Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục

Chương 7: Chương 7




Sáng hôm sau, Trần Hạ đến công ty từ sớm.

Dù Từ Kiêu đã cho cô nghỉ phép, nhưng cô không phải kiểu người mất tỉnh táo như anh. Vì công việc bị hoãn lại sẽ không tự động biến mất, đến ngày hôm sau vẫn phải làm bù. Cô sắp nghỉ việc rồi, nghỉ ngơi không quan trọng, tranh thủ bàn giao mới là ưu tiên.

Như cô dự đoán, hôm nay Từ Kiêu không đến công ty.

Buổi chiều, quản lý nhân sự gọi cô và Tiểu Trịnh vào văn phòng. Khi đi ra, Tiểu Trịnh hỏi: “Vậy là tôi được thăng chức hả?”

“Cậu thấy tôi là sếp của cậu sao?”

“Lúc thì giống, lúc thì không.”

Trần Hạ bật cười. Ban tổng giám đốc danh nghĩa thì lớn, nhưng nhân sự chẳng bao nhiêu. Ngoại trừ cô có nhiệm vụ đặc biệt, thì công việc của người khác vẫn khá ổn định: “Cậu cho tôi thêm chút thời gian, để tôi sắp xếp lại nội dung công việc đã.”

“Không vội, không vội.” Tiểu Trịnh khoa trương rùng mình, “Tôi chưa chuẩn bị tinh thần phục vụ Tổng giám đốc Từ đâu. Sau này mà phải chạy qua chạy lại hai bên, chắc tôi không chịu nổi mất.”

“Chưa chắc, có thể tháng sau ngài ấy sẽ đưa cậu sang Lư Thành.” Trần Hạ tiếp tục làm việc. Lúc sắp hết giờ làm, Tôn Như Phi mang xuống một tập tài liệu: “Hóa ra em vẫn ở đây. Chị gọi máy bàn không ai bắt, hỏi Từ Kiêu thì cậu ấy nói em nghỉ rồi.”

Trần Hạ nhận lấy, xem qua rồi xếp vào kệ tài liệu bên phải.

“Hôm qua cậu ấy uống nhiều lắm sao? Sáng nói đau đầu quá không dậy nổi, suýt phải vào viện.”

Trầm trọng đến vậy sao?

Trần Hạ hơi bất ngờ, nhưng chỉ nói: “Ngài ấy uống cũng kha khá.”

“Với ai? Tiếp khách hay tiệc riêng? Nghe em nói thì có vẻ em cũng có mặt?”

Trần Hạ bị chọc cười: “Chị đã gọi thẳng cho ngài ấy rồi, còn cần hỏi em làm gì nữa?”

“Tất nhiên là cần rồi, chị tin em nhất mà. Em không biết trước đây mấy khoản tiếp khách của cậu ấy khai báo loạn xạ thế nào đâu. Cũng nhờ em mắng cho mới chịu thu mình lại một chút. Chị không muốn kiểm duyệt đống hóa đơn tào lao của cậu ấy lần nữa đâu.”

Tôn Như Phi tiện tay cầm lên món đồ trang trí trên bàn Trần Hạ, ngắm nghía rồi đặt xuống: “Thôi không nói nữa, chị lên đây. Điện thoại em có tin nhắn kìa.”

Trần Hạ mở ra xem, không ngờ lại là Đinh Duy.

Tối qua cô có kết bạn WeChat với anh ta, gửi vài lời chào hỏi theo phép lịch sự cũng không có gì lạ. Nhưng anh ta nhắn tin hỏi thăm cô đã về đến nhà chưa vào lúc nửa đêm, sáng lại gửi lời chào buổi sáng, bây giờ lại tiếp tục… Cô không thể hiểu nổi, và cũng thấy phản cảm: Trên bàn nhậu, một nửa là giao dịch, một nửa là đóng kịch. Nhưng khi màn đã hạ, thì đâu còn lý do để tiếp tục nữa?

Cô không trả lời, nhìn đồng hồ, rồi như thường lệ gửi bảng dữ liệu báo cáo trong ngày cho Từ Kiêu. Rất nhanh, anh phản hồi bằng một icon OK.

Nghĩ đến chuyện ban nãy, cô tiện thể hỏi thêm một câu: “Ngài đi bệnh viện rồi sao?”

“Không có, ai rủa tôi vậy?”

“…”

Cô biết ngay mà, anh lười biếng nên thuận miệng bịa chuyện không chớp mắt.

Tối đó sau khi tắm xong, Trần Hạ bắt đầu lên mạng tìm việc. Lướt được một lúc, em trai cô—Trần Trác—bất ngờ gửi cho cô một bao lì xì: “Chúc chị sinh nhật vui vẻ.”

Thằng nhóc này, quên mất rồi nên giờ mới bù đắp đây mà.

“Đâu có, Dương lịch chị đã có anh Thanh Minh đi cùng rồi. Em nhường lại vị trí, chúc mừng sinh nhật Âm lịch của chị, vui không? Hahaha.”

Trần Hạ bật cười, nhưng khi thấy tên Mạnh Thanh Minh thì nụ cười lại nhạt dần.

Anh ta đã hứa sẽ gặp cô vào cuối tuần này, nhưng đến giờ vẫn chưa gọi lấy một cuộc.

Cô suy nghĩ một chút, rồi chuyển lại cho em trai hai ngàn tệ.

“Gì đây, khoe giàu hả?”

Cô muốn cảm ơn em trai vì vẫn nhớ đến mình, nhưng lại không nói ra được, chỉ đáp: “Giờ lương em còn thấp, đừng cố sĩ diện.”

“Em thích vậy đó! Chị đừng có coi thường sinh viên mới ra trường, lương có thấp nhưng tương lai còn dài.”

Cô nhớ ra em trai mình vừa vào làm ở một công ty khởi nghiệp, cũng chẳng giúp được gì nhiều, chỉ mong công ty đó đừng phá sản thôi.

Trước khi đi ngủ, cô vẫn không kìm được mà gọi cho Mạnh Thanh Minh. Nhưng anh ta không bắt máy.

Cô vùi đầu vào mền.

Cứ thế đi.

Dù có thế nào, thì cùng lắm cũng chỉ là gà bay trứng vỡ thôi.

Có gì đáng sợ đâu chứ?

___

Từ Kiêu lên đường đến Lư Thành vào thứ Tư. Hiếm lắm mới có mấy ngày yên ắng, quá trình bàn giao công việc của Trần Hạ cũng diễn ra suôn sẻ.

Cuối cùng, đến sáng thứ Bảy, Trần Hạ bắt xe đến Công viên Giang Tâm.

Lần cuối cùng cô đến đây là đi cùng Tôn Như Phi. Tôn Như Phi sống ở khu phố mới ven sông, thỉnh thoảng lại rủ cô đi dạo phố, ăn uống. Sau khi ăn xong, hai người lại vào công viên hóng gió. Trần Hạ khá thích nơi này—bao quanh là cây cối xanh tươi, những hàng cây cổ thụ cao vút, chính giữa còn có một khu vui chơi cho trẻ em. Một nơi vừa mang lại sự tĩnh lặng, vừa khiến người ta cảm nhận được sức sống và niềm vui.

Mùa thu nắng đẹp, mặt sông lấp lánh như dát bạc. Cô ngồi trên băng ghế bên bờ, đeo tai nghe, bật một bản nhạc không lời xa lạ.

Gần mười giờ, Mạnh Thanh Minh gọi đến: “Anh đến rồi, em đang ở đâu?”

Lần đầu tiên đến đây, anh ta không quen đường, cô bèn đi đón. Từ xa, cô đã thấy anh ta đi qua cầu phao, cho đến khi anh ta đứng lại trước mặt cô: “Sao lại hẹn ở đây? Đông người quá.”

“Đi vào trong sẽ vắng hơn.”

Anh ta theo bản năng định nắm tay cô, lòng bàn tay chạm vào nhau, anh ta khựng lại, còn Trần Hạ cũng hơi cứng đờ.

Anh ta nhanh chóng buông tay, nhìn quanh quất: “Đi hướng nào đây?”

“Bên này.”

Trần Hạ đút tay vào túi, trái tim như chiếc lá bị gió thu cuốn đi, nhẹ nhàng rơi xuống nơi tận cùng sâu thẳm.

Hai người đi đến băng ghế cô ngồi lúc nãy.

Mạnh Thanh Minh ngoái đầu nhìn vài lần, rồi quay lại nhìn ra sông: “Ở đây có cả vòng đu quay sao?”

“Mới xây.” Cô không muốn lãng phí thời gian: “Chúng ta đã bình tĩnh đủ lâu rồi, giờ cũng nên có kết quả. Anh tính sao?”

“Tính gì nữa, mình cưới thôi.”

“Cưới?” Cô gật đầu, “Được. Vậy anh gọi cho cô ta đi, nói cho cô ta biết dự định của anh.”

“…” Mạnh Thanh Minh nhìn cô: “Có cần thiết không? Anh đã nói rõ với cô ấy rồi.”

“Nhưng em không nghe thấy.” Giọng cô cố gắng kiềm chế, “Anh nói là họp, thực tế là đang tán tỉnh cô ta. Anh nói là tăng ca, nhưng ngay sau đó lại đưa cô ta về qua đêm. Nếu anh thực sự đã nói rõ, thì xin hỏi, là rõ ràng ở chỗ nào? Là anh muốn kết hôn và cắt đứt quan hệ với cô ta? Hay là cho dù chúng ta có cưới nhau, thì hai người vẫn có thể qua lại?”

“Em nghĩ anh là loại người như vậy sao? Anh cần phải chơi chữ với em hả?”

“Đây không phải là chơi chữ, mà là lừa dối.”

“Vậy ra em hoàn toàn không tin anh, gọi anh đến đây chỉ để chất vấn?”

“Là anh muốn đến giải thích với em, hay là em ép anh đến đây? Chẳng lẽ em không có quyền chất vấn, mà phải giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra?”

Trần Hạ siết chặt tay trong túi áo: “Mạnh Thanh Minh, người sai là anh, không phải em. Em chỉ nói có một câu mà anh đã nổi nóng vậy rồi, vậy thôi, chúng ta chẳng còn gì để nói nữa.”

“Được rồi, được rồi, anh xin lỗi.” Mạnh Thanh Minh không thích dáng vẻ sắc bén này của cô, nhưng đúng là anh ta có lỗi trước.

“Anh thật lòng xin lỗi em. Anh đã lỡ mất kiểm soát, đã sai rồi, anh đúng là thằng khốn. Nhưng… hôm đó cô ấy thấy em thì chạy mất, nghĩa là em thắng rồi, đúng không? Dù gì anh và cô ấy cũng là đồng nghiệp, có những chuyện không cần phải nói ra, càng nói càng khó xử cho cả ba.”

Trần Hạ không tin nổi nhìn anh ta. Cái gì mà cô thắng rồi? Chẳng lẽ đây là cuộc chiến giữa cô và cô gái kia sao?

Mạnh Thanh Minh tránh ánh mắt cô: “Anh không đến đây để cãi nhau. Anh đến vì muốn tiếp tục với em. Nhưng em đừng có làm quá lên, khiến anh như thể đã phạm phải tội tày trời vậy.”

Anh ta cảm thấy phản ứng của cô hơi quá. Đặc biệt là khi so sánh với Giang Dao. Mấy ngày nay, Giang Dao cứ liên tục xin lỗi anh ta, nói rằng mình nhất thời hồ đồ, không kiểm soát được bản thân, không muốn gây phiền phức cho anh ta nữa… Anh ta phải thừa nhận, sự yếu đuối của Giang Dao khiến anh ta mềm lòng. Có lẽ, ngay từ đầu, chính sự ngây thơ và hiền lành của Giang Dao đã khiến anh ta dao động.

Vậy nên, khi đối diện với Trần Hạ—một Trần Hạ cứng rắn, bức bối, đứng trên đỉnh cao đạo đức—Mạnh Thanh Minh thực sự có chút không quen.

Anh ta vò vò tóc mái, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Hạ Hạ, thực ra anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Vấn đề lớn nhất của chúng ta là thời gian bên nhau quá ít, giao tiếp có vấn đề. Anh muốn có người trò chuyện, ăn cơm cùng, nhưng em không có ở bên. Anh có chuyện muốn than phiền hay niềm vui muốn chia sẻ, cũng không có em bên cạnh… Trước đây ít ra mỗi tuần còn gặp nhau một lần, nhưng chúng ta càng ngày càng bận rộn, có khi một tháng chỉ gọi được vài cuộc điện thoại. Có cặp đôi nào yêu nhau mà như thế này không?”

“Anh thực sự muốn hỏi em, em đã ra ngoài bao nhiêu năm như vậy, rốt cuộc em được gì? Ban đầu anh đồng ý để em ở lại Lam Thành vì khi đó anh còn đang trong giai đoạn thử việc, còn công việc của em cũng khá tốt. Nhưng giờ anh đã ổn định, vậy mà em vẫn không có ý định quay về. Chẳng lẽ em không nhớ anh chút nào, cũng không cần anh sao? Ba mẹ anh đôi lúc không hài lòng về em, nói rằng em quá cứng đầu, anh luôn giúp em giải thích, nhưng em có từng nghĩ đến cảm nhận của họ không?”

Anh ta thật sự không hiểu cô đang cố chấp điều gì. Công việc thì khó kiếm đến mức nào chứ? Cô cứ khăng khăng làm trợ lý cho người khác. Chưa kể, mối quan hệ giữa sếp nam và trợ lý nữ luôn dễ bị người ngoài bàn tán. Anh ta đã nhắc nhở cô nhiều lần, bóng gió cũng có, thẳng thắn cũng có, nhưng cô chẳng bao giờ để tâm. Thậm chí, anh ta còn chẳng bằng một chuyến công tác. Ngay cả khi anh ta chủ động đến tìm cô, cô không cho anh ta đến ký túc xá, vào khách sạn thì cô lại chê giường bẩn, nhất quyết không chịu thân mật…

Càng nghĩ, Mạnh Thanh Minh càng thấy giữa họ có quá nhiều vấn đề. Cảm xúc phiền muộn dần dâng lên. Anh ta mở điện thoại, thấy Giang Dao đã nhắn mấy tin, hỏi anh ta đến nơi chưa, rồi dặn dò anh ta phải thành thật xin lỗi, cố gắng được tha thứ. Một bên là thấu hiểu, một bên là đợi anh ta cúi đầu nhận lỗi. Anh ta nhắn lại một câu “Đừng lo.” Ngẩng đầu lên, anh ta thấy Trần Hạ vẫn không chút biểu cảm, ánh mắt nhìn ra sông xa xăm, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, anh ta mới nhận ra, nãy giờ mình chỉ lo trút bầu tâm sự, còn cô vẫn chưa phản bác một lời nào.

Chút sĩ diện cuối cùng khiến anh ta không khỏi gãi đầu, hít sâu: “Gió ở đây lớn quá, hay là mình tìm chỗ nào đó uống cà phê đi? Ở đây có quán nào không?”

“Cà phê thì thôi.” Giọng Trần Hạ khàn khàn, cô đứng dậy, “Anh đi cùng em ngồi vòng đu quay đi. Xong rồi mình về.”

Mạnh Thanh Minh gật đầu: “Được.”

Vòng đu quay chậm rãi đi lên, khung cảnh ven sông thu gọn vào tầm mắt.

Trong khoang ngồi, tiếng nhạc du dương vang lên khe khẽ. Hai người, mỗi người một suy nghĩ, chẳng ai chủ động mở lời trước.

Trần Hạ nghĩ, Mạnh Thanh Minh nói không sai, họ đã dành quá ít thời gian cho nhau. Vậy nên, dù cô đã có dự cảm, cô cũng không thể chắc chắn rằng trong mấy ngày vừa rồi, anh ta đã suy nghĩ ra kết luận gì. Cô chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm trước đây để phỏng đoán và chuẩn bị sẵn tâm lý: Nếu anh ta chịu cho cô cảm giác an toàn, cô sẽ cho anh ta một cơ hội nữa. Nếu anh ta còn do dự, cô sẽ phân tích rõ ràng thiệt hơn, thể hiện lập trường của mình và để anh ta tự lựa chọn.

Thế nhưng, Mạnh Thanh Minh đã sớm đưa ra lựa chọn.

Cô bỗng cảm thấy sự sắc bén mà mình cố tình thể hiện nãy giờ thật nực cười.

Cô cố tình châm chọc, cố tình khiêu khích, nhưng phản ứng của anh ta lại nói lên tất cả: Một tuần trước, anh ta còn đầy hối hận, hoang mang cầu xin cô đừng rời đi. Còn bây giờ, anh ta lại chẳng thể chịu nổi một lời trách móc của cô.

Lý do thì quá rõ ràng rồi.

Sáu, bảy năm tình cảm, cũng chẳng bằng một cơn rung động nhất thời.

Khung cảnh bên ngoài vẫn đang thay đổi.

Cô bất giác nhớ lại nhiều năm trước, cũng vào một ngày thu như thế này, khi vừa nhập học được vài tuần, anh ta đã đến thành phố nơi cô học đại học, dẫn cô đi chơi công viên, rồi tỏ tình với cô trên vòng đu quay.

Cô nhớ rằng, lúc nói xong, mặt anh ta đỏ bừng, mà mặt cô cũng đỏ lựng theo. Khi khoang của họ lên đến đỉnh cao nhất, anh ta từ ghế đối diện nghiêng người tới, hôn cô lần đầu tiên.

Cô nhớ rằng hôm đó, bầu trời xanh đến lạ, những đám mây bồng bềnh nhẹ tênh.

Giống như hôm nay vậy.

Nhạc trong khoang chuyển bài. Bánh xe từ từ hạ xuống. Cô nhìn người ngồi đối diện—người đang cúi đầu lướt điện thoại.

“Thanh Minh.”

“Hả?”

“Mình về nói với ba mẹ đi.”

“Nói gì?” Anh ta sững lại một giây.

“Chuyện huỷ hôn. Mình chia tay thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.