. Cô càng sắc bén, anh ta càng cảm thấy khó chịu. Lúc màn hình điện thoại sáng lên, hiện thông báo nhận tiền, anh ta dù không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định đòi lại tiền.

Trần Hạ thu hết phản ứng của anh ta vào mắt, lòng như bị vắt một quả chanh. May mà đó là một quả chanh cũ, ít nước, vị chua và đắng chỉ thoáng qua trong vài giây.

Cô thẳng lưng nói: “Ba mẹ anh vẫn luôn lo cho anh, chắc chắn sẽ giúp anh chuẩn bị tiền cưới. Lương anh cũng không thấp, vậy nên đừng có đến đây than nghèo kể khổ với tôi. Anh có gia đình của anh, tôi có cuộc sống của tôi, chúng ta không còn nghĩa vụ giúp đỡ nhau nữa.”

“Anh biết.”

“Chuyện hôm nay tôi sẽ nói lại với mẹ tôi. Tôi sẽ không để bà ấy làm phiền anh nữa, và cũng mong anh đừng liên lạc với bà ấy.”

“Anh sẽ không.” Anh ta ngẩng đầu, chạm mắt với cô. Ngày trước, anh ta từng thấy cô quen thuộc đến nhàm chán, chẳng còn hứng thú như thuở ban đầu. Nhưng lúc này đây, cô rõ ràng đang ngồi ngay trước mặt anh ta, vậy mà anh ta lại cảm thấy khoảng cách giữa họ xa đến mức không dám với tới.

Bại trận trước thái độ dứt khoát của cô, anh ta nói: “Yên tâm, anh sẽ không làm phiền em nữa.”

Anh ta uống nốt phần còn lại trong ly, rồi đứng lên rời đi. Trần Hạ cũng uống một ngụm latte. Mấy năm rồi, cô vẫn không quen với vị của nó. So với trà, nó quá đậm, quá thơm, quá nồng. Trước đây chỉ vì Mạnh Thanh Minh thích uống, cô mới miễn cưỡng gọi theo một ly. Nhưng sự phối hợp miễn cưỡng không phải là hòa hợp, mà là chiều theo. Mà chiều theo, chỉ khiến người ta lầm tưởng nhiều hơn mà thôi.

Lòng cô có chút trống trải, nhưng cô vẫn lấy điện thoại gọi cho Trần Trác. Số tiền năm mươi ngàn của mẹ cô sẽ lấy lại trước, còn một trăm năm mươi ngàn kia, cô không thể để Trần Trác nhận mà không phải trả giá.

Trần Trác trước đây không biết nguồn gốc số tiền, bây giờ biết rồi, cũng thấy chột dạ. Cậu vội nói: “Chị, chị đừng giận mẹ, em không mua xe nữa.”

“Xe em cần dùng thì vẫn phải mua. Nhưng mua xe gì, trả hết một lần hay trả góp, thì tự em suy nghĩ lại. Chị không cần dùng tiền gấp, có thể cho em mượn, em có thể trả góp từ từ. Chỉ có một điều, em không thể như mẹ, nghĩ rằng những thứ này là đương nhiên.”

“Em biết rồi, chị.” Trần Trác không vội quyết định ngay: “Chuyện xe để em suy nghĩ thêm.”

“Ừ.”

“Mạnh Thanh Minh… anh ta không lên tìm chị chứ?”

“Không, anh ta đi rồi.”

Trần Hạ đợi em trai cúp máy, rồi cố uống hết ly cà phê. Ai ngờ khi cầm túi bước ra ngoài, cô lại thấy Từ Kiêu đang ngồi trên ghế sô pha.

Trước mặt anh chẳng có gì, chỉ lười biếng cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô, cười nhẹ.

Cô lập tức siết chặt quai túi: “Anh làm gì ở đây?”

“Theo dõi cô.” Anh đứng dậy. “Yên tâm, tôi ở rất xa, chẳng nghe thấy gì cả.”

Ánh mắt cô tối đi, đẩy cửa bước ra. Anh lập tức theo sau, nhưng mới đi được vài bước, cô bỗng quay phắt lại, suýt chút nữa đụng vào cằm anh.

“Sao lại cáu rồi?”

“Tại sao anh đi theo tôi?”

“Ban đầu tôi chỉ xuống lấy đồ ăn, nhưng tìm mãi không thấy, mới nhớ ra là tôi chưa đặt…” Thấy cô lại nhìn anh với ánh mắt nửa nghi hoặc nửa coi thường, anh thu lại vẻ trêu chọc.

Anh nghiêm túc nói: “Đừng giận, tôi thừa nhận, tôi chỉ lo cho cô.”

Người yêu cũ đến tận nơi, chắc chắn không phải chuyện đáng vui gì.

“Nếu cô và anh ta nói không xong mà đánh nhau, tôi ít nhất có thể đứng ra giúp cô.”

Trần Hạ không tin: “Anh bớt xạo đi.”

Anh lại gật đầu: “Ừ, đúng là tôi nên nói thật, tôi không quen uống mấy thứ đồ Tây này, nên quán cà phê rất khó kiếm được tiền từ tôi.”

“…”

Anh quen miệng trêu chọc, nhưng Trần Hạ không còn như trước, không bị anh làm cho bật cười, nét mặt vẫn uể oải. Anh đi cùng cô một đoạn, thỉnh thoảng lại nhìn cô: “Này, tôi khó khăn lắm mới về đây một chuyến, mà cô chẳng muốn nói chuyện với tôi chút nào sao?”

“…”

“Xem ra tâm trạng cô thật sự rất tệ.”

“Đúng là rất tệ, nên anh cẩn thận đấy, không khéo tôi sẽ trút giận lên anh.”

“Không sao, cứ coi tôi là quả bóng xì hơi đi, dù cô có bao nhiêu bực bội, cứ trút hết lên tôi, cuối cùng tôi vẫn có thể hồi phục như cũ.”

Trần Hạ dừng lại, nhìn anh.

“Sao vậy?”

“Không có gì.” Cô cúi đầu, không biết nên tiếp nhận ý tốt của anh thế nào. Nhưng khi cô tiếp tục bước đi, anh lại kéo lấy cánh tay cô.

“Đừng vội về nhà, đi dạo với tôi ở Xuất Lam Viên một lát đi.”

“?”

“Tìm một nơi ít người, đi dạo, ngắm hoa cỏ, trò chuyện một chút, có lẽ tâm trạng cô sẽ khá hơn.”

Trần Hạ nghĩ ngợi, hiếm hoi lắm mới không từ chối, lặng lẽ đi theo anh về phía Nam. Khi đến nơi, cả hai không nói gì, cứ thế đi vòng nửa hồ, rồi dừng lại dưới một gốc liễu.

Gió xuân ấm áp, những cành cây khô héo suốt mùa đông nay đã bắt đầu đâm chồi xanh non. Từ Kiêu quay sang, nhìn gương mặt trầm tư mà tĩnh lặng của cô: “Thật sự không có gì muốn nói với tôi sao?”

“Không có.”

“Vậy tôi có.”

“Anh nói đi.”

“Ôm tôi một cái.”

“?”

Cô sững sờ, nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng ánh mắt anh lại vô cùng nghiêm túc: “Cô không biết sao? Ôm có thể giúp con người giải tỏa áp lực, giảm bớt cảm xúc tiêu cực.”

Anh đã dẫn cô đi xa như vậy, cũng không đợi cô chủ động mở lời.

“Cô có chuyện buồn nhưng cứ giấu mãi, tôi cũng không giúp gì được, nên chỉ có thể để cô ôm một cái thôi.”

Lúc này, cô mới hiểu ý anh, cảm giác nóng rát lan trên tai rồi dần dần dịu xuống: “Không cần đâu, tạm thời tôi vẫn ổn.”

“Thế sao lúc nãy cô trông như sắp khóc vậy?”

“Tôi đâu có?” Cô trừng mắt nhìn anh. Nhưng anh lại không tránh, thế nên người thấy chột dạ lại chính là cô.

“…Tôi có sao?”

Từ Kiêu khẽ nhếch môi.

“Được rồi, có thể là có.” Cô cuối cùng cũng thở dài. “Tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng, đến cả quan hệ với gia đình cũng không xử lý nổi.”

“Với em trai em sao?”

“Không, là với mẹ tôi.” Cô đá nhẹ viên sỏi bên chân, nó lăn xuống hồ, tạo thành những gợn sóng nhỏ.

Anh không nhịn được gọi cô một tiếng, nhưng cô không đáp lại.

Một lúc sau, cô chủ động bước đến bên cạnh anh: “Có lẽ anh nói đúng.”

Anh cúi đầu nhìn cô, thấy trong mắt cô le lói một tia sáng mơ hồ. Và rồi, giây tiếp theo, cô vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy áo khoác của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.