Chương 161: Cuộc sống (50)
“Hehe! Không phải tại ta quá kích động sao? Dù sao Iron Man cũng vừa ra đời mà! Nhưng yên tâm, ta nhất định sẽ dạy dỗ lại lão cha, không thể để lão già tiếp tục gây thêm phiền phức!”
“Phụt!” Quả Ớt Nhỏ bật cười. “Chỉ cần ngươi không gây phiền phức cho người khác đã là tốt lắm rồi, còn dạy dỗ Tony?”
Đột nhiên, Lucas nảy ra một ý tưởng, ghé sát tai Quả Ớt Nhỏ thì thầm:
“Tỷ tỷ ngươi nói xem, nếu chúng ta cùng nhau chỉnh lão cha một vố thì sao? ngươi cứ giả vờ muốn từ chức, nói là muốn sang công ty khác làm việc. Để hắn cảm nhận thử cuộc sống không có ngươi bên cạnh, như vậy mới hiểu được việc không có ngươi quan trọng thế nào!”
“Cái này… không hay lắm đâu. Nếu Tony thật sự đồng ý thì sao?” Quả Ớt Nhỏ hơi do dự.
“Không thể nào, hai người các ngươi lẫn nhau ưa thích cái này ngay cả ta đã nhìn ra, ngươi không cho hắn một chút nếm mùi đau khổ, hắn loại hoa này Hoa công tử thì sẽ không chủ động thổ lộ. Hơn nữa, coi như hắn thật sự phê chuẩn ngươi từ chức, vậy thì thật sự trượt đến công ty của ta làm việc cũng không phải chuyện gì to tát.” Lucas vỗ ngực nói.
“Vậy ngươi chẳng phải tay không bắt sói, đầy tiện nghi quá à.” Pepper bị Lucas vạch trần tiểu tâm tư, giả bộ giận dỗi nói.
“Vậy ngươi không cự tuyệt, ta coi như ngươi đồng ý kế hoạch của ta!” Lucas dán lại gần Quả Ớt Nhỏ, với da mặt dày hơn bê tông cốt thép, liên tiếp hỏi dò, Pepper cũng không phản đối đề nghị của Lucas, ngầm đồng ý gật đầu.
Bên trên đài phát ngôn, Tony vẫn đang bận rộn tiếp nhận phỏng vấn và chụp ảnh, còn không hề biết rằng tiểu tử của chính mình đã đào cho hắn một cái hố siêu to.
---
“Ngươi nói tại sao lại thế chứ, Lucas? Pepper tại sao đột nhiên lại muốn từ chức? Ta cảm giác gần đây chúng ta tiến triển không tệ a.”
Trên đường về nhà, Tony vẫn không hề biết mình bị Lucas và Pepper hợp tác đối phó. Vừa lái xe, hắn vừa liên tục hỏi dò Lucas, biểu cảm đầy vẻ hoang mang.
Lucas nín cười, nghiêm trang đáp: “Lái xe phải chúyên tâm, lão cha. Pepper muốn từ chức, chắc chắn chỉ vì hai lý do: một là công việc không vui, lão bản quá đáng ghét, cho nên quyết định xào bổ lão bản lên chảo, tìm kiếm sự giải thoát.”
“Không có khả năng!” Tony lập tức bác bỏ. “Ta vừa soái không thiếu tiền, tính cách hoà nhã, sao lại có người chán ghét ta chứ?”
Tony rõ ràng muốn tìm vài lý do để bác bỏ quan điểm của Lucas, nhưng vài vòng suy nghĩ lại, hắn không tìm ra được chứng cứ rõ ràng rằng mình là một lão bản tốt. Bầu không khí trong xe thoáng chốc trở nên trầm mặc.
Lucas cũng không muốn đẩy Tony xuống đáy vực, dù sớm muộn kết thúc vở kịch này. Hắn an ủi: “Tốt, coi như ngươi là lão bản tốt, vậy lý do thứ hai chắc chắn là do Pepper tìm được một công ty có đãi ngộ tốt hơn.”
"Hôm nay ta đã bảo nàng ở lại, còn hứa trả thêm phí tăng ca, nhưng nàng vẫn từ chối." Tony chán nản thở dài.
"Vậy thì ta nghĩ rất có thể là có nguyên nhân thứ ba." Lucas, kẻ đã từng bước dụ dỗ Tony rơi vào bẫy, cuối cùng cũng thả ra cạm bẫy đã chuẩn bị sẵn.
"Còn có nguyên nhân khác!?" Tony lập tức phanh xe, không màng đến đường sá, thẳng tắp nhìn Lucas, chờ đợi đáp án.
"Chẳng lẽ ngươi không thấy đây là văn phòng tình cảm lưu luyến sao?" Lucas trưng ra vẻ mặt khinh bỉ. "Ngươi cứ một mực trêu chọc người ta, không hứa hẹn, không công khai, khiến cho người ta giống như tình nhân bí mật của ngươi. Nữ nhân ai mà chịu được chứ? Nếu nàng thích ngươi, ngươi cũng thích nàng thì đã chẳng có chuyện gì rồi. Vấn đề là ngươi cứ lập lờ nước đôi, khiến nàng mất kiên nhẫn. Không muốn sau này công việc trở nên lúng túng, nàng đành phải từ chức thôi."
"Thật sự là vậy sao?" Tony ngây người, lẩm bẩm.
"Chính xác!" Lucas khẳng định chắc nịch.
"Vậy ta phải làm gì bây giờ? Ta không muốn để Pepper rời đi!" Tony quýnh lên, hoàn toàn không nhận ra bản thân đã rơi vào bẫy của Lucas, còn sốt sắng cầu cứu hắn.
Lucas làm sao có thể bỏ qua cơ hội này?
"Đầu tiên, ngươi phải cho Pepper thời gian suy nghĩ. Ngươi bảo nàng nghỉ phép vài ngày, để nàng bình tĩnh lại và suy xét có thực sự muốn rời đi hay không."
Trên thực tế, bước này là để Pepper có thời gian thương lượng kế hoạch với Lucas, xem tiếp theo nên giày vò Tony thế nào.
"Tiếp theo, ngươi phải thể hiện sự quan tâm, khiến nàng cảm nhận được tình cảm của ngươi. Chỉ có như vậy nàng mới có thể hồi tâm chuyển ý."
Đến đây, Lucas không hề giở trò, bởi vì mục đích chính của hắn là muốn Tony gấp gáp nhận ra giá trị của Pepper. Nếu hắn cứ tiếp tục do dự, nàng thật sự sẽ rời đi mất.
"Bước cuối cùng là—"
Lucas cố tình dừng lại, chờ Tony chủ động cầu xin.
"Là gì?" Tony lập tức phối hợp, trưng ra bộ dáng đáng thương, đôi mắt ngập nước nhìn Lucas.
Lucas cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc nói:
"Bước cuối cùng đương nhiên là bày tỏ tình cảm! Chỉ cần Pepper đồng ý làm bạn gái ngươi, thì cho dù nàng có thật sự nghỉ việc cũng không sao, bởi vì nàng vẫn là của ngươi!"
"Đúng vậy!" Tony đột nhiên vỗ đùi, mặt mày hớn hở, nhưng rất nhanh lại xụ mặt. "Nhưng nếu ta có đủ tự tin và dũng khí để tỏ tình, thì đã chẳng đến mức này rồi!"
Lucas nhìn Tony chằm chằm, lắc đầu thở dài: "Ngươi đúng là hết thuốc chữa."
Hắn thật sự không ngờ, đường đường là hoa hoa công tử lẫy lừng, lại nhát gan đến mức này khi đối mặt với tình yêu chân chính.
"Xem ra chỉ có thể thuận theo tự nhiên, hy vọng sự việc sẽ diễn ra giống như trong phim." Lucas thầm nghĩ.
—
Hai người trở về nhà trong im lặng. Tony không tiện bắt chuyện với Lucas, còn Lucas thì khinh thường nói chuyện với Tony vì quá ghét bỏ sự hèn nhát của hắn.
"Jarvis, chào buổi tối."
"Hoan nghênh về nhà, các tiên sinh."
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên từ góc tối của phòng khách:
"Ngươi cho rằng mình là siêu anh hùng duy nhất sao, Stark tiên sinh? Ngươi đã trở thành một phần của thế giới rộng lớn hơn, chỉ là ngươi chưa nhận ra mà thôi."
Một người đàn ông da đen, đầu trọc, bịt mắt trái, đột nhiên xuất hiện trước mặt hai cha con Stark. Hắn đứng trong bóng tối, hòa vào khung cảnh xung quanh đến mức cả hai không hề phát hiện ra sự hiện diện của hắn cho đến tận bây giờ.
"Ngươi là ai?"
Tony lập tức kéo Lucas ra phía sau, cảnh giác hỏi.
"Ta là—"
BỐP!
Người đàn ông chưa kịp nói hết câu, đột nhiên ngã lăn ra đất.
Tony sững sờ tại chỗ.
Lucas thì hăng hái chạy tới, lôi một cái thắt lưng từ trong túi ra. Hắn cúi xuống trói người đàn ông lại, ấn một nút trên thắt lưng, khiến nó tự động siết chặt.
"Giải thích?" Tony khoanh tay, nhìn Lucas chằm chằm.
Lucas giơ cổ tay lên, khoe chiếc đồng hồ của mình:
"Đây là phát minh của ta—'Đồng hồ gây mê'!"
Hắn nhấn một nút, kính ngắm bắn tự động bật lên.
"Ta đã tích hợp kim gây mê và hệ thống bắn chính xác vào đây. Trong vòng mười mét, không một phát nào trượt. Gã này vừa rồi chính là bị ta bắn trúng."
Lucas lại chỉ vào thắt lưng:
"Còn đây là 'Dây đai graphene co giãn'. Nó có thể thay đổi chiều dài từ 0,1 mét đến 100 mét trong nháy mắt. Rất tiện lợi."
Tony trầm mặc nhìn Lucas một lúc lâu, sau đó thở dài:
"Ta cảm thấy... an toàn cá nhân của ngươi còn cao hơn cả ta đấy."
=]] Góc Tác Giả: Sắp đến Map sinh tồn nha [[=