Nhìn thấy khung chat, Nhan Ly cơ bản đã đoán được ý đồ của Dương Thanh Y.
Ngón tay cô linh hoạt gõ nhanh trên màn hình, sau đó nhấn gửi.
【Nhớ chúng tôi á? Vậy cô đúng là kỳ lạ thật đấy.】
Dương Thanh Y ở một thành phố khác ngây người, Hàn Tiếu Tiếu này...
Cô ta gửi một biểu tượng mặt cười ra nước mắt, sau đó thêm một câu.
【Ha ha ha Tiếu Tiếu cậu hài hước thật đấy.】
【Tiếu Tiếu? Chúng ta thân nhau lắm à? Cô dựa vào cái gì mà gọi tôi như vậy?】
Khóe miệng Dương Thanh Y co giật, trên trán đầy vạch đen.
Không phải... Hàn Tiếu Tiếu này sao lại giống hệt Nhan Ly vậy?
Cuộc trò chuyện kiểu này, làm sao có thể tiếp tục được nữa?
Dương Thanh Y bình tĩnh lại tâm trạng khó chịu, sau đó gửi lại một tin nhắn.
【Ngại quá, là tôi không chú ý, tôi còn tưởng mọi người đều là dị nãng giả, chúng ta có thể làm bạn mà.】
Đối phương không trả lời.
Dương Thanh Y đành phải tiếp tục tìm chủ đề mới.
【Các cậu đang làm gì vậy? Thực ra tôi cảm thấy các cậu không nên rời khỏi khu an toàn, rõ ràng ở đây sống rất tốt, tại sao cứ phải rời đi chứ? Nhan Ly đã cho các cậu lợi ích gì mà khiến các cậu ngoan ngoãn nghe lời cô ta thế kia.】
【Xin lỗi nhé, có phải tôi nói sai gì rồi không? À... tôi không có ý chia rẽ mối quan hệ giữa các cậu, tôi chỉ đơn thuần là thấy bất công thay cho cậu mà thôi. Thật ra, cậu và Mục Tuyết Ca đều rất lợi hại, hoàn toàn không kém cô ta, tại sao cô ta lại làm đội trưởng của các cậu? Dựa theo thực lực mà phân chia, như vậy hoàn toàn không công bằng.】
Hàn Tiếu Tiếu dựa vào vai Nhan Ly, nhìn thấy những tin nhắn trong khung chat điện thoại, đầu óc mơ hồ: "Dương Thanh Y này có phải đầu óc có vấn đề không? Sao nói chuyện kỳ quái vậy?"
"Cô ta đắm chìm trong những toan tính nhỏ nhặt này, trước kia là vậy, bây giờ vẫn như vậy." Nhan Ly cười nhẹ: "Cô ta không sửa được đâu."
Điều kiện của Dương Thanh Y không tệ, nếu cô ta có thể yêu bản thân mình, biết tận dụng sở trường của bản thân để kinh doanh tốt bản thân, cũng sẽ không đến nỗi...
Cô ta cứ phải nhốt mình trong một cái lồng, làm ếch ngồi đáy giếng, không nhìn thấy thế giới bên ngoài, dường như trong cuộc sống ngoài việc dựa dẫm vào đàn ông và khoe khoang những thủ đoạn ghen ghét đố kỵ tầm thường thì không còn gì khác.
Nhan Ly trả lời.
【Đang ãn cơm.】
Sau đó vào không gian chọn mấy món ăn chụp ảnh gửi qua.
Nhìn thấy bức ảnh, Dương Thanh Y đã bắt đầu tiết nước bọt.
Không ngờ Nhan Ly và đám người này ngày nào cũng ăn ngon như vậy?!
Hành động này của Nhan Ly đã khơi dậy sự bất mãn và ghen tị trong lòng Dương Thanh Y.
Cô ta biết Nhan Ly lấy được vòng tay ngọc, cho nên mới có được không gian vô biên vô hạn đó.
Hơn nữa Nhan Ly cũng là trọng sinh, cô chắc chắn từ ngày đầu tiên quay lại thế giới này, Nhan Ly đã chuẩn bị đầy đủ cho sự xuất hiện của mạt thế.
Dương Thanh Y luôn cho rằng chỉ có mình mới là người may mắn chiếm được tiên cơ, thật ra Nhan Ly cũng vậy.
Thậm chí cùng là trọng sinh trở về, sau khi cô ta cố ý tráo đổi vòng tay và số phận của hai người, Nhan Ly vẫn có thể làm tốt hơn cô ta.
Tại sao người phụ nữ này luôn có thể sống tốt như vậy?
Kiếp trước là vậy, bây giờ vẫn như vậy.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Rõ ràng ông trời đã cho cô ta cơ hội trọng sinh, không phải là để cô ta thay đổi vận mệnh sao?
Tại sao lại phải mang theo cả con tiện nhân Nhan Ly này?
Như vậy không công bằng!
Cô ta luôn coi Nhan Ly như vật đối chiếu, cố gắng nghiền nát cô, giữ cho cảm giác ưu việt của mình luôn ở trên cao, nhưng hai kiếp làm người, đều không làm được.
Dương Thanh Y thật sự muốn hỏi ông trời, đã cho cô ta cơ hội làm lại từ đầu, chỉ cho một mình cô ta không phải là được rồi sao?
Tại sao cứ phải cho cả Nhan Ly?
Song song trọng sinh, vậy làm sao có thể thay đổi vận mệnh?
【Wow~ các cậu cũng xa xỉ quá đấy? Một bữa ãn mà ãn nhiều như vậy?】
Dương Thanh Y gõ xong một hàng chữ, nhấn gửi.
Đối phương gần như trả lời ngay lập tức, Dương Thanh Y nhìn rõ nội dung bên trên, tức đến mức suýt nôn ra máu.
【Nhiều sao? Không nhiều đâu, những thứ như thế này trong không gian của đội trưởng chúng tôi có rất rất nhiều, phỏng chừng ãn mười nãm nữa cũng ãn không hết.】
Nhan Ly cố ý nói khoa trương.
【Các cậu có nhiều vật tư như vậy, còn chạy lung tung khắp nơi, chẳng lẽ không sợ bị người ta biết được trực tiếp đến cướp sao?】
Chính quyền trước đó đã ban hành luật mới về mạt thế.
Phàm là hành vi cố ý cướp đoạt vật tư của người khác, người bị cướp hoàn toàn có thể đưa ra một số biện pháp ứng phó.
Hoàn cảnh đặc biệt, tình huống đặc biệt, tất cả đều xử lý theo cách thức đặc biệt.
Cho dù người bị cướp vì bảo vệ vật tư của mình mà lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương, cũng là vô tội, là hành vi bình thường.
Nhan Ly có thể chủ động tặng vật tư cho người khác, cũng có thể chấp nhận yêu cầu của đối phương, cho một số trợ giúp.
Nhưng tuyệt đối sẽ không dung túng cho người khác đến cướp đồ của cô.
Đồ của cô, không ai có thể cướp đi.
Nếu thật sự có kẻ to gan lớn mật đến cưỡng đoạt, coi thường lời cảnh cáo của cô, vậy thì xin lỗi nhé.
Nhan Ly sẽ không phải là một dị năng giả nhân từ nương tay.
Nhan Ly: 【Cướp thì cứ cướp, vật tư phong phú như vậy chắc chắn sẽ khiến người ta đỏ mắt, nhưng ai dám đến, chúng tôi sẽ tiễn kẻ đó xuống điện Diêm La đầu thai.】
Cách một màn hình, tay Dương Thanh Y run lên một cái, suýt chút nữa làm rơi điện thoại.
Dựa theo hiểu biết của cô ta về Hàn Tiếu Tiếu, cô gái này tuyệt đối không thể nói ra những lời như vậy.
Khả năng duy nhất...
Người đang nói chuyện với cô ta căn bản không phải là Hàn Tiếu Tiếu, mà là người kia.
Nhận ra điều này, Dương Thanh Y không còn ý định tiếp tục trò chuyện nữa.
Nhan Ly thấy đối phương cuối cùng cũng im lặng, nhét điện thoại lại cho Hàn Tiếu Tiếu.
Và nói thêm một câu: "Sau này mỗi ngày ăn cơm đều chụp ảnh gửi cho cô ta."
Không phải cô ta thích tám chuyện sao? Không phải cô ta luôn thích theo dõi lén lút cuộc sống của các cô sao? Vậy thì cứ để cô ta xem cho thỏa thích.
Nhan Ly biết Dương Thanh Y rất đố kỵ, bên các cô sống càng tốt thì bên cô ta lại càng tức giận.