Trần Hạ từng nghĩ rằng để nói ra câu này, cô sẽ phải dồn hết sức lực toàn thân. Nhưng thực tế, khi lời vừa thốt ra, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Mạnh Thanh Minh thoáng sững sờ, rồi sắc mặt trở nên phức tạp, khó xử, xen lẫn chút nóng nảy. Trần Hạ không nghe bất kỳ lời biện hộ nào từ anh ta, kiên quyết giữ vững quyết định chia tay. Vì vậy cho nên, suốt quãng đường trở về Ngô Thành, bầu không khí giữa hai người nặng nề đến mức đáng sợ.
Cuối cùng, Mạnh Thanh Minh cũng trở nên im lặng.
Trước khi chia tay, Trần Hạ nói: “Chúng ta đều nên nói rõ với ba mẹ hai bên. Nếu cần gặp để bàn bạc, mai gặp cũng được. Những gì cần hủy thì hủy, cần hoàn tiền thì hoàn. Nếu ba mẹ anh muốn nói chuyện với em, không cần anh truyền đạt lại, cứ để họ gọi thẳng cho em.”
“Hạ Hạ…”
Giọng cô cương quyết, vừa là thúc giục, vừa là nhắc nhở chính mình: “Mình làm cho xong chuyện đi, nếu không, kéo dài nữa lại thành trò cười mất.”
Khi Trần Hạ về đến nhà, ba mẹ cô đều có mặt. Cũng tốt, mẹ cô nóng tính, còn ba thì điềm đạm. Có người giữ chân bà lại, ít nhất cô sẽ không bị đuổi ra ngoài ngay khi chưa nói được mấy câu.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, mẹ cô ban đầu không thể tin nổi, hỏi có phải hai đứa cãi nhau không, sao lại đột nhiên như vậy.
Sau đó, bà mắng cô trẻ con, lúc nào cũng treo chuyện hủy hôn trên miệng, rốt cuộc là muốn chọc tức ai đây? Ba cô thì không tỏ thái độ gì, chỉ để mặc mẹ cô ép từng bước.
Trần Hạ nghe mãi cũng bực, cơn giận bị kìm nén suốt cả chặng đường giờ phút này cũng bùng phát: “Rất đơn giản, anh ta thay lòng rồi, không còn yêu con nữa, cũng không cần con nữa. Hai đứa con không thể tiếp tục đi cùng nhau. Lý do như vậy đủ chưa?”
Mẹ cô sững sờ một giây, sau đó tức giận quát lên: “Trời ơi, đúng là biết người biết mặt không biết lòng!”
Bà truy hỏi tiếp: “Con phát hiện ra như thế nào? Hai đứa nó đã đến mức nào rồi? Ba mẹ nó có biết không?”
Trần Hạ hiểu rằng cứ im lặng sẽ chỉ khiến mọi chuyện rắc rối hơn, nên cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, thuật lại mọi chuyện một cách rõ ràng.
Sắc mặt mẹ cô mỗi lúc một khó coi hơn, nghe xong lại im bặt.
Hồi lâu sau, bà quay sang nhìn chồng: “Anh chỉ ngồi nghe thôi hả? Nói gì đi chứ!”
Ba cô mím chặt môi, sau đó trầm giọng nói:
“Anh nghĩ nên chia tay, chia càng dứt khoát càng tốt.”
Nói xong, ông đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Mẹ cô trừng mắt nhìn theo, rồi cũng quay đi, không nói thêm lời nào.
Trần Hạ lặng lẽ trở về phòng. Chỉ một lát sau, cô đã nghe thấy mẹ mình hết gào lên đòi sang nhà họ Mạnh, hết mắng Mạnh Thanh Minh khốn nạn, lại quay ra mắng cô không có tiền đồ, cứ ở bên ngoài mãi rồi cũng xảy ra chuyện.
Nghe mãi, nước mắt Trần Hạ cứ thế tuôn trào. Cho đến khi bên ngoài yên ắng hơn một chút, mẹ cô gõ cửa phòng.
Trần Hạ vội lau khô nước mắt.
“Hóa ra con cũng biết đau lòng.” Mẹ Trần thấy con gái như vậy, cũng không nỡ nói lời nặng nề nữa. Hai mẹ con nhìn nhau không nói gì, cuối cùng, bà chỉ hỏi: “Chuyện này không còn đường lui nữa sao?”
“Không còn.”
“Thôi được rồi. Con cũng đừng sợ chịu thiệt, căn nhà cưới kia con đã bỏ tiền sửa sang, đi lấy lại đi.”
Trần Hạ bị mẹ làm cho bật cười: “Con đâu có làm ăn buôn bán với anh ta, tính toán rõ ràng như vậy làm gì.”
“Giá mà con thực sự xem như làm ăn buôn bán thì tốt rồi, cứng rắn một chút, cái gì cũng lấy lại được.” Mẹ Trần lắc đầu, đưa tay vuốt nhẹ đuôi tóc con gái, giọng nặng nề: “Con lúc nào cũng chỉ muốn mạnh mẽ ngoài mặt. Cứng miệng thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn là con chịu thiệt.”
Trần Hạ không muốn dùng chuyện được hay mất để đo lường tình cảm giữa cô và Mạnh Thanh Minh. Nhưng khi lần đầu tiên ba mẹ anh ta gọi điện cho cô với giọng đầy áy náy, cô biết rằng chuyện chia tay giữa họ đã thành một khoản nợ được xóa sổ.
Cuộc hẹn cuối tuần không thành, vì mẹ Trần từ chối lời mời của nhà họ Mạnh. Trước khi về Lam Thành, cô dặn mẹ đừng buồn bực trong lòng, cũng đừng tìm Mạnh Thanh Minh gây rắc rối. Mẹ cô trừng mắt nhìn cô, nói cô đừng lo chuyện bao đồng.
Trần Hạ không cãi lại, cô biết mẹ rồi sẽ chấp nhận thôi. Chuyện nguyên tắc thế này, không nên linh hoạt, mà cũng chẳng thể linh hoạt được.
Từ nhà trở về nơi gần như là nhà, lại bắt đầu một tuần mới. Trần Hạ cố gắng gạt bỏ những chuyện không vui, tập trung vào công việc, dường như cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Tiểu Trịnh tưởng cô sẽ nghỉ trước Quốc khánh nên thái độ nghiêm túc hơn trước. Trần Hạ nhớ lời Từ Kiêu dặn cô phải hướng dẫn tận tình, nên cô tỉ mỉ giao lại mọi thứ, từ các cuộc họp thường kỳ, tiến độ dự án, tài liệu chờ phê duyệt, đến cả những chuyện nhỏ như cách giao tiếp hàng ngày, ký tên hay dẫn cậu ấy đi chào hỏi lãnh đạo chính. Từ Kiêu thỉnh thoảng gọi điện cho cô theo thói quen, cô nghe vài câu rồi đưa máy cho Tiểu Trịnh, chỉ đứng bên cạnh nhắc nhở khi cần. Đến khi Tiểu Trịnh dần thích nghi, cô mới thấy yên tâm hơn.
Chỉ là, mấy ngày nay, mức độ ỷ lại của Tiểu Trịnh vào cô còn lớn hơn trước. Cậu ấy vô thức đổi cách xưng hô, gọi cô là “chị Hạ”, cô nhắc nhở: “Ngoại trừ Tổng giám đốc và lãnh đạo bộ phận, khi gọi những người khác thì tốt nhất là gọi thẳng tên. Dù quan hệ có thân thiết đến đâu cũng đừng sơ suất trước mặt lãnh đạo.”
“…À.”
Thấy cậu ấy có vẻ bối rối, cô lại nói: “Nhưng tôi cũng sắp đi rồi, cậu cứ gọi sao cũng được.”
“Vâng!” Tiểu Trịnh lập tức cười tươi trở lại.
Thật ra Trần Hạ cũng cảm thấy quy tắc này không quá quan trọng, nhưng đây là điều Tôn Như Phi đã dạy cô ngày trước. Lãnh đạo của Thịnh An rất truyền thống, bầu không khí giao tiếp giữa cấp trên và cấp dưới không mấy sôi nổi. Kinh nghiệm của Tôn Như Phi có lý do của nó, dù là người mới hay cũ, cứ thích ứng thì sẽ không mắc sai lầm.
Trưa hôm đó, Tôn Như Phi tranh thủ thời gian bận rộn để ăn cơm với Trần Hạ, nhắc đến chuyện riêng của cô. Khác với trước đây, lần này chị nói: “Chị luôn nghĩ em là người có chính kiến, không ngờ trong chuyện tình cảm em lại ngốc nghếch như vậy. Nếu là chị, chị sẽ đến đơn vị của trưởng khoa Mạnh kia một chuyến, rồi đến nhà ba mẹ chồng tương lai khóc lóc một phen, cuối cùng tìm con hồ ly tinh đó nói chuyện một chút. Anh ta không quyết định được, thì sẽ có người quyết định thay. Nếu em không ngại anh ta bẩn, cứ để anh ta quay lại, trong lòng anh ta cũng sẽ cảm thấy thấp kém hơn em. Đến lúc đó, em lại đá anh ta đi, vừa giữ được danh dự, vừa kiếm chút tiền bồi thường nhà xe, cũng không thiệt thòi.”
Lại là chuyện không để bản thân chịu thiệt. Trần Hạ tự nhủ, dù chỉ vì những người thực sự lo lắng cho cô này, cô cũng không nên chìm mãi trong vũng lầy, “Thôi, em lười tính toán với anh ta, em sẽ bắt đầu cuộc sống mới.”
Tôn Như Phi cũng không khách sáo: “Vậy em tìm được công việc mới chưa?”
“Sắp rồi.”
Tôn Như Phi không hỏi vì sao cô không cố gắng ở lại nữa. Có lẽ, đối với Trần Hạ, một sự khởi đầu thật sự cần một nghi thức cắt đứt hoàn toàn với quá khứ.
“Vậy thì chúc em may mắn. Vẫn câu cũ, cần giúp gì thì cứ nói.”
“Cảm ơn chị.” Trần Hạ nghĩ, nếu hỏi cô đã nhận được điều quý giá gì ở Thịnh An, ngoài kinh nghiệm và năng lực, thì chính là tình bạn với Tôn Như Phi.
Có lẽ lời chúc của Tôn Như Phi đã linh nghiệm. Đến cuối tháng, Trần Hạ liên tục nhận được thông báo phỏng vấn.
Cô nghĩ, tương lai của mình chắc chắn sẽ đáng mong đợi.
Chiều Quốc khánh, Tần Tử Minh đang ăn mì Ý và pizza trong phòng tiếp khách của Chi Tử Hoa thì Từ Kiêu đẩy cửa bước vào, trực tiếp lấy một miếng.
“Sao vậy, Lư Thành không có đồ ăn hay gì? Thấy là giành ngay.” Anh ấy ngước lên, “Mà phải nói, cậu ốm đi thật.”
Từ Kiêu không thèm để ý: “Hoa Thần đâu?”
“Không ở chỗ làm sao? Chắc đi vệ sinh rồi. Từ sáng đến giờ chưa uống giọt nước nào.”
“Anh cũng không rót cho cậu ấy?”
“Tôi rót rồi, nhưng còn đầy nguyên, cậu ấy không uống.”
“Cái tên này.” Từ Kiêu cầm hộp pizza định đi ra thì Ngô Trí Hoa bước vào, vừa xoa cổ vừa cười: “Tôi còn tự hỏi cái gì mà thơm vậy.”
“Vậy là biết đói rồi, đỡ phải mang đến cho cậu.” Từ Kiêu bảo anh ấy ngồi xuống, anh ấy liền lấy một miếng pizza, ăn ngon lành.
Tần Tử Minh nhìn Từ Kiêu: “Chuyện cậu nhờ tôi đã làm xong rồi, nhưng cái tên họ Đinh kia với giám đốc Hoàng không giống một phe. Mặt cứ vểnh lên trời, ký hợp đồng mà như ban thánh chỉ vậy.”
“Thánh chỉ thì sao, làm quan cũng chẳng dễ gì.”
Ngô Trí Hoa khẽ cười.
Tần Tử Minh cũng cười: “Cậu nói chuyện sao mà cay nghiệt vậy, người ta dù sao cũng nhớ đến…”
“Tôi?”
“…Tiểu Trần.”
Từ Kiêu cau mày.
Tần Tử Minh hỏi: “Từ khi nào mà Trần Hạ thành người của Chi Tử Hoa vậy?”
Từ Kiêu giải thích về buổi uống rượu hôm đó: “Là tôi sơ suất.”
“Vậy cậu phải chịu trách nhiệm đấy. Anh ta đến hỏi một lần, tôi có thể bịa chuyện, nhưng nếu anh ta đến lần nữa, tôi đâu thể cứ nói là cô ấy lại xin nghỉ phép được?”
“Ai mà ngốc đến mức hỏi lần thứ hai chứ.”
“Chuyện này khó nói lắm. Rượu, sắc, tiền, quyền như bốn bức tường, ai cũng muốn chui vào. Cậu đã cho anh ta một thứ, anh ta sẽ mặc định rằng có thể lấy được cả những thứ khác.” Tần Tử Minh ăn xong miếng mì Ý cuối cùng, rồi hỏi: “À, Tiểu Trần đi chưa? Đã gửi tiền mừng chưa?”
“Gửi rồi, nhưng cô ấy không nhận.” Nghĩ đến lịch sử giao dịch trong hộp thoại, mấy lần trước đều bị trả lại, Từ Kiêu trầm giọng: “Đến thiệp mời cũng không gửi cho tôi.”
“Ha, vậy chứng tỏ cậu làm sếp thất bại rồi. Ngay từ đầu cậu đã gào lên đòi sa thải cô ấy, giữa chừng lại đề phòng, chèn ép, vậy mà cô ấy vẫn trụ được đến bây giờ, còn chịu khó nói lời tạm biệt với cậu, thế cũng đủ rộng lượng rồi.”
“… Sao tôi nghe có vẻ anh cũng có ý kiến với tôi vậy?”
“Tôi chỉ thay cô ấy bất bình thôi.”
“Đúng là đồ nhiều chuyện.” Từ Kiêu vo viên khăn giấy đã lau miệng, rồi ném sang.
Hai người đấu khẩu một lúc, đợi Ngô Trí Hoa ăn xong hai miếng pizza thì bắt đầu bàn chuyện công việc. Trong kỳ nghỉ lễ, Tổng giám đốc Tần sẽ tự mình trực ban. Công ty nhận thêm đơn hàng mới, sau lễ phải tăng cường nhân sự. Ngô Trí Hoa báo cáo tiến độ xong, Từ Kiêu nói: “Chuyện nhận thầu cứ để anh Tần và Tiểu Vương lo, cậu chỉ cần tập trung vào phần việc của mình, tôi còn trông chờ đến cuối năm thử nghiệm chạy đấy.”
Tần Tử Minh: “Này này này.”
“Ồ, tôi không có ý gây áp lực đâu.” Từ Kiêu vội nói, “Cậu cứ ăn ngon, ngủ tốt, đừng để mệt quá. Nếu bận không xuể, tôi sẽ tuyển trợ lý cho cậu.”
“Không cần, tôi làm được.”
Tần Tử Minh thì nói: “Cậu đừng có tiết kiệm giùm cậu ấy.”
Ngô Trí Hoa cười: “Không phải tiết kiệm, tôi thật sự không cần. Từ Kiêu biết tôi mà, tôi có ý tưởng gì thì thích tự tay làm, giao tiếp với người khác chỉ thấy tốn thời gian. Bây giờ không phải làm công việc nền tảng nữa đã là nhẹ nhàng rồi.”
“Được thôi. Cậu không cần, vậy để tôi tuyển một người, tôi muốn một cô trợ lý trẻ trung, xinh đẹp.”
“Trẻ trung, xinh đẹp gì cơ?”
“Ồ,” Tần Tử Minh nhìn về phía người mới tới, “Người đẹp tới rồi.”
Khương Tử Hân mặc một chiếc váy hai dây, bên ngoài khoác áo len mỏng: “Anh vẫn chưa trả lời em, ai muốn tìm mỹ nhân?”
“Là anh, là anh đây.”
“Hừ, đều do anh làm hư Từ Kiêu cả rồi.” Khương Tử Hân đi tới, vòng tay qua cổ Từ Kiêu, ghé sát vào mặt anh, “Sao vậy, nhìn thấy em mà không vui chút nào sao?”
Từ Kiêu gỡ tay cô ấy xuống: “Sao lại không? Vui chứ.”
Tần Tử Minh khẽ ho một tiếng: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi trước.”
Ngô Trí Hoa nhìn Từ Kiêu, nhận được ánh mắt ra hiệu của Tần Tử Minh, liền nhanh chóng rời đi cùng anh ấy.
Cửa phòng đóng lại, Khương Tử Hân ngồi lên đùi Từ Kiêu: “Sao vậy, ai làm anh không vui hả?”
Từ Kiêu không trả lời, chỉ nghĩ đến những rắc rối công việc dạo gần đây. Nhưng Khương Tử Hân không để ý, chỉ mải mê hôn anh.
“Này.”
Từ Kiêu không đáp lại, chỉ nói: “Trước mặt bọn họ, chú ý một chút.”
“Bây giờ có ai đâu? Hơn nữa, em phải chú ý cái gì chứ? Anh Tần đâu phải người ngoài.” Cô ấy lại nghĩ đến Ngô Trí Hoa, cười khúc khích, “Hoa Thần cũng là anh em tốt của anh mà, dù lần nào gặp anh ấy cũng thấy ngơ ngác… Anh còn sợ anh ấy ngại hả?”
Từ Kiêu không biết trả lời cô ấy thế nào. Hai người ở riêng với nhau thế nào cũng được, nhưng trong công ty… Chi Tử Hoa không giống Thịnh An, toàn bộ đều là tường kín cửa gỗ. Ở trong vách kính mà tình tứ như vậy, anh vẫn thấy hơi kỳ cục.
Anh đẩy cô ấy ngồi lại ghế, nắm tay cô ấy một lúc rồi thả ra, còn mình thì ngả lưng ra ghế, nhắm mắt lại.