Chương 14: Cơn bão tuyết
“Engineer c·hết tiệt!” Twilight tức tối nói, cậu dập mạnh mui xe xuống.
Giờ đã là gần hai tiếng từ khi hai người họ lái xe rời đi, trời lúc này cũng đã chập tối, trời dần trở nên lạnh hơn và tuyết cũng đã rơi.
Vừa mới lúc nãy, Twilight còn thầm cầu nguyện là họ có thể đi và về kịp trước khi tuyết đọng lại trên mặt đường, khiến xe khó di chuyển.
Nhưng chỉ ít phút sau, xe đ·ã c·hết máy, khiến họ kẹt lại đây.
“Ngài có thể sửa nó không?” Cabe, người nãy giờ đứng soi đèn hỏi.
Mặc dù Twilight có thể dùng Arts để tự làm, nhưng lo là mình sẽ không kìm nổi tâm trạng khi không sửa được xe, cậu để Cabe soi đèn thay.
“Không! Cháy ắc quy rồi, và không có phụ tùng để thay thế.” Twilight tức tối trả lời.
Cabe cũng chỉ có thể cười khổ. Lúc lấy chìa khóa từ chỗ Engineer, thái độ của cậu ta đã làm anh nghi ngờ rồi, nhưng không ngờ là xe lại hỏng ngay đúng lúc này.
Nguyên nhân của việc này có vẻ chính là do Engineer lái xe mà quên không tắt máy, lúc trở về xe mới phát hiện ra, nên vội giấu diếm để không bị phạt. Có lẽ anh ta cũng không ngờ đến những chuyện xảy ra tiếp theo nên không thông báo, tính để đến trại sẽ sửa.
Twilight đang thề rằng lúc trở lại sẽ trừ lương rồi đập anh ta một trận, nhưng điều đó sẽ xảy ra sau.
Nói gì thì nói, bây giờ hai người họ đang phải đối mặt với một tình huống không thể tốt tí nào.
Khí trời ngày càng lạnh, mà xe họ dùng là xe quân dụng đời cũ của thế hệ trước nên không lắp máy sưởi, nếu cố chấp nấp trong xe thì một khi cửa bị đông cứng lại, và tệ hơn là xe bị tuyết vùi thì coi như xong, họ sẽ bị thiếu dưỡng khí hoặc c·hết cóng trong đó.
Twilight thì chịu được nhiệt độ nhờ Arts chứ Cabe thì không, và cậu cũng không thể sử dụng Arts của mình cả đêm được.
Lựa chọn duy nhất còn lại mặc kệ thời tiết và tiếp tục cuốc bộ đến thị trấn, nó cũng không còn cách quá xa.
Cảm thấy hơi nan giải, Twilight đưa ra suy nghĩ của mình với Cabe để hai người cùng bỏ phiếu. Cuối cùng, cả hai nhất quyết tiếp tục đi bộ đến thị trấn.
Nếu ổn thỏa thì họ sẽ có được thuốc cho đứa trẻ, sau đó lợi dụng trời tối và trộm một chiếc xe trong trạm q·uân đ·ội đồn trú ở khu mỏ để trở về, những gì xảy ra sau đó không nằm trong phạm vi trách nhiệm của cậu.
Quyết định xong, Cabe dùng sức đẩy xe ra khỏi trục đường chính, không cần ngụy trang khỏi đội tuần tra vì ngày mai là tuyết sẽ phủ kín nó thôi, Twilight thì chọn ra những đồ dùng cần thiết nhất để mang theo nhằm giảm tải khối lượng cơ thể, gia tăng tốc độ.
Cabe sẽ là người vác theo đống đồ đó, dù đường không còn dài, nhưng di chuyển trong điều kiện thời tiết này cũng không phải là dễ chịu. Nếu một trong hai người mất sức dẫn đến b·ất t·ỉnh thì sẽ ảnh hưởng lớn đến người còn lại.
Xong xuôi, Twilight phủ Arts lên hai người lại, tăng nhiệt độ làm ấm cơ thể, rồi bắt đầu đi.
Hai người di chuyển trên con đường vắng, hướng tới thị trấn. Vừa đi, Twilight vừa mở bản đồ ra, xác định đại khái vị trí của họ.
“Còn khoảng 4km nữa.” Cậu bất giác nói.
“Hả, ngài nói gì à?” Đang không để ý lắm, Cabe nghe không rõ, anh hỏi lại.
“A! Không có gì đâu.” Twilight nói. Cậu chỉ qua bên phải.
“Nếu tiếp tục đi thẳng thì có thể chúng ta sẽ đụng phải một trạm gác của đội tuần tra, rẽ phải chút đi.”
“Được rồi.” Cabe tuân lệnh Twilight, tối nay gió thổi khá mạnh, nên anh chủ động đi trước để chắn gió cho cậu ta.
Thấy Cabe làm vậy, lại còn phải mang theo balo, Twilight muốn hỏi han một chút, nhưng thấy Cabe chỉ mỉm cười không nói gì, cậu chỉ đành gia tăng tác dụng của Arts để khiến anh ấy dễ chịu hơn đôi chút.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình tăng lên, Cabe gật đầu cảm ơn rồi bước tiếp, Twilight theo sau sát anh.
Càng ngày, tuyết rơi ngày càng nhiều, khiến cho hai người gặp đôi chút khó khăn khi di chuyển, nhưng họ vẫn cố gắng di chuyển. Bây giờ dừng lại đã quá trễ rồi, chỉ còn nước tiến về phía trước.
Bỗng nhiên, Cabe bất ngờ đứng lại khiến cho Twilight va vào lưng anh ta, vì sự chênh lệch về khối lượng cơ thể nên cú v·a c·hạm đó không hề ảnh hưởng tới Cabe, ngược lại, Twilight loạng choạng lui về sau.
Khi lấy lại thăng bằng, cậu hơi tức giận, nhưng vì Cabe chắn gió cho mình nãy giờ, cậu kìm lại hỏi.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhưng Cabe không trả lời. Anh chỉ đứng ở đó, nhìn sâu vào màn đêm phía trước, việc này khiến Twilight thấy khó hiểu, cậu đang tính vòng qua xem anh ta đang nhìn thứ gì thì…
“Đội trưởng?” Cabe nhẹ giọng hỏi.
“Sao?” Twilight trả lời.
“Hồi trước tôi có nghe ngài hay than thở về việc tại sao mọi chuyện luôn không xảy ra theo kế hoạch mà ngài định trước phải không?” Cabe tiếp tục nói, giọng điệu của anh nhẹ nhàng khác biệt đến mức khó hiểu, nhưng Twilight vẫn trả lời.
“Ừ, đúng là tôi có nói thế thật, nhưng chủ yếu là do xui thôi.”
Vừa nói, Twilight vừa ngó qua xem thử Cabe đang nhìn cái quái gì mà trở nên như vậy thì anh ta bất chợt quay người lại.
Hành động bất ngờ này khiến Twilight không kip phản ứng, Cabe giang rộng tay ôm chặt lấy cậu ta, ngồi xuống.
“Gì vậy…” Chưa kịp nói hết câu, Twilight đã cảm thấy hình như nhiệt độ đang hạ xuống nghiêm trọng, một tiếng rú ghê rợn khiến cho con người lạnh thấy xương vang lên.
Tiếp theo, một cơn gió tuyết cực mạnh thổi qua khiến mọi thứ trên đường bị cuốn đi.
Cabe ghì chặt Twilight trong ngực mình, anh nằm xuống, dùng thân mình che chắn gió cho cậu.
Twilight lúc này cũng đã kịp nhận ra thứ đang đến trước mặt, đó là một cơn bão tuyết lớn (May là chưa phải Catastrophe) và họ đã vướng vào quá sâu để chạy thoát.
“Trụ vững qua đợt gió đầu rồi di chuyển từ từ, tôi sẽ Buff Arts liên tục cho anh, nếu vướng phải tâm bão thì coi như toi, bắt buộc phải tránh nó!” Cậu hét to, nhưng không biết có nghe được không vì tiếng gió rít đã làm ù hết tai.
Gió càng ngày càng mạnh hơn, Cabe vẫn bám trụ chắn trước mặt cậu, Twilight chẳng thể làm gì ngoài liên tục Buff Arts cho anh một cách bất chấp dù điều đó sẽ gây ra hậu quả cực kỳ ngiêm trọng.
Hậu quả đó, Cabe ngay lập tức cảm nhận được sự biến đổi, cơ thể chấn động một cái, từng hơi thở dần nặng nề, da dẻ ngứa ran dần nứt toác ra, chiếc áo khoác dày cũng xuất hiện một vài lỗ rách.
Nhưng đi cùng với đó là sức lực tăng lên nhanh chóng, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao, đủ để có thể chống lại cơn gió mạnh kia.
Tôn chỉ của anh trong vai trò một Defender chính là phải luôn đứng chắn trước những người đồng đội của mình, dù có c·hết thì cũng phải là người đầu tiên nằm xuống. Một chút đau đớn để có sức mạnh che chở cho Twilight, người đội trưởng nhỏ nhắn mọi người đều yêu quý và tôn trọng, sự đánh đổi đó chẳng là gì cả.
Anh cắn răng chịu đựng, chẳng nói một lời nào.
Không biết qua bao lâu, đợt gió đầu tiên đã đi qua.
Cape cũng dần quen với áp lực gió, anh ôm Twilight lắc người đứng dậy, thoát ra khỏi đống tuyết c·hôn v·ùi nửa thân mình.
“Cậu ổn chứ?” Cabe ghé thấp đầu xuống hỏi.
Twilight không trả lời anh mà gật đầu, rồi múa máy tay diễn tả gì đó.
Giọng nói của một đứa trẻ chưa dậy thì không thể quá to, cậu nhận ra việc cố gắng giao tiếp bằng giọng nói chỉ tổ phía công, thay vào đó từ bây giờ nên dùng ký hiệu.
Để tiện cho việc giáo tiếp trên chiến trường, đội hậu cần đã quy định một bộ ký hiệu giao tiếp riêng, Cabe nhìn một chút thì nhận ra ngay điều cậu muốn truyền đạt.
“Sống sót. Tiếp tục. Vượt qua. Mục tiêu.”
Dịch sơ ra là “Giờ muốn sống thì phải đi tiếp, vượt qua cơn bão để đến thị trấn.”
Đây là lần đầu Twilight đến Ursus, nhưng đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy một cơn bão tuyết, cậu tự lượng sức mình và bình tĩnh đánh giá.
Đây mới là đợt gió đầu tiên, cơn bão thực sự vẫn chưa đến, họ vẫn còn một chút thời gian, nếu có thể đi đến thị trấn, họ sẽ sống sót được, còn nếu không...
Twilight sẽ cố gắng hết sức nhưng tình huống xấu nhất là cả hai sẽ c·hết rét trong cơn bão này.
“Hiểu rồi. Tôi đi trước.” Cabe ra hiệu rồi cầm nhận lấy sợi dây thừng được đưa cho, buộc quanh thân mình, Twilight cũng đã buộc sẵn nó gang hông, thứ này sẽ khiến cậu không bị thổi bay đi và hai người không lạc mất nhau.
Xong xuôi, Twilight ra hiệu “Xuất phát.” Cabe buông cậu ra khỏi lồng ngực mình, anh xoay người đối đầu với những cơn gió thổi tới, từ từ cất bước đi, dùng tấm thân che chắn cho Twilight ở đằng sau.
...
Thời gian lại không biết đã trôi qua bao lâu, hai người đã mất hoàn toàn khái niệm đó.
Cơn gió vẫn nặng nề như thế, Twilight và Cabe vẫn cố gắng lết tới trước, nhưng tuyết càng ngày càng dày, từng bước chân đi tới cũng dần nặng nề hơn.
Cứ một lúc, Cabe lại quay đầu ra sau kiểm tra tình trạng của Twilight, dù áp lực gió lên người rất ít vì anh đã gánh hết, nhưng sức khỏe chưa bao giờ là thế mạnh của cậu.
Mỗi khi anh quay lại như thế, Twilight cũng kiên trì lại đưa tay lên ra hiệu.
“Cố lên. Không bỏ cuộc.”
Một hiệu lệnh ngắn gọn, quen thuộc, thứ đơn giản nhỏ bé mà đội trưởng đội hậu cần luôn sử dụng để cổ vũ những người lính vượt qua khó khăn, với một nụ cười nở trên môi.
Không biết biểu cảm lúc này của cậu ấy ra sao, nhưng mà “Haha” Cabe đang nhìn thấy Twilight đang cười, đúng vậy, đang cười...cứ như mọi lần.
“Thế nên mình vẫn phải bước đến phía trước. Mình là cận vệ của đội trưởng, mọi người đã trông cậy mình sẽ bảo vệ ngài ấy, cho dù có chuyện gì đi nữa....”
Cho dù đau đớn, cho dù thống khổ, cho dù...
...
Lại không biết bao lâu trôi qua.
“Tệ thật, tệ hơn mình nghĩ.” Twilight nhăn mày thở hổn hển.
Dù phần lớn sức gió đã được Cabe che chắn, nhưng sức lực của cậu đã đến giới hạn.
Mặt kính bảo hộ đã bị đóng băng, đeo nó mặc dù sẽ giảm thiểu nghiêm trọng tầm nhìn, nhưng tháo ra chỉ tổ nguy hiểm hơn, áo khoác ngoài giờ cũng chỉ có như không, gió tuyết luồn vào khắp mọi ngõ ngách cơ thể cậu.
“Lạnh.” Cậu cảm thấy lạnh, rất lạnh, lạnh đến tận xương tủy, từng ngón tay, ngón chân, mũi, tai, má và cằm của cậu đều trở nên ngứa ngáy, như bị kim châm vào.
Không lâu sau, tay và chân cậu đã dần bị đông cứng, da cậu tróc ra, một vài chỗ sưng lên, trên người cậu xuất hiện những vết đốm xanh, đây là dấu hiệu của sự bỏng lạnh.
Mặc dù cơ thể Twilight rất đặc biệt, cậu hoàn toàn không cảm thấy nóng hay bị bỏng, ngoại trừ khi cậu tự thiêu đốt bản thân bằng Arts của mình. Nhưng khi đối đầu với cái lạnh, cậu chẳng có biện pháp nào ngoài việc tự nâng cao nhiệt độ cơ thể lên bằng Arts, nhưng cậu ưu tiên tăng cường việc Buff cho Cabe, anh mới là người nguy hiểm hơn.
Chính việc sử dụng Arts liên tục đó đã rút cạn sức Twilight cực kỳ nhanh.
“Nếu cứ thế này mãi cũng không phải là cách.” Không biết còn bao lâu nữa mới đến thị trấn, hai người họ sẽ c·hết trước khi đến được thị trấn.
Cần phải tìm một cách khác.
Ở đằng trước, cậu chỉ thấy thấp thoáng Cabe đã ngừng bước chân, dường như anh đã đến giới hạn.
“Cabe.” Twilight nghiến răng, cậu cần lấy sợi dây nối giữa hai người, bám vào đó kéo mình đi tới.
“Cabe, tôi hết sức rồi, và cứ tiếp tục thế này thì cả hai chúng ta sẽ c·hết cóng ở đây.” Dù mất một chút thời gian, nhưng cậu cũng thành công đến được chỗ anh, cậu đặt tay lên hông lay nhẹ anh nói.
“Tôi sẽ kích hoạt trạng thái cường hóa của mình, và dùng hết sức lực để mở một đường xuyên qua cơn bão, nhân lúc đó, anh hãy cố gắng chạy đến thị trấn tìm kiếm sự giúp đỡ.” Twilight lay lay anh một hồi, nhưng không nhận được sự đáp lại.
Bỗng nhiên, cậu chạm phải một thứ gì đó cứng cứng, trơn nhẵn xuyên từ trong lớp áo khoác anh ra ngoài.
Cậu không thể nhìn thấy nó, nhưng có thể đoán được, đấy là gì.
“Cabe!”
Một cơn gió lạnh rít qua, át đi hoàn toàn tiếng gào lên của Twilight, cậu vội vàng sử dụng khả năng cảm nhận của mình kiểm tra tình trạng của anh ta.
Nhưng đã quá trễ.
“Tôi xin lỗi, đội trưởng.”
Pặc!
Một cú chặt mạnh vỗ vào gáy Twilight, lấy đi hoàn toàn ý thức đã có chút mơ hồ của cậu.
Thứ cuối cùng hiện ra trước mắt cậu, là Cabe đang vươn tay đỡ lấy cậu.
Nhưng anh đã không phải là anh.
“Tôi xin lỗi~~”
...
“Phù~”
Tại một trại đồn trú quân tuần tra Ursus, hai tên lính chịu trách nhiệm gác đêm đang truyền tay nhau ly nước ấm.
“Bên trong kia ồn ào thật, tại sao chúng ta lại phải ngồi ngác đêm thế này cơ chứ?”
“Ha ha, là do chúng ta thiếu may mắn mà, lũ dòi bọ đó trón kỹ quá, chẳng g·iết được mấy tên cả.”
“Mẹ nó, lũ trẻ con có tính không nhỉ, đáng lẽ tôi không nên bỏ qua chúng.”
Ngồi cơn bão tuyết trắng xóa trước mặt, hai tên lính nhàm chán chẳng có gì làm ngoài việc càu nhàu với nhau về ‘chiến tích’ lúc sáng của chúng.
Như Twilight đã nói rồi đấy, đây là trại đồn trú của những tên lính đã thực hiện việc t·hảm s·át thị trấn họ ghé thăm. Không chỉ nơi đó, việc này được thực hiện gần như hằng tháng, đây không biết chỉ là hành động c·ướp b·óc bình thường hay là ngấm ngầm được sự cho phép của cáp trên để giảm thiểu số lượng Infected.
Lực lượng lính Ursus tuần tra ở phương Bắc luôn nhàn hơn các đơn vị còn lại, trừ lực lượng đóng quân ở biên giới phải túc trực đối phó với những sinh vật bí ẩn từ Cực Bắc, hành vi này với chúng như một hành động kiếm chác và g·iết thời gian. Vốn ăn sâu tư tưởng coi Infected chẳng khác gì sâu mọt của quốc gia từ các quý tộc cũ, chúng chẳng hề cảm thấy tội lỗi cho hành động này.*
Hai tên lính tuần tra Ursus này bởi vì thua trong ‘cuộc thi’ lúc sáng nên chúng phải ngồi ở đây canh gác trong khi những tên còn lại tha hồ chia của ở trong.
“Mà đêm nay gió to quá nhỉ, may là chúng ta sáng suốt trở về thay vì tiếp tục đi đến thị trấn còn lại, nếu không mắc kẹt giữa cơn bão này chắc c·hết mất xác chứ đùa.”
“À, bên đó thì không được đâu, bởi vì khu mỏ ở đó vẫn còn trữ lượng khai thác. Hơn nữa, nơi đó là địa bàn của đám lính đồn trú rồi, không đến lượt ta đâu.”
“Vậy hả, tiếc thật. Mà bõa to đúng lúc thế này cũng đúng lúc thật, những vết tích còn lại tự ngôi làng đó sẽ hoàn toàn biến mất, chẳng ai tra được lên đầu chúng ta cả.”
“Khà khà, việc này đúng là phải cảm tạ ông trời thật, lão sếp cũng đỡ phải bịa lý do để báo cáo lên trên.”
“Chí phải, chí ph..Khoan đã, có gì ở ngoài kia đúng không?”
Đang bàn tán trên trời dưới đất đợi xong ca trực, hai tên lính bỗng nhìn thấy có thứ gì đó đang chuyển động đằng sau làn tuyết trắng.
“Ây dà, chắc là thú hoang lạc đàn thôi, đúng lúc thật, có thịt để nhắm rượu rồi.” Một tên lính quan sát bóng dáng chuyển động đó một lúc, nhưng rất khó để nhìn thấy gì trong thời tiết này. Hắn quyết định xách nỏ lên đi ra đó kiểm tra.
“Thịt tươi à, lâu rồi tôi cũng chưa được ăn, đồ hộp khô queo và khẩu phần lương thực của mất tên dòi bọ đó ăn phát chán rồi.” Tên lính còn lại cũng đứng dậy đi theo.
Thứ mà chúng nhìn thấy di chuyển rất chậm, chắc là một con sói hay gấu lạc đàn gì đó, di chuyển trong bão tuyết thế này thì chắc cũng kiệt sức rồi, chỉ sợ ra đến nơi phải đào xác nó lên thôi.
Mang theo suy nghĩ như vậy, hai tên lính từ từ tiến vào cơn bão.
...
....
.....
Một lúc sau, chỉ có một tên lính ôm cánh tay đứt lìa trở lại, máu tươi đầm đìa chảy ra.
“Cứu, quái vật...cứ..” Hắn lết nhào tới lối vào doanh trại, cố gắng cầu cứu.
Nhưng lời chưa kịp nói hết lời, tên lính đã bị nắm cổ nhấc bổng lên, im bặt.
Sau đó không lâu, âm thanh ồn ào trong doanh trại vẫn vang lên như cũ.
Nhưng tiếng hát hò như ban đầu đã trở thành những tiếng gào thét đau đớn cùng lời khóc xin cầu cứu.
Sau cùng, cả tòa doanh trại chìm vào yên lặng, chỉ có vài tiếng bước chân sũng nước lẫn thần bước ra ngoài.
Dần dần..biến mất đằng sau cơn bão tuyết.
...
Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, g·iết người..
..thì nên sẵn sàng để bị g·iết.
*Lưu ý: Tác viết như thế này không phải do kỳ thị Ursus, đây là một phần trong thế giói mà Tác tạo nên, nó cần thiết để thúc đẩy cốt truyện.
Vả lại, không phải cá nhân nào ở Ursus cũng kỳ thị Infected dữ dội như thế này, ai theo dõi Lore thì biết, rất nhiều người Ursian cũng sẵn sàng ủng hộ, che chở cho Infected, kể cả hoàng đế Ursus đương nhiệm cũng rất cố gắng cải tổ quốc gia.
Nên tóm lại, mọi người đọc cho vui thôi nhé, đừng có phán xét mình. : )