Trực Tiếp: Ta Là Người Dẫn Đường Nổi Tiếng Toàn Giới

Chương 178: Thành phố sương mù (5)




Chương 178: Thành phố sương mù (5)
Jemis cẩn thận quan sát biểu cảm của Lucas, nhận ra nó giống hệt các NPC mà hắn từng gặp.
Bọn họ không nghe thấy bất cứ từ khóa nào liên quan đến trò chơi, cũng không có bất kỳ phản ứng nào đối với câu hỏi về trò chơi. Suy nghĩ của họ vẫn dừng lại ở câu nói trước đó của hắn.
Jemis chợt thở phào. Nếu vậy, nàng chỉ là một NPC đơn thuần.
"Ta chỉ muốn hỏi một chút, ngày thường ngươi làm nghề gì?"
Dù hắn là NPC, nhưng thân phận của hắn vẫn khiến hắn tò mò.
Nghe vậy, ánh mắt Lucas lập tức lạnh xuống, không nói hai lời, một chưởng đập hắn dán lên tường.
Phản ứng này đủ lớn rồi.
Jemis sợ đến run lẩy bẩy.
"Thân phận của ta, không phải ngươi nên hỏi."
Lucas nhớ lại những đại phản diện trên TV, nở nụ cười tà mị, cúi người nắm lấy cổ áo Jemis, giọng nói chậm rãi mà uy h·iếp: "Có đôi khi giả câm vờ điếc, người thông minh mới sống lâu được."
Cảnh cáo xong, hắn buông tay, lạnh nhạt xoay người trở về phòng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Ngay sau đó, nhanh chóng cài chốt khóa, đưa tay vỗ vỗ ngực, trái tim vẫn còn đập thình thịch.
A a a, không ngờ tên kia lại là người chơi! Thiếu chút nữa bị phát hiện thân phận.
May mà hắn phản ứng kịp, đóng vai đặc công một ván, không biết có lừa được Jemis hay không.
Nghĩ đến lời của hắn vừa rồi, Lucas thoáng trầm tư.
Người chơi còn nguy hiểm hơn cả NPC.
Đây là điều hắn nhận ra ngay từ vòng đầu tiên, hơn nữa còn được Diệp Trường Phi xác nhận.
Đứng bên cửa, Lucas do dự một lát, cuối cùng vẫn không yên tâm, ghé mắt qua lỗ mèo nhìn ra ngoài.
Jemis đã rời đi.
Nếu hắn là người chơi, vậy đồng đội của hắn thì sao?
Rất có khả năng cũng là người chơi!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lucas trầm xuống. Như vậy, hành động của nàng sau này cần càng thêm cẩn trọng.
Cũng chính vì thế, hắn bắt đầu âm thầm chú ý đến động tĩnh bên đối diện.
Hiện tại bọn họ mới bắt đầu tích trữ vật tư.
Đồ ăn, thuốc men, nước uống... từng chút một được nhân viên khách sạn mang tới vào buổi chiều.
Nhìn thấy cảnh này, Lucas lắc đầu. Nếu bọn họ chuẩn bị sớm hơn, cũng không đến mức thu hút sự chú ý như thế.
Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng v·a c·hạm dữ dội.
Ngoài cửa sổ, một mảnh mờ ảo. Không cần nhìn cũng biết lại có t·ai n·ạn xe cộ.
Chỉ tính riêng hôm nay, ít nhất đã có ba mươi vụ t·ai n·ạn, giao thông toàn thành phố t·ê l·iệt, hàng vạn người bị mắc kẹt trên đường.
Sương mù dày đặc bao trùm khắp nơi.
Lucas liếc nhìn màn sương trắng xóa ngoài cửa sổ, sau đó cầm điện thoại lướt xem các diễn đàn xã hội.
Lúc này, vô số người bị kẹt trên đường đã bắt đầu phát trực tiếp.
Sương mù khiến tầm nhìn chỉ còn chưa đến một mét. Người phát trực tiếp đều đeo khẩu trang, không dám đi quá xa khỏi xe vào thời điểm đó.
Lucas nhìn di động bên trên quay chụp hôn mê người. Toàn thân co dật, cả người run rẩy, cho dù chỉ có ngắn ngủn vài giây, cũng làm người cảm nhận được hắn lúc ấy cái loại này kịch liệt thống khổ.
Video chỉ tồn tại hơn mười phút rồi bị xóa sạch.
Lucas nhìn chằm chằm vào làn sương mù dày đặc bên ngoài cửa sổ, đầu ngón tay khẽ chạm lên mặt kính lạnh lẽo. hắn lẩm bẩm: "Đây... rốt cuộc là thứ gì?"
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
Người giao cơm hôm nay không phải Tiểu Lý quen thuộc. Lucas ngạc nhiên: "Tiểu Lý hôm nay không đi làm sao?"
Người giao cơm mới trông có vẻ mệt mỏi, lắc đầu: "Tối qua Tiểu Lý ngất xỉu trong sương mù, giờ đang nằm viện rồi."
Ngất xỉu?
Không ngờ Tiểu Lý cũng trúng thứ virus quái quỷ kia.
"Vậy các ngươi vẫn còn tiếp tục làm việc à? Mỗi ngày tan ca về kiểu gì?"

"Chúng ta tạm thời ở lại khách sạn." Người giao cơm mỉm cười chuyên nghiệp, ra vẻ trấn an. "Ngoài ra, khách sạn đã chuẩn bị một số khẩu trang và găng tay bảo hộ để đối phó với sương mù. Nếu cần, quý khách có thể xuống nhận ngay bây giờ."
Đang nói, Lucas đột nhiên quay đầu nhìn vào trong phòng.
Người giao cơm hơi khựng lại: "Sao thế?"
"À, không có gì." hắn lắc đầu, nói lời cảm ơn rồi đóng cửa lại.
Bữa sáng còn để trên bàn nhưng hắn không vội ăn, ánh mắt hướng ra cửa sổ.
Vừa rồi, hắn nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, rất nhẹ, gần như là ảo giác.
Nhưng trên bề mặt kính nhẵn bóng lại có một giọt chất lỏng nhầy nhụa bất thường.
Lucas cau mày. Rơi xuống từ tầng trên? Hay trong làn sương mù kia còn có thứ gì khác?
Ý nghĩ đó khiến hắn vừa tò mò vừa e dè.
Hắn không dám mở cửa sổ kiểm tra, chỉ cẩn thận dùng vật dụng che kín toàn bộ cửa sổ, lấp đầy mọi khe hở bằng giẻ ẩm, sau đó kéo rèm chặt lại.
Làm xong tất cả, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện xôn xao.
Khách sạn đã thông báo cho toàn bộ khách xuống tầng nhận khẩu trang và găng tay bảo hộ. Mọi người đều vội vã đi lấy.
Lucas cũng quyết định xuống nhận một ít.
Tầng sảnh đông đúc, dòng người xếp thành hàng dài chờ nhận vật tư.
Nhân viên lễ tân vừa phát đồ vừa hướng dẫn: "Khách sạn có tổng cộng 160 phòng, hơn tám mươi phần trăm đã có khách ở, cộng thêm nhân viên phục vụ, hiện tại có khoảng ba đến bốn trăm người."
"Xin hỏi ngươi có cần hỗ trợ gì thêm không?" Một nhân viên nhiệt tình hỏi.
"Tạm thời không cần, cảm ơn." Lucas cười nhạt, cầm khẩu trang và găng tay, chuẩn bị lên lầu.
Trên đường về phòng, hắn tình cờ chạm mặt Jemis và hai người đi cùng hắn.
Ánh mắt cô lướt qua người phụ nữ quyến rũ kia một chút. Ba người? Không ngờ lại có thêm một người nữa.
Nhưng Lucas vẫn giữ vẻ thản nhiên, chẳng bận tâm quá nhiều.
Jemis cúi gằm đầu ngay khi thấy Lucas, rõ ràng là sợ hãi.

Điền Dũng thì ngược lại, nhìn chằm chằm theo bóng lưng hắn, không che giấu chút tò mò nào.
Khang Giai Phương, người phụ nữ đi cùng bọn họ, hơi nhíu mày vì phản ứng của hai người đàn ông.
"Người này ở tầng mấy?"
"Tầng 12." Điền Dũng liếc Jemis, giọng không mấy cảm xúc. "Ngay đối diện phòng chúng ta."
"Ân?" Khang Giai Phương chớp mắt, định nói gì đó nhưng Điền Dũng đã lạnh lùng chặn lại: "Nói nhiều làm gì, còn chưa lấy khẩu trang?"
Khang Giai Phương hừ nhẹ, bĩu môi im lặng.
Điền Dũng cười nhạt một tiếng. Đàn bà, vẫn là không nên quá chiều chuộng.
Nhưng trong nội tâm của hắn đã có chút lo lắng, không hiểu sao khi nhìn mặt của người kia lại có chút quen thuộc, hình như đã thấy ở đâu rồi nhưng không thể nhận ra, cảm giác như có một tầng sương mù đang cố che đi khuôn mặt vậy.
Nếu Lucas mà biết được cái này chắc chắn cười như điên, hắn không hề biết cái mặt nạ che dấu danh tính từ hệ thống lại tốt như vậy, giúp hắn giải quyết bao nhiêu là phiền toái a.
.
.
.
Là một khách sạn cao cấp, để đảm bảo nguyên liệu nấu ăn luôn tươi mới, mỗi ngày lượng thực phẩm chuẩn bị đều có hạn.
Trong tình trạng sương mù bao phủ hiện tại, đồ ăn cho mấy trăm người dĩ nhiên không thể phong phú như trước.
Ngày thứ tám, bữa sáng thống nhất thành bánh mì, trứng gà và sữa bò.
Đối với Lucas mà nói, như vậy đã là rất tốt.
Nhưng vẫn có người không hài lòng.
"Trứng gà, sữa bò? Ta ghét nhất hai thứ này, không còn gì khác sao?"
"Vì ảnh hưởng của sương mù, nguyên liệu nấu ăn có hạn, thật sự xin lỗi." Nhân viên phục vụ kiên nhẫn giải thích.
"Nguyên liệu không đủ? Vậy sau này phải làm sao?"
"Chúng tôi đã nhờ chính phủ hỗ trợ, từ ngày mai sẽ có tình nguyện viên mang đến thực phẩm tiếp tế, mong quý khách yên tâm."
Lucas không quá lo lắng về chuyện đồ ăn.
Điều hắn quan tâm hơn là thứ gọi là "virus ngủ say" kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.