Hiện tại trở lại quá khứ, có lẽ hắn phải suy xét một chút, không thể lại giống như kiếp trước, tùy tiện đem Nhan Ly ra làm vật thí nghiệm.
Kiếp trước Bùi Tư Dạ kỳ thực là vì dã tâm quá lớn.
Bởi vì mạt thế đến, khi đó chính phủ thành lập một “Bộ Quốc An”, trong Bộ Quốc An có một phòng thí nghiệm, các nhà nghiên cứu hàng đầu tiến hành nghiên cứu virus zombie ở bên trong.
Bùi Tư Dạ là một người có lý tưởng và hoài bão lớn, hắn muốn cơ cấu do mình sáng lập vượt xa cơ cấu của chính phủ.
Vì vậy, khoảng thời gian đó phòng thí nghiệm của chính phủ đang tiến hành nghiên cứu một cách có trật tự, phòng thí nghiệm do Bùi Tư Dạ đầu tư cũng điên cuồng tiến hành các loại thí nghiệm.
Giữa hai phòng thí nghiệm vẫn có một số khác biệt, phòng thí nghiệm của chính phủ dù có làm thí nghiệm trên cơ thể sống, nhiều nhất cũng chỉ lấy động vật, trong đó chuột bạch chiếm đa số.
Nhưng như vậy phản ứng chậm chạp, tốc độ nghiên cứu cũng sẽ bị giảm bớt.
Mà phòng thí nghiệm do Bùi Tư Dạ dốc sức đầu tư lại khác.
Hắn vì có thể đẩy nhanh tiến độ, có thể nhanh chóng có được thành quả thí nghiệm. Ngoài mặt duy trì sạch sẽ chính nghĩa, sau lưng chuyện xấu gì cũng làm.
Có thể nói là không có giới hạn, cũng không có nhân tính.
Nhưng những điều đó không quan trọng.
Danh lợi song thu, đây mới là cảnh tượng hắn muốn nhìn thấy, trước đó bất cứ thứ gì đều có thể hy sinh.
Bùi Tư Dạ nghĩ thầm, có lẽ kiếp này có thể đổi cách khác.
Tận dụng tối đa giá trị trên người Nhan Ly, nhưng lại không làm hại đến tính mạng của cô.
Đi đến khu an toàn, Bùi Tư Dạ cũng đã nghĩ ra một cách trong lòng.
Máu của Nhan Ly đã có công hiệu đặc biệt như vậy, nói không chừng sau này sinh con cũng sẽ kế thừa mối quan hệ huyết thống thần kỳ này.
Bùi Tư Dạ không muốn cứ thế cắt đứt thí nghiệm. Kiếp trước muốn có được danh tiếng và lợi ích, kiếp này làm lại từ đầu, hắn vẫn không thay đổi hoài bão lớn trong lòng.
Nhưng đồng thời, hắn cũng không nỡ để Nhan Ly chết.
Tìm một nữ nhân xinh đẹp khác trên thế giới rất đơn giản, nhưng không thể tìm ra Nhan Ly thứ hai.
Trong lòng hắn thích Nhan Ly, cho dù cô không đáp lại mình.
“Cô viết tên của mình ở đây đi.”
Ở cổng khu an toàn, Bùi Tư Dạ đột nhiên bẻ một cành cây khô, hắn đưa cành cây đó cho Dương Thanh Y bên cạnh, bảo cô ta viết tên mình lên tuyết.
“A?” Dương Thanh Y nghe xong ngây ngẩn cả người.
Bùi Tư Dạ tự mình viết tên mình lên tuyết.
Nhìn ba chữ “Bùi Tư Dạ” to lớn mạnh mẽ trên tuyết, Dương Thanh Y chợt hiểu ra điều gì đó.
Cô ta cúi đầu ngượng ngùng cười, sao cô ta cảm thấy từ sau khi Bùi Tư Dạ mất tích một lần, cả người đều thay đổi lớn vậy?
Bùi Tư Dạ sẽ chủ động mỉm cười dịu dàng với cô ta, bây giờ còn làm ra trò chơi nhỏ mang tính nghi thức này với mình nữa chứ?
Dương Thanh Y nhất thời cảm thấy ấm áp trong lòng, dâng lên một cảm giác vui sướng mãnh liệt, nhịn không được vui vẻ.
Nhìn gò má cô ta ửng hồng, khóe miệng cong lên, bộ dạng ngượng ngùng này thành công khiến khóe miệng Bùi Tư Dạ nhếch lên.
Cô gái nhỏ này, xem ra vẫn rất dễ khống chế.
Dương Thanh Y nhận lấy cành cây khô, từng nét từng nét viết tên mình bên cạnh “Bùi Tư Dạ”.
“Dương Thanh Y”.
Bùi Tư Dạ nhướng mày, thì ra tên cô ta là cái này.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Đúng là người như tên, dịu dàng như nước, hiểu ý người, thoạt nhìn là một đóa Hoa Giải Ngữ không tệ.
Hơn nữa, hắn mơ hồ cảm thấy, Dương Thanh Y trông có chút giống Nhan Ly.
Không biết còn tưởng rằng hai người này là chị em.
Hai người đi vào cổng khu an toàn.
“Bùi… Anh Bùi?!” Hà Húc Thần bên này còn đang cãi nhau với Trình Dương, nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Trình Dương cũng ngây ngẩn cả người.
Đội trưởng sao còn có thể sống sót trở về?
Hắn không phải đã mất tích gần một tuần rồi sao?
Người bình thường mất tích lâu như vậy, sớm đã c.h.ế.t rồi.
Huống chi hoàn cảnh hiện tại ác liệt như vậy, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, không biết có phải do ảnh hưởng của mạt thế hay không, mùa đông năm nay đặc biệt khó khăn.
Mấy ngày nay tuyết rơi liên tục, một khắc cũng không ngừng nghỉ, mỗi ngày mở mắt ra nhìn bên ngoài căn phòng, ngoài màu trắng vẫn là màu trắng.
Mặt đất được phủ một lớp chăn dày, nếu hiện tại không phải mạt thế, cho dù hiện tại là cuộc sống bình thường thì trận tuyết lớn như vậy chắc chắn sẽ được TV lên tin tức là một trận thiên tai tuyết lớn.
Mọi người đối với sự trở về của Bùi Tư Dạ ngoài khiếp sợ vẫn là khiếp sợ.
Đặc biệt là vết sẹo rõ mồn một trên trán hắn, sao cảm giác như bị thứ gì đó chọc thủng sọ não vậy?
Bị nổ đầu, vậy mà còn có thể tiếp tục sống sót?
Hơn nữa, có một điểm rất kỳ lạ, đã là vết sẹo, vậy thì nói rõ là Dương Thanh Y ra tay tiến hành trị liệu.
Là đồng đội, dị năng trị liệu của Dương Thanh Y mọi người đều thấy rõ, rất mạnh.
Về cơ bản vết thương thảm thiết đến đâu sau khi được cô ta chữa trị, đều sẽ khôi phục nguyên dạng, căn bản sẽ không để lại bất kỳ vết sẹo nào.
Đội trưởng đây là bị thứ gì làm bị thương vậy?
Vậy mà dị năng trị liệu của Dương Thanh Y đều không có cách nào khôi phục hoàn toàn nguyên dạng?
Bùi Tư Dạ tâm tư sâu, tự nhiên cũng nhận thấy được biến hóa vi diệu của bọn họ khi nhìn thấy mình.
Theo ý của Dương Thanh Y, hắn đã mất tích 6 ngày.
Nhưng khoảnh khắc đám người này nhìn thấy mình, trong mắt hình như không có tí gì gọi là vui mừng.
Ánh mắt Bùi Tư Dạ đảo qua, Trình Dương hắn nhớ rõ, nhưng hắn đã c.h.ế.t ở giai đoạn đầu mạt thế.
Bây giờ sao còn sống?
Hà Húc Thần ngược lại là một tên đàn em đáng tin cậy.
Nhưng bây giờ xem ra, Hà Húc Thần có vẻ muốn thay thế vị trí đội trưởng của mình trong khoảng thời gian mình rời đi?
Có dã tâm như vậy sao?
Kiếp trước sao hắn chưa từng phát hiện ra?
Bùi Tư Dạ cười lạnh. Không thèm để ý tới đám người này, hắn vẫy tay với Dương Thanh Y: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Được.” Dương Thanh Y tiến lên nắm lấy tay hắn.
Mặc kệ người khác nhìn thế nào, nghĩ thế nào, ít nhất đối với Dương Thanh Y mà nói, sau khi Bùi Tư Dạ mất tích một lần, ngoại trừ khoảnh khắc gặp nhau trên tuyết lúc đầu cho người ta cảm giác xa lạ và xa cách, những lúc khác đều dễ ở chung hơn trước kia nhiều.
Bùi Tư Dạ hiện tại sẽ chủ động mỉm cười với cô ta, sẽ chủ động nắm tay cô ta.