Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!

Chương 116: TÌM THẤY ĐƯỢC BÙI TƯ DẠ, EM ĐÃ TÌM ANH RẤT LÂU…




Dương Thanh Y mặc áo khoác lông dày, đội mũ lông xù và quàng khăn, chuẩn bị một cái ba lô, mang giày đi tuyết cứ như vậy lén lút ra khỏi khu vực an toàn.

Cô ta vừa đi vừa lớn tiếng gọi tên Bùi Tư Dạ.

Cùng lúc đó, Bùi Tư Dạ vẫn đang cào tuyết phủ trên chiếc xe máy.

Đột nhiên, hắn ta đứng thẳng người.

Hình như có người đang gọi hắn ta?!

Là giọng nữ.

Giọng nói đó có chút xa lạ.

Là một người phụ nữ xa lạ.

Bùi Tư Dạ thề, mình và người phụ nữ đang khóc lóc thảm thiết trước mặt không quen biết nhau.

"Anh Bùi, anh sao vậy?" Dương Thanh Y hoảng sợ, cô ta không hiểu tại sao Bùi Tư Dạ lại nhìn mình bằng ánh mắt đó.

Cảm giác đó giống như không quen biết cô ta, giống như cô ta đứng trước mặt anh chỉ là một người xa lạ.

Ánh mắt đó, Dương Thanh Y chỉ từng thấy qua ở Bùi Tư Dạ của kiếp trước.

"Anh Bùi, cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi, anh dọa em sợ c.h.ế.t khiếp..."

Dương Thanh Y nhào vào lòng Bùi Tư Dạ, khóc không thành tiếng, run rẩy không ngừng.

Cô ta nhìn thấy vết thương trên người Bùi Tư Dạ, và khuôn mặt suýt chút nữa bị hủy dung kia, sợ hãi tột độ.

Dương Thanh Y vội vàng giơ hai tay lên bắt đầu trị liệu cho Bùi Tư Dạ.

Người phụ nữ này là dị năng giả hệ Trị Liệu? Bùi Tư Dạ kinh ngạc.

Người phụ nữ có dị năng hệ trị liệu và rất xuất sắc bên cạnh hắn ta, trong mấy năm qua chỉ có Nhan Ly.

Người trước mặt này lại từ đâu chui ra?

Bùi Tư Dạ cau mày cúi đầu, thế giới này dường như có chút thay đổi.

Nghĩ đến đây, Bùi Tư Dạ hỏi: "Cô tìm tôi rất lâu rồi?"

Trước khi làm rõ mọi chuyện, hắn ta không thể đánh rắn động cỏ.

Ít nhất từ tình hình hiện tại, người phụ nữ trước mặt sẽ không hại mình.

"Sáu ngày." Dương Thanh Y nức nở nói, "Em và những người khác vẫn luôn tìm anh, nhưng họ không dám rời khỏi khu vực an toàn quá xa. Mấy ngày nay mọi người chỉ tìm anh ở xung quanh khu vực an toàn, họ đều nói anh mất tích lâu như vậy, chắc chắn đã c.h.ế.t rồi."

Dương Thanh Y nước mắt lưng tròng, nắm lấy tay áo Bùi Tư Dạ, hít hít mũi, sau đó nhẹ nhàng dựa vào n.g.ự.c đối phương, dịu dàng nói: "Nhưng em không tin."

“Anh Bùi, anh lợi hại như vậy, là trụ cột trong mắt mọi người, lại càng là đội trưởng của chúng ta…”

Bùi Tư Dạ nghe cô gái trước mặt đang lải nhải một tràng dài, mới mơ hồ chắp vá ra được một cái sườn đại khái.

Thế giới này hình như không giống với nơi hắn từng sống.

Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

“Bây giờ là lúc nào rồi?” Bùi Tư Dạ hỏi.

Điện thoại trong túi hắn đã sớm hết pin tắt nguồn, đồng hồ đeo tay trái lại nát vụn, sớm đã nhìn không ra hình thù ban đầu.

Nghe Bùi Tư Dạ hỏi, Dương Thanh Y lập tức mở điện thoại của mình đưa tới trước mặt đối phương.

Bùi Tư Dạ nhận lấy điện thoại, giây tiếp theo, con ngươi hắn co rút, trợn to hai mắt.

“Sao vậy?” Dương Thanh Y phát hiện Bùi Tư Dạ hình như rất khiếp sợ, cho rằng điện thoại của mình có vấn đề gì, ghé lại xem nhưng không thấy gì bất thường.

“Không có gì.” Bùi Tư Dạ thu lại cảm xúc, giọng nói nhàn nhạt.

Hắn vậy mà lại quay về tám năm trước.

Trở lại năm thứ hai sau khi mạt thế giáng xuống.

Khó trách hắn vừa kiểm tra lực lượng trong cơ thể, lại phát hiện lực lượng thoái hóa nhiều như vậy.

Thì ra là một giấc ngủ dậy thời gian xoay chuyển, hắn đã quay về quá khứ, trở lại lúc mọi chuyện mới bắt đầu.

Khi đó, hắn quả thực không mạnh mẽ bằng bản thân sau này.

Bùi Tư Dạ là người từng trải qua mưa to gió lớn, cũng làm lãnh đạo nhiều năm, rất nhiều chuyện đều có thể tiếp nhận và lý giải trong thời gian cực ngắn.

Không mất bao lâu, Bùi Tư Dạ đã thuận lợi tiếp nhận trạng thái hiện tại.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

“Đi thôi, chúng ta trở về.”

Dương Thanh Y giơ tay lau nước mắt trên má, thời tiết lạnh lẽo, nước mắt trên mặt cô ta suýt chút nữa đông cứng lại.

“Vết thương này của anh…” Dương Thanh Y vừa đi, vừa quan sát vết thương trên người Bùi Tư Dạ.

Máu trên những vết thương đó gần như đã khô cạn, nhưng rất kỳ lạ, thịt xung quanh vết thương sao lại thối rữa rồi?

Hơn nữa màu sắc kia căn bản không giống thịt thối bình thường, ngược lại có chút giống… thịt của zombie?

Dương Thanh Y vội vàng liếc mắt đi chỗ khác, trong lòng tự phủ nhận.

Sao có thể là thịt thối của zombie chứ?

Người sống không thể xuất hiện loại triệu chứng này, một khi có triệu chứng này, nhất định đã sớm dị hóa, sao có thể còn tốt đẹp đứng trước mặt mình, có đầu có đuôi cùng cô ta tiến hành đối thoại như người bình thường chứ?

Căn bản không thể nào.

Mà Bùi Tư Dạ đang đi phía trước đầu óc cũng vận chuyển với tốc độ cao. Sao hắn lại không nhớ rõ năm đó bên cạnh còn có một nữ nhân như vậy?

Đối với nữ nhân này, Bùi Tư Dạ thật sự quá mức xa lạ.

Tạm thời coi những trải nghiệm trước kia là kiếp trước đi, kiếp trước hắn quen biết nữ nhân này từ khi nào?

Đi một đoạn đường, Bùi Tư Dạ dừng bước.

Dương Thanh Y cho rằng Bùi Tư Dạ đi không nổi, vội vàng lấy bánh mì, thịt gà chín và một chai nước tăng lực từ trong ba lô ra.

“Anh Bùi, có phải đã mấy ngày không ăn cơm rồi không? Anh ăn chút này lót dạ trước đi, lát nữa chúng ta trở lại khu an toàn là tốt rồi.” Dương Thanh Y ân cần vặn mở nắp chai nước, lại giúp hắn xé một góc nhỏ trên bao bì bánh mì, thuận tiện cho hắn ăn.

Nhận lấy bánh mì và nước uống, Bùi Tư Dạ kinh ngạc. Tuy rằng hắn không nhớ rõ nữ nhân trước mắt, nhưng cô ta cũng thật ân cần.

Xem dáng vẻ này của cô ta, xem ra là vô cùng say mê hắn đây mà.

“Cảm ơn.” Bùi Tư Dạ mỉm cười với Dương Thanh Y.

Nể tình cô ta mê luyến mình như vậy, hắn liền cho đối phương chút ngọt ngào đi.

Bùi Tư Dạ không thường mỉm cười với người khác, đa phần thời gian đều giữ khuôn mặt lạnh lùng như băng sơn tuyết sương.

Cho nên trong mắt hắn, nụ cười này đã là cái gọi là “ngọt ngào” rồi.

Hy vọng nữ nhân trước mắt này có thể biết đủ.

Bên cạnh Bùi Tư Dạ có không ít nữ nhân, nhưng chỉ có Nhan Ly mới thật sự lọt vào mắt hắn.

Lần này trở lại quá khứ, hắn vẫn rất muốn cùng Nhan Ly phát triển tốt một chút.

Bùi Tư Dạ tuy rằng lợi dụng Nhan Ly, hãm hại Nhan Ly, nhưng xét cho cùng, trong lòng hắn vẫn có chút địa vị dành cho cô.

Nhan Ly muốn dáng người có dáng người, muốn dung mạo có dung mạo, cũng thông minh gan dạ, gan to mật lớn. Trong hoàn cảnh mạt thế như thế này, Nhan Ly có thể là người bạn đời cùng hắn đi đến cuối cùng.

Nữ nhân trước mắt này tuy rằng tướng mạo không kém, nhưng lại cho người ta cảm giác quá mức yếu đuối, là đóa hoa Thổ Ti nương tựa vào hắn mới có thể sống sót.

(*Hoa Thổ Ti (菟絲花): Là loài thực vật ký sinh, không có rễ và lá nên không thể sinh tồn độc lập. Hoa Thổ Ti phụ thuộc hoàn toàn vào vật chủ.)

Người như vậy làm thiếp thì được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.