Quan điểm của cô là, trước khi rời đi, hãy làm một việc cuối cùng cho đồng bào ở thành phố G.
Nơi càng nguy hiểm, có nghĩa là tài nguyên càng phong phú.
Cũng vừa hay có thể nhặt thêm một ít tinh hạch zombie.
Đi đến nơi nguy hiểm nhất, đồng thời cũng dẫn kẻ bám theo phía sau đến đó.
Mối thù kiếp trước, cũng nên báo rồi.
Nhan Ly là người ân oán rõ ràng, kiếp trước ai g.i.ế.c cô, kiếp này cô sẽ g.i.ế.c không tha một ai.
Còn những người kiếp trước chưa từng g.i.ế.c cô, chỉ cần kiếp này không chạm đến giới hạn của Nhan Ly, vậy thì cô cũng sẽ không vừa gặp đã g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.
Trong lòng Nhan Ly luôn có một cán cân, cân bằng giữa yêu và hận.
Điện thoại trong túi Hàn Tiếu Tiếu đột nhiên vang lên, lấy ra xem, phát hiện là một số điện thoại lạ.
“Alo, xin chào.” Cô bắt máy.
Vài giây sau, Hàn Tiếu Tiếu vẻ mặt cổ quái, nắm chặt điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Nhan Ly.
“Sao vậy?” Nhan Ly lấy hoa quả trong không gian ra đặt lên bàn, vẫy tay ý bảo mọi người đừng khách sáo.
Hàn Tiếu Tiếu mím môi, vẫn nói: “Là bố của chị Nhan Ly gọi tới, nói là em trai của chị ấy… bị bệnh sắp chết.”
Nhan Ly “Ừm” một tiếng, “Giúp tôi chuyển lời, tôi rất thương cảm đứa bé đó, nhưng tôi sẽ không gửi vòng hoa đâu.”
Dù sao vật tư của Nhan Ly phần lớn đều đến từ siêu thị, mà siêu thị lại không bán vòng hoa.
“Được.” Hàn Tiếu Tiếu rất nghe lời, cầm điện thoại áp sát tai, bắt đầu chuyển lời của Nhan Ly.
Trong điện thoại lập tức truyền đến tiếng chửi rủa đầy khó nghe.
Không cần nghĩ cũng biết, đều là đang mắng Nhan Ly.
Sau khi cúp máy.
“Số điện thoại bị lộ rồi sao?” Nhan Ly ăn một quả quýt, tùy ý hỏi.
Hàn Tiếu Tiếu: “Trong thời gian sống ở khu an toàn cũng quen biết rất nhiều người, còn trao đổi phương thức liên lạc với một số bà mẹ trẻ mới sinh, có lẽ là nguyên nhân này.”
?“Bình thường.” Nhan Ly gật đầu.
Định luật sáu người, còn được gọi là quy tắc sáu người, chỉ ra rằng mối quan hệ giữa hai người xa lạ về cơ bản có thể được thiết lập thông qua sáu người.
Xem ra Nhan Trấn Giang này không liên lạc được với cô, bắt đầu ra tay từ những người xung quanh cô.
Chỉ tiếc, không có tác dụng.
Hàn Tiếu Tiếu bên này cũng nhanh chóng cài đặt lại điện thoại.
Đúng lúc này, Mục Tuyết Ca phụ trách lái xe nói: “Đến rồi, phía trước chính là nơi tập trung nhiều zombie nhất.”
Tuy số lượng vẫn còn khá nhiều, nhưng đã không thể so so với lúc bọn họ vừa đặt chân đến thành phố G.
Dù sao đã trải qua nhiều đợt sóng zombie triều như vậy, mọi người ở trong khu an toàn ít nhất cũng đã ở được gần nửa năm, cứ cách một tuần lại bùng phát một đợt khủng hoảng zombie, mỗi lần đều kết thúc bằng chiến thắng của con người.
Zombie dù có nhiều đến đâu cũng không chịu nổi tiêu hao.
Đây là một khu dân cư cũ, dây điện chằng chịt dưới mái hiên hai bên đường, vô số rác rưởi trong cống rãnh, mép nắp cống đầy dầu mỡ, bốc ra mùi hôi thối.
Trước khi mạt thế đến, nơi này dân cư hỗn tạp, số lượng đông đảo.
Sau khi khủng hoảng virus zombie bùng phát, nơi này trong thời gian cực ngắn đã hoàn toàn thất thủ, cộng thêm vị trí đặc biệt, xem như là khu phố khá hỗn loạn của thành phố G, nhất thời công tác cứu viện của chính phủ cũng cực kỳ khó khăn.
Mà chuyện khủng hoảng zombie, tuyệt đối không thể trì hoãn.
Chỉ cần trì hoãn một chút, sẽ bỏ lỡ cơ hội cứu viện tốt nhất.
Nhan Ly hai đời đều chưa từng chứng kiến cảnh tượng biến dị ban đầu ở đây, chỉ là nghe người phụ trách nói qua tình hình ở đây mà thôi.
Nghe nói khi chính phủ rút lực lượng ra cố gắng cứu những người ở đây, nhìn qua căn bản không có người sống.
Dứt khoát từ bỏ.
Khu dân cư cũ này, trên thực tế đã bị bỏ rơi.
Do gần đó còn có mấy nhà máy hóa chất, cho nên kế hoạch ném b.o.m tiêu diệt toàn bộ zombie ở đây cũng bị gác lại.
Sợ không cẩn thận sẽ gây ra khủng hoảng lớn hơn.
Bởi vì nhiều khi mấy vụ cháy không kiểm soát được hay chất độc trong không khí còn nguy hiểm hơn cả zombie, đe dọa trực tiếp đến tính mạng và sức khỏe con người.
Đối mặt với zombie, nếu dốc sức liều mạng thì may ra vẫn còn có một tia hy vọng sống.
Nhưng nếu bị hỏa hoạn bao vây, trong không khí đều là khí độc, hít thở đều là chất độc c.h.ế.t người, vài giây có thể làm choáng một con người.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Không có chút hy vọng sống nào.
Mục Tuyết Ca lái xe vào trong một đoạn rồi dừng lại, tiếng xe quả nhiên thu hút zombie bên trong.
Một lát sau, bắt đầu có zombie loạng choạng đi ra, sau đó tiếng gào thét thu hút thêm đồng bọn, bắt đầu có càng ngày càng nhiều zombie đi ra hơn nữa.
Bây giờ đã là cuối thu, gió lớn thổi bên ngoài, thổi lá cây hai bên đường “xào xạc”, trên mặt đất là lá vàng rơi rụng, phủ một lớp dày, nhìn xa xa rất giống như mặt đất được trải thảm vàng.
Vết m.á.u và chất nhầy trên người những zombie kia đã khô, trông giống như những vật thể lạ đã đóng vảy.
Ngoài buồn nôn, còn khiến người ta cảm thấy một trận thê lương.
Nếu mạt thế không đến, nếu nhân loại không gặp phải tai họa này, bây giờ mọi người nên làm gì?
Là tranh nhau “cốc trà sữa đầu tiên của mùa thu”, là khoai lang nướng thơm lừng bên ngoài giòn bên trong mềm, còn có hạt dẻ rang ngọt bùi…
Đầu đường sẽ có tiếng rao hàng không ngớt, sẽ có tiếng cười đùa của học sinh tan học về nhà…
Chứ không phải cảnh tượng trước mắt, mọi người đều biến thành quái vật không có ý thức.
Sau khi dị hóa tàn nhẫn tấn công đồng loại, phá hủy ngôi nhà chung của nhân loại.
Mọi người không vội vàng lấy nỏ chữ thập mà Nhan Ly đã chuẩn bị sẵn ra, không chọn xuống xe, mà mỗi người tìm một vị trí thích hợp, mở cửa sổ, bắt đầu nhắm bắn.
Bọn họ cần tinh hạch zombie, g.i.ế.c càng nhiều zombie, tài nguyên có thể nhận được càng nhiều.
Hơn nữa cảnh tượng như vậy đã thấy nhiều, sớm đã trở nên tê liệt, cho nên mọi người không cảm thấy sợ hãi.
Ngược lại còn hưng phấn.
Bọn họ ở trong xe không ra ngoài, từ một ý nghĩa nào đó mà nói cũng rất có cảm giác an toàn.
Ngược lại Bùi Tư Dạ đuổi theo bên kia, nhìn đến ngây ngốc.
Khi đối mặt với một chiếc xe RV cỡ lớn và Bùi Tư Dạ — người mà trong mắt lũ zombie chẳng khác gì đồ ăn, bản năng của chúng sẽ khiến chúng nhắm vào hắn ta đầu tiên.
Bùi Tư Dạ lập tức hiểu rõ tình cảnh của mình, cổ họng nghẹn lại, trong lòng theo bản năng căng thẳng.
Bây giờ hắn ta ngay cả mũ bảo hiểm cũng không mang.