Trực Tiếp: Ta Là Người Dẫn Đường Nổi Tiếng Toàn Giới

Chương 177: Thành phố sương mù (4)




Chương 177: Thành phố sương mù (4)
"Ngươi già thì già, xấu thì xấu cũng không sao, nhưng ngươi không thể lừa gạt cảm tình của mọi người a!"
[Hai mươi tuổi, gợi cảm, tiểu tỷ tỷ, online chờ người yêu.]
Loại tiêu đề này mà cũng viết ra được sao?!
Bình luận sụp đổ, làn đạn che kín màn hình, muốn tìm một hai câu bình luận khác cũng không kịp, vì đã bị đẩy đi mất.
[Chủ livestream này cũng trúng chiêu, sương mù này thật sự có vấn đề.]
Có cái gì?
Lucas ngơ ngác nhìn tin tức biến mất nhanh chóng, tìm mãi cũng không thấy.
Phòng livestream của "hai mươi tuổi gợi cảm tiểu tỷ tỷ" phát ra tín hiệu khẩn cấp, sau đó hoàn toàn tối đen.
Vừa rồi quá mức kh·iếp sợ trước bộ dạng của bà lão khiến Lucas cư nhiên bỏ qua một tin tức quan trọng đến vậy.
Phát hiện này làm hắn tức giận vô cùng!
Không còn phòng phát sóng trực tiếp để xem, Lucas đành phải lên diễn đàn tìm kiếm kỹ lưỡng. Dù sao đại võng hồng phát sóng trực tiếp lật xe, kiểu gì cũng sẽ có chút đề tài nóng hổi.
Nghĩ vậy, hắn bắt đầu lật tung mọi nội dung trên mạng.
Mãi đến rạng sáng 1 giờ, trong một bài đăng có hàng trăm nghìn lượt bình luận, cuối cùng hắn cũng tìm được một tin tức hữu dụng.
[ Báo tin sốt dẻo đây! Mông vểnh bà già không phải ngẫu nhiên té xỉu đâu!
Bệnh viện trung tâm thành phố đã tiếp nhận gần 40 bệnh nhân có triệu chứng giống hệt nhau. Tất cả đều đột nhiên hôn mê, n·ôn m·ửa liên tục, nhịp tim và các chỉ số cơ năng nhanh chóng giảm xuống đến mức hiếm thấy.
Điểm chung của họ là trước khi ngất xỉu đều từng tiếp xúc với sương mù dày đặc. ]
Thông tin này không được ai coi trọng.
Trong thành phố có tổng cộng hai trăm nghìn người, mỗi ngày trăm nghìn người sinh ra, trăm nghìn n·gười c·hết đi, vài chục người té xỉu chẳng là gì to tát. Bởi vậy, phần lớn bình luận phía dưới bài viết đều thưa thớt.
Dù vậy, mọi người vẫn quan tâm đến vụ lật xe của võng hồng đại thúc hơn, hoặc tò mò về nhan sắc thực sự của hắn.

Lucas nhíu mày, càng thêm xác định lựa chọn trước đó của mình là đúng đắn: giữ khoảng cách với sương mù.
---
Trong thành phố, ngày thứ năm.
Sương mù ngày càng dày đặc.
Tin tức buổi sáng đã thay đổi. Nếu như hôm qua còn kêu gọi người dân chú ý an toàn giao thông, thì hôm nay đã thành khuyến cáo mọi người hạn chế ra đường, mang khẩu trang để tránh tiếp xúc với sương mù.
Xem xong tin tức, Lucas như thường lệ mở cửa nhận bữa sáng.
Nhưng hôm nay, người đưa cơm không xuất hiện. Cửa phòng bên cạnh lại mở sẵn.
Một người đàn ông tươi cười bước ra, tay kéo vali hành lý. Nhưng khi nhìn thấy Lucas, nụ cười của hắn lập tức cứng đờ.
Thấy vẻ mặt đó, Lucas nhướng mày. Hóa ra là Jemis, kẻ hôm trước bị hù dọa trong con hẻm nhỏ.
"Này, ngươi lấy cái rương thế nào mà lâu như vậy?" Bên trong vang lên tiếng thúc giục.
Một đại hán đầu đinh, thân hình cao lớn bước ra. Nhìn thấy Jemis đang đối diện với Lucas, hắn nhíu mày: "Sao thế? Ngươi quen thằng nhóc này à?"
"Ừm... gặp một lần rồi." Jemis cứng nhắc gật đầu. Nhớ lại cảnh Lucas thoạt nhìn yếu ớt nhưng thực chất lại vô cùng hung mãnh, hắn không khỏi run rẩy.
"Lucas thiếu gia, xin lỗi, vừa rồi có chút chuyện trì hoãn. Bữa sáng của ngài đây." Người phục vụ cuối cùng cũng đến.
Lucas thu lại ánh mắt, mỉm cười với người đưa cơm, nhận lấy bữa sáng rồi đóng cửa phòng.
Dù sao cũng chỉ là khách sạn, đối diện có ai ở không liên quan đến nàng.
So với những người đó, tin tức trên mạng bây giờ mới đáng để hắn quan tâm.
---
Cùng lúc đó, trong phòng bên kia, hành động của Jemis đã khiến những người còn lại chú ý.
"Này ông già, người vừa rồi ngươi quen à? Thằng nhóc đó cũng là người chơi sao?" Điền Dũng hỏi với vẻ mặt không mấy tin tưởng.

"Có quen, hôm trước ta gặp hắn trong một con hẻm." Jemis nhớ lại, vô thức rùng mình. Nhưng chuyện mất mặt hôm đó hắn không thể kể ra, chỉ đành nửa thật nửa giả nói: "Lúc đó hắn bị ba tên lưu manh chặn đường, ta đi ngang qua nên gọi cảnh sát giúp hắn."
"Vậy sao?" Điền Dũng vẫn hoài nghi. "Nhưng nhìn dáng vẻ vừa rồi của các ngươi, không giống lắm đâu."
Điền Dũng đã chơi qua bốn lượt trò chơi này, tự nhận mình là một cao thủ kỳ cựu. Jemis lại là người mới hoàn toàn, không hiểu quy tắc trò chơi, gặp ai cũng hỏi có phải người chơi hay không.
Thấy hắn vừa ngốc lại có chút tiền, Điền Dũng mới quyết định kéo hắn theo.
"Jemis thúc thúc à, ta thấy ngươi đáng thương mới dẫn ngươi cùng nhau thông quan trò chơi.
Sinh tồn trong trò chơi, quan trọng nhất chính là không giấu giếm nhau, phải tin tưởng lẫn nhau, ngươi hiểu không?"
Jemis nhìn thẳng vào mắt hắn, nhân cơ hội gõ một phen.
"Biết, biết rồi!"
Jemis vội gật đầu, coi Điền Dũng như cọng rơm cứu mạng.
Nhất là khi biết rõ trò chơi này chỉ có 10 người chơi và 200,000 NPC, đa phần đều bị loại ngay trong ba mươi ngày đầu tiên. Hắn không biết vòng sau còn có thể gặp lại ai hay không.
"Điền ca, chi phí ăn ở vòng này cứ tính cho ta, ngài nhất định phải giúp ta a!"
Jemis thấp thỏm, sợ Điền Dũng ghét bỏ mình là gánh nặng rồi vứt bỏ hắn.
"Điềm ca, ngài làm đại thúc này sợ hãi rồi kìa."
Lúc này, một nữ nhân từ trong phòng bước ra, ném ánh mắt phong tình vạn chủng về phía Điền Dũng.
Người này tên Khang Giai Phương, hơn ba mươi tuổi. Đồng dạng là người chơi bị kéo vào trò chơi, mới chỉ thông qua một vòng.
Nàng kinh nghiệm nhiều hơn Jemis một chút, nhưng cũng hiểu rõ bản thân có bao nhiêu cân lượng.
Vì thế ngay ngày đầu tiên vào trò chơi, nàng liền chủ động bại lộ thân phận người chơi, hy vọng tìm được cao thủ dẫn dắt.
Quả nhiên, nàng câu được Điền Dũng - một kẻ có thực lực.
Vừa rồi, Khang Giai Phương còn cố ý trang điểm lại trong WC. Nàng rất rõ ràng, muốn được cường giả bảo hộ, thì phải trả giá.

"Dũng ca~ Nhân gia trong phòng có một con nhện, thật đáng sợ~"
Nàng chủ động dựa sát vào hắn, giọng điệu mềm mại: "Ngài có thể giúp nhân gia xem một chút không?"
"Đương nhiên có thể."
Điền Dũng cười cười, bàn tay thuận tiện xoa một cái lên mông nàng, hai người nhanh chóng vào phòng.
Jemis bị bỏ mặc, xấu hổ rời khỏi. Nhưng khi nghĩ đến người ở phòng đối diện, thân thể hắn lại khẽ run.
Hắn nhớ rất rõ ngày đó, Lucas ra tay dứt khoát g·iết người. Liệu hắn có phải là người chơi không?
Nghĩ đến đây, Jemis có chút do dự, bàn tay giơ lên định gõ cửa nhưng lại chững lại giữa không trung.
Hắn muốn hỏi, nhưng không dám.
Ngay sau đó, cửa phòng đột ngột mở ra, hai người mặt đối mặt.
Khoảnh khắc bất ngờ này khiến Jemis giật bắn mình.
Lucas liếc hắn một cái từ trên xuống dưới, khẽ mỉm cười: "Xin hỏi có chuyện gì sao?"
Bộ dạng này trông vô cùng phúc hậu, hoàn toàn không giống người từng mạnh mẽ kéo tay hắn dí vào t·hi t·hể mà bắn một phát súng.
"Nếu không có việc gì, ta đóng cửa đây."
Lucas nở nụ cười hời hợt, tận lực khiến bản thân trông hòa ái dễ gần một chút: "Trung niên nam nhân đứng trước cửa phòng một nam nhân khác mà không có lý do sẽ bị coi là biến thái a"
Biến thái thì phải b·ị đ·ánh.
Nửa câu sau, hắn chỉ nghĩ thầm trong lòng.
"Ta... ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi."
Jemis liếc nhìn hành lang, hạ giọng hỏi nhỏ: "Ngươi là người chơi sao?"
Trong mắt Lucas thoáng hiện lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, làm như không nghe thấy gì.
Không gian chợt im lặng.
Sau nửa phút, hắn khẽ nhíu mày: "Ngươi có vấn đề gì thì hỏi nhanh đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.