Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!

Chương 108: THAY PHIÊN NHAU CHẶN ĐƯỜNG, CÁC NGƯỜI PHIỀN THẬT ĐẤY!




Làm sao bây giờ? Trời sáng Nhan Ly bọn họ sẽ rời khỏi G thị, cô ta sẽ không còn cơ hội nữa.

"Cô đi đâu vậy?"

Đột nhiên có giọng nói vang lên, Triệu Tình run rẩy, suýt chút nữa sợ đến hét lên.

Vẻ mặt cô ta hoảng sợ, ngẩng đầu lên, phát hiện là Bùi Tư Dạ.

"Bùi… Anh Bùi, là anh à." Triệu Tình rụt cổ lại.

Ngày này qua ngày khác, cô ta nhát gan, căn bản không đủ dọa.

"Cô ra ngoài à?" Bùi Tư Dạ lòng cảnh giác nặng nề, ánh mắt cảnh giác đánh giá Triệu Tình từ trên xuống dưới, lại hỏi một lần nữa.

Triệu Tình ở trước mặt Bùi Tư Dạ tự nhiên cũng không dám giấu diếm, đành phải nửa thật nửa giả nói: "Tôi đi tìm Nhan Ly bọn họ, ngày mai họ sẽ rời đi, tôi đi tạm biệt họ."

"Nửa đêm không ngủ, đi tạm biệt?" Bùi Tư Dạ cau mày, đôi mắt đen nhánh như đầm sâu ngàn thước.

Ánh mắt Triệu Tình tan rã, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi mất ngủ, hơn nữa không phải anh cũng không ngủ được sao?"

Mắt Bùi Tư Dạ lạnh lẽo, liếc nhìn cô ta, "Đừng mơ tưởng những thứ không nên có, nếu không…"

Anh ta không nói hết câu, nhưng Triệu Tình rõ ràng, anh ta đây là đang cảnh cáo mình phải an phận thủ thường, đừng có đứng núi này trông núi nọ.

Triệu Tình vội vàng gật đầu, cúi đầu nghiêng người nhanh chóng rời đi.

Bên trời ánh trăng lạnh lẽo, xung quanh yên tĩnh như nước.

Bùi Tư Dạ quả thực ngủ không được.

Cũng không biết làm sao, mặc kệ anh ta gọi hệ thống trong đầu như thế nào, đều không nhận được hồi âm của hệ thống.

Tình huống này trước đây chưa từng xảy ra.

Hệ thống và anh ta gắn kết với nhau, cơ bản đều là gọi là có mặt.

Một mặt là hệ thống luôn không liên lạc được, một mặt là biết được ngày mai Nhan Ly sẽ rời đi, điều này khiến cho Bùi Tư Dạ đêm nay mãi không ngủ được.

Sau khi thân mật với Dương Thanh Y, anh ta dứt khoát mặc quần áo ra ngoài hít thở không khí.

"Hệ thống, có ở đó không?"

Yên tĩnh.

"Hệ thống?"

Lại thử gọi mấy lần, hệ thống bên kia vẫn không đưa ra bất kỳ hồi âm nào.

Bùi Tư Dạ lúc này còn không biết, từ nay về sau hệ thống sẽ không đưa ra bất kỳ hồi âm nào nữa.

Bởi vì hệ thống… toi rồi.

Ngày hôm sau.

Mọi người rửa mặt xong, ăn xong bữa sáng thơm ngon, liền do Mục Tuyết Ca lái xe.

"Mọi người xuất phát!" Hàn Tiếu Tiếu làm động tác yeah, lấy điện thoại ra chụp ảnh báo bình an cho bố mẹ.

Đột nhiên phanh gấp.

Nhan Ly vội vàng đỡ lấy ly sữa đậu nành trong tay, ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: "Sao vậy?"

"Lại có người chặn đường rồi." Lạc Ninh bình tĩnh nói.

Nhan Ly đi qua, phát hiện lần này lại là Bùi Tư Dạ.

“Bọn họ từng người, từng người một, phiền phức c.h.ế.t đi được?!” Hàn Tiếu Tiếu rất bất mãn.

“Nhan Ly, tôi có lời muốn nói với cô.” Bùi Tư Dạ đứng chắn trước đầu xe.

Lạc Ninh: “Chị Mục, đừng để ý đến anh ta, nhấn ga, đè c.h.ế.t anh ta đi!”

“Hả?” Hàn Tiếu Tiếu vội vàng đưa tay bịt miệng cậu bé, “Cậu nhóc này…”

Tội lỗi tội lỗi, mầm non tương lai của tổ quốc bị các cô nuôi hư rồi, trong miệng lúc nào cũng nói đánh đánh g.i.ế.c giết.

Điều này không tốt.

Nhan Ly đã nói, thế giới này sớm muộn gì cũng sẽ quay trở lại trạng thái bình thường, mọi người vẫn sẽ sống lại cuộc sống trước đây.

Cho nên, việc giáo dục Lạc Ninh cũng rất quan trọng, đừng để đến lúc đó, cậu nhóc này thật sự trở thành kẻ có nhân cách chống đối xã hội thì toang.

“Em không phải trẻ con.” Lạc Ninh bị cô bịt miệng, đôi mắt to như quả nho chớp chớp nhìn cô.

Biểu cảm đáng yêu này làm tan chảy trái tim Hàn Tiếu Tiếu.

“Em sẽ lớn lên, bây giờ em đã 12 tuổi rồi, đã rất gần đến tuổi trưởng thành.” Lạc Ninh nghiêm túc nói.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Hàn Tiếu Tiếu không để ý, cười hai tiếng.

“Có rắm mau thả.” Nhan Ly không xuống xe, mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài nói.

Bùi Tư Dạ bên này cảm thấy có chút kinh ngạc, theo như cuộc trò chuyện trước đây của hắn và hệ thống, Nhan Ly bây giờ hẳn là rất si mê mình mới phải.

Nhưng sao hắn lại không nhận ra?

Có lẽ là do tính cách của Nhan Ly vốn dĩ là như vậy, hắn  tự an ủi mình.

Cho dù cô có yêu mình sâu đậm, thì ngoài mặt cũng phải giả vờ như không quan tâm gì cả.

Nghĩ đến đây, Bùi Tư Dạ càng thêm tự tin, khóe miệng nở một nụ cười tự cho mình là đúng.

“Tôi muốn cô xuống xe xin lỗi Y Y!”

Những người khác đều ngây người.

Hàn Tiếu Tiếu: “Không phải chứ, người này điên rồi à?”

Mục Tuyết Ca gật đầu: “Chắc là vậy.”

Lạc Ninh: “Nếu đã điên rồi, vậy thì đè c.h.ế.t hắn đi!”

Chỉ có đương sự Nhan Ly biết, tên này chắc là đang cảm thấy, có thể bắt đầu tiến hành “ngược thân ngược tâm” với cô rồi.

Xem ra hệ thống bị xóa sổ, cũng mang đi trí thông minh và bộ não của Bùi Tư Dạ biến mất.

“Đừng để ý đến hắn ta, chúng ta đi thôi.”

Nhan Ly đã nói như vậy, Mục Tuyết Ca tự nhiên cũng sẽ không do dự, mạnh mẽ nhấn ga.

Chiếc xe không hề giảm tốc độ mà lao thẳng về phía trước, ngay khi sắp đ.â.m vào Bùi Tư Dạ, Bùi Tư Dạ hoảng sợ lăn vội vào bụi cỏ.

Thoát nạn thành công.

“Hệ thống, mau cút ra đây!” Bùi Tư Dạ tức giận đến mức lập tức muốn gọi hệ thống ra mắng cho một trận.

Tuy nhiên, hệ thống bên kia vẫn im lặng.

Như thể chưa từng tồn tại.

Không đúng, đây nhất định là Nhan Ly đang lạt mềm buộc chặt.

Bùi Tư Dạ vẫn cảm thấy, Nhan Ly lúc này vẫn đang bị khống chế dưới sự điều khiển của hệ thống, chắc chắn đối phương vẫn đang yêu mình say đắm.

Vì vậy, hắn lập tức chọn một chiếc xe máy ven đường, ngay cả mũ bảo hiểm cũng không kịp tìm, trực tiếp phóng lên đuổi theo chiếc xe đang dần biến mất phía trước.

Xe chạy được một lúc, cái đuôi nhỏ phía sau vẫn chưa cắt được.

“Nhan Ly, Bùi Tư Dạ vẫn luôn bám theo phía sau, làm sao bây giờ?” Tần Hiểu Bạc có chút lo lắng.

Thực lực của Bùi Tư Dạ không thể xem thường, bây giờ cũng không biết là bị điên cái gì, cứ bám theo bọn họ mãi không buông.

Đêm qua là Triệu Tình tìm Tần Hiểu Bạc, hôm nay lại là Bùi Tư Dạ đến tìm Nhan Ly.

Bộ đám người kia ngày ngày rảnh rỗi không có việc gì làm sao?

Lạc Ninh nhét ống hút vào miệng, thoải mái uống một ngụm sữa, lẩm bẩm nói: “Đâm c.h.ế.t hắn đi!”

Nhan Ly dựa vào một bên, trong lòng ôm một con gấu béo màu hồng, đang lơ đãng nhéo tai con gấu, ánh mắt lộ vẻ tùy ý.

Con gấu béo này trông rất ngốc nghếch, lại gần còn có thể ngửi thấy mùi dâu tây rất ngọt.

Trong số mấy con đường rời đi, Nhan Ly đã cố ý chọn một con đường tương đối nguy hiểm nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.