Chương 15: Cơn ác mộng
Chương 15:
Mở mắt ra, Twilight nhìn thấy mình đang ở một thành phố…một thành phố lớn, nhưng cậu nhớ rằng mình chẳng có chút ký ức gì về nơi này.
Cậu không biết mình đang ở đâu, và đang làm gì ở đây?
Twilight không biết, nhưng có vẻ nơi này đang trong một cuộc chiến.
Bầu trời bị phủ đen bởi khói bụi, âm thanh v·ũ k·hí v·a c·hạm, tiếng gào thét xung trận cùng âm thanh của những kẻ ngã xuống ở khắp mọi nơi. Những âm thanh quen thuộc của một kẻ đã từng bước ra chiến trường.
Ở đằng xa, nơi có những tòa nhà to lớn, có một sinh vật khổng lồ tung bay hai cánh, gầm thét lao v·út qua những tòa nhà.
Không biết vì lý do gì, thị lực hiện tại của Twilight tốt một cách bất thường, cậu nhìn rõ được, trên lưng sinh vật khổng lồ uy nghi đó, là một hiệp sĩ trong bộ giáp xanh lam đã cũ màu.
Tiếp theo, sinh vật đó sàn xuống mặt đất, mang theo sấm sét từ trên trời cao đánh xuống, người hiệp sĩ cùng tọa kỵ của mình dường như đang phải đối đầu với một lực lượng đối địch.
Có ngọn lửa màu tím bốc lên, sau đó là một ánh sáng chói lọi bắn lên cao, xuyên thủng cả tầng mây mờ mịt phía trên.
Ở một phía khác chiến trường, là trận chiến của hai đoàn quân với nhau, nhưng Twilight không đánh giá gì nhiều, vì không còn thời gian để nhìn lung tung.
Lúc này, cậu có vẻ như đang trấn giữ trước một tòa tháp cao, toàn bộ khu vực ở chân tòa tháp đã bị một lớp băng dày bao phủ hoàn toàn, chỉ có mỗi một lối đi lên, có lẽ nhiệm vụ là phải bảo vệ nơi đó.
Khỏi ai? Hay thứ gì?
Trước mặt Twilight lúc này là một cặp nam nữ.
Nữ là một người phụ nữ trẻ với làn mịn màng trắng không tì vết, sỡ hữu một mái tóc hoàn toàn màu bạch kim buộc thành đuôi ngựa ra sau cùng một đôi mắt đỏ như máu.
Cô ta khoác lên người bộ trang phục quý phái của các quý tộc Victoria thời đại trước với một chiếc mũ đội trên đầu. Từng điệu bộ, ánh nhìn như thể tỏa ra sự thờ ơ đối với mọi thứ, tất cả những điều đó tỏa ra một vẻ đẹp hoàn mĩ c·hết người.
Nhưng đáng sợ hơn, là người đàn ông đứng bên cạnh cô ta.
Đó là một người đàn ông cũng là phục trang của quý tộc cũ che đi hoàn toàn cánh tay trái, cùng với một chiếc mũ c·ướp biển trên đầu. Khác với một tên xuất thân c·ướp biển mà Twilight biết, chỉ bằng phục trang, kẻ đối diện kia chẳng có chút nào lỗ mãng, hung tợn, thay vào đó là một áp lực sâu lắng rợn người.
Đáng sợ là, Twilight không thể nào nhìn được gì trê ngương mặt hắn ngoại trừ nụ cười nhe răng cùng đôi mắt đỏ thẫm. Và chỉ với sự hiện diện của hắn ở đây, vạn vật đều trở nên tuyệt vọng.
Đó không phải là nhân loại, mà là một thứ gì đó không thể lý giải.
Trong vô thức, Twilight nuốt nước bọt lùi lại một bước.
Cùng lúc đó, người phụ nữ cũng đã biến mất.
“Nhanh!” Twilight mở to tròng mắt, cậu hoàn toàn không thể bắt kịp tốc độ của người phụ nữ kia, cô ta đã phóng đến vị trí của hiệp sĩ cùng sinh vật khổng lồ kia.
Nhưng cậu cũng chẳng có thời gian để thán phục, bởi vì người đàn ông, hắn ta đưa tay xuống lôi từ trong mặt đất gợn sóng như mặt biển lên một chiếc mỏ neo nối dây xích, vác nó lên vai.
Theo bản năng, Twilight thủ thể, chuẩn bị lao tới.
“Hả? Sao lại lao tới?” Twilight là Caster, đáng lẽ cậu nên cố gắng giữ khoảng cách và tung chưởng về đối phương, lao tới khác nào nộp mạng?
Roẹt!
Chưa kịp suy nghĩ, một chùm sáng đỏ đã bắn tới, Twilight phải nghiêng người nhảy qua bên phải né tránh.
Tia sáng đó dễ dàng nung chảy bề mặt tòa tháp phía sau, dính một phát thôi là đi đời.
“Đó là một dạng Arts? Nguyên lý của nó là gì?” Twilight theo bản năng nảy số tìm cách đối phó, nhưng một lần nữa, cậu còn chẳng kịp suy nghĩ.
Vụt!
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Chiếc mỏ neo được vung rộng theo một vòng cung đập thẳng vào cơ thể Twilight.
Cậu cong người phụt ra một ngụm máu, bay theo quỹ đạo của cú vung văng xa một mạch đâm thủng mặt đường.
“Sặc..thứ đó nặng bao nhiêu vậy?” Nằm trong cái động do mình vừa tạo nên, Twilight mơ hồ nhìn thấy gã đàn ông nắm dây xích rút cái mỏ neo về, xoay nó trong tay như một món đồ chơi, từ từ bước đến đây.
“Ư..ư..khụ.” Twilight cố gắng ngượng dậy, nhưng cú đập vừa rồi đã khiến toàn bộ xương cốt cậu nát nhừ, chẳng thể làm gì ngoài yên lặng chờ đợi người đàn ông đi đến trước mặt ngạo nghễ nhìn xuống với tư cách của kẻ chiến thắng.
“Haha, đến c·hết cũng chẳng thể nhìn thấy gương mặt của kẻ g·iết mình, chó má thật chứ.” Twilight rất muốn nói, nhưng cuống họng của cậu không hề phát ra lời.
“Nhưng chả sao, bởi vì mày sẽ đi chung với tao!” Twilight cố gắng sử dụng Arts trong cơ thể của mình, dự tính tự bạo để kéo luôn đối thủ đi cùng.
Nhưng một lần nữa, cơ thể này dường như chẳng hề nghe sự điều khiển của cậu.
Twilight chỉ có thể bất lực nhìn chiếc mỏ neo kia táng xuống.
Keng!!
Một âm vang chói tai vang vọng lên.
Twilight bừng tỉnh mở to hai mắt, trước mặt câu...là một trần nhà gỗ tối om.
“Hộc hộc hộc.” Cậu bật dậy, thở dốc liên tục, dù không nhớ được gì nhưng dường như cậu vừa trải qua một cơn ác mộng.
Chưa kịp định hình, Twilight đã cảm thấy cơ thể của mình cực kì đau nhức, ngứa ran và rát.
“Ư, Đau!” Cậu rên rỉ hai tiếng, nhích lên một chút dựa lưng vào giường, tự hỏi. “Mình đang ở đâu?”
Đây là câu hỏi đầu tiên hiện ra trong đầu Twilight, cậu cố gắng hồi tưởng lại những gì đã xảy ra nhưng ký ức rất mơ hồ.
Cảm thấy điều đó khá là vô vọng, cậu lắc đầu bỏ qua, bắt đầu nhìn quanh đánh giá căn phòng.
Đây là một căn phòng gỗ tối, cực kì nhỏ, toàn bộ căn phòng chỉ có một khung cửa sổ có rèm, một chiếc giường cũ cọt kẹt và cửa ra vào nằm đối diện chân giường.
Xong rồi, Twilight tiếp tục đánh giá bản thân mình.
Cậu đang ở trần, chùm kín chăn, đưa tay kéo lớp chăn xuống thì thấy mình đã được quấn băng kín người, trên mặt có dán vài cái băng cá nhân.
“Không mặc đồ bệnh nhân, chắc mình không bị một giáo phái mờ ám nào đó hốt về đâu ha.”
Đang ở một nơi xa lạ, cơ thể chẳng thể cử động mạnh, Arts trữ trong cơ thể chẳng còn lại một hơi. Những lúc như thế này, việc đầu tiên nên làm là cố gắng lạc quan, ít ra nó làm Twilight cảm thấy tốt hơn, có lẽ vậy.
Đang tự bịa ra một vài lý do xàm xí để tự động viên bản thân, Twilight bỗng nhìn thấy cánh cửa vào phòng cọt kẹt mở ra.
“Sớm thật, mình đã mong có thêm chút thời gian để phục hồi, có nên giả bộ b·ất t·ỉnh tiếp không nhỉ?” Trong đầu nảy số lên giải pháp rất nhanh, nhưng vì vừa nhích người dựa vào thành giường nên bây giờ khó mà nằm xuống lại.
Twilight từ bỏ ý tưởng mình vừa nghĩ ra, cậu hít sâu một hơi cố gắng tỏ ra sự đe dọa nhìn chằm chằm vào cánh cửa từ từ hé ra.
Từ bên ngoài, một đôi tai thỏ trắng lấp ló qua khe cửa, sau đó là cái đầu nhỏ nhắn của một cô bé Cautus ngó vào nhìn xem bên trong.
Hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau, hai đứa trẻ lặng im nhìn đối phương, không ai mở miệng nói câu nào.
Sau một hồi, Twilight là người trước tiên thử chào hỏi.
“Ờ…Hello?”
Nhưng chưa kịp dứt câu, cô bé kia đã ngay lập tức thụt đầu và đóng sầm cửa, bỏ lại Twilight đang ngơ ngác.
Một lát sau, cậu phì cười, chẳng hiểu sao.
Twilight một lần nữa thử cử động bản thân, dù có hơi rát nhưng chắc vẫn đi lại bình thường được.
Cậu tấm lấy cái chăn mỏng khoác lên người, đứng dậy khỏi giường, bước từng bước nhẹ ra phía cửa.
Nó không khóa, tức là giả thuyết của cậu có thể là đúng.
Căn nhà gỗ cũ với sự hiện diện của một đứa trẻ, đây khả năng cao là nhà của một người dân bình thường chứ không phải là tổ chức mờ ám nào cả.
Bước ra bên ngoài, cậu đến một hành lang nhỏ hẹp.
Hướng bên phải có lẽ là phòng khách vì cậu có thể thấy cửa chính cùng ánh sáng bập bùng đang phát ra, có lẽ là từ lò sưởi.
Còn bên trái, cậu nghe thấy tiếng nồi nước đang sôi cùng mùi thơm đang phát ra, có lẽ là phòng bếp.
Đúng lúc này.
“Cậu tỉnh rồi ả?””
Giọng của một người đàn ông vang lên từ phía phòng khách.
Sự cảnh giác Twilight vô thức đưa tay ra sau hông, nhưng cậu sực nhận ra không còn gì ở đó nữa.
Thấy Twilight không trả lời, người đàn ông nhẹ nhàng nói tiếp.
“Ra đây đi, ta không có ý muốn hại cậu đâu.”
Nghe thế, Twilight quyết định thận trọng chậm di chuyển ra ngoài phòng khách, trước khi xác định được thái độ của người dân ở đây đối với cậu, tốt nhất nên cẩn trọng.
Dựa theo những gì có thể suy luận ra, Twilight nghĩ mình đang ở thị trấn mà cậu cùng Cabe hướng tới, và ở đây có một trại đồn trú q·uân đ·ội!
Cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng Twilight lại chẳng có chút thông tin gì về tình thế hiện tại, cậu cần phải nắm đủ dữ liệu để suy xét tình huống.
Biện pháp duy nhất hiện tại là phải giao tiếp với người đàn ông đang ngồi trong phòng khách kia, có thể ông ta chỉ đang câu giờ cho q·uân đ·ội đến, nhưng Twilight cũng chẳng còn cách nào khác.
Cậu đứng yên hít sâu bình tĩnh một hồi, bắt đầu tìm kiếm nhanh một vài lý do hợp lý, rồi sau đó mới chậm rãi bước đến phòng khách.
Đây là một căn phòng cũng không rộng hơn căn phòng ngủ mới nãy là bao. Nhưng dù nhìn đơn xơ, nhưng ít nhất nó cũng đầy đủ những tiện nghi như một cái lò sưởi cùng một kệ sách ngay bên cạnh.
Ngay trước lò sưởi là một chiếc nghế sofa đã bạc màu. Một người đàn ông Cautus tuổi trung niên, cũng là người lên tiếng gọi Twilight ra, đang ngồi ở đó.
Ấn tượng đầu tiên của cậu đối với ông ta là bộ quần áo, dù nhìn rất cũ nhưng rõ ràng đó không phải là thứ mà một thợ mỏ có thể có, cộng với chiếc kính bán nguyệt trên mặt ông ta, cùng một chiếc đồng hồ quả quýt bằng đồng treo trước ngực, dân thường ở phương Bắc này làm cả đời chưa chắc mua nổi mấy thứ đó đâu.
Twilight đi từ từ tới đứng ngay trước mặt ông ta, nhưng mắt cậu lại đảo quanh phòng để tìm lối thoát phòng khi có biến.
Nhận thấy điều đó, người đàn ông Cautus cũng không hề ngăn cản, ông từ tốn nói.
“Cậu hiểu ta nói gì chứ?”
“Đủ để hiểu thôi.” Lúc này Twilight mới thật sự tập trung nhìn vào người đàn ông Cautus, ấn tượng thứ 2, ông ta không phải người ở đây.
Dù trông hơi gầy gò vì điều kiện làm việc nhưng giọng nói của ông ta toát lên vẻ tri thức, khí chất của một học giả.
Nghe được câu trả lời, người đàn ông mỉm cười, tuy đọc đúng ngữ pháp nhưng phát âm vẫn chưa thành thục, giao tiếp thế này thì hơi phiền, thế nên ông hỏi tiếp.
“Thế cậu thông thạo thứ tiếng nào nhất?”
“Victoria.” Twilight cố ý trả lời, cậu quyết định thử ông ta. Đa phần người dân ở phương đông này sẽ không quá thông thạo tiếng Victoria (tiếng anh) đặc biệt là người sống ở các thị trấn mỏ này, nơi điều kiện giáo dục là không có.
Twilight không nghĩ là một người ở đây có thể nghe hiểu cậu.
Nhưng không ngờ rằng, người đàn ông kia lại trả lời ngay lập tức bằng tiếng Victoria, với âm điệu và ngữ pháp hoàn toàn chuẩn xác.
“Tốt lắm, vậy bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi.” Người đàn ông lưu loát nói khiến Twilight bất ngờ.
“Thú vị đấy.”
Cậu nghĩ thầm một tiếng, đánh giá lại xuất thân của ông ta.
“Ta tên là Adam White. Cậu tên là gì?” Người đàn ông tự giới thiệu.
“Tên tôi…ờ...” Twilight suy nghĩ một chút rồi nói ra.
“Dualah. Dualah Artorius”
“Có thật không?” Adam đẩy gọng kính xuống một chút, nhìn thẳng vào mắt Twilight. Ông chăm chú, như muốn tìm ra thứ gì đó trong từng lời nói của cậu.
“Yelena!” Ông đột nhiên nói.
Cô bé Cautus vừa này đang nấp sau ghế của ông, cô nghiên đầu ra nhìn Twilight, rồi lại leo lên đùi của cha mình.
“Ngoan nào Yelena, ta có việc quan trọng. Con xuống bếp chơi với mẹ được chứ?” Adam xoa đầu con gái mình, cô xụ mặt xuống, nhưng vẫn nghe lời cha, nhảy xuống ghế rồi chạy xuống bếp.
Thấy bóng lưng con gái mình khuất sau bức tường, Adam mới ra hiệu cho Twilight, ông chỉ vào một cái ghế gỗ được đặt gần lò sưởi.
Hiểu ý, Twilight cầm lấy chiếc ghế, đặt xuống, rồi ngồi đối diện ông.
“Cậu không phiền chứ?” Adam lấy ra một tẩu thuốc.
Twilight gật đầu, ông nhét thuốc vào, châm lửa hít một hơi.
Hai người cứ ngồi đó, Adam thì hút hét tẩu thuốc, còn Twilight đang suy nghĩ, hình như cậu đã nghe cái tên Adam White ở đâu đó rồi.
Hút hết tẩu thuốc, Adam đặt chiếc tẩu sang một bên, ông đan tay lại với nhau, ngồi khom xuống hỏi.
“Rồi, Dualah Artorius phải không? Ta gọi cậu là Dualah được chứ?”
“Tùy ông thôi.” Twilight cũng tùy tiện tả lời, muốn gọi cậu thế nào cũng được, dù gì lâu lắm rồi cậu mới đem cái tên đó ra xài lại.
“Tốt, bây giờ ta chỉ có một câu hỏi duy nhất thôi.” Adam nghiêm mặt lại, ông nghiêm túc hỏi.
“Cậu có ở đây để làm hại gia đình ta hay không?”
“Không.” Twilight trả lời ngay lập tức. “Tôi cùng với cha mình đang trong một chuyến thực địa ở đây và chỉ vô tình vướng vào cơn bão, tôi chẳng có lý do gì để làm hại người dân bản địa ở đây cả.”
Adam nhìn thẳng vào mắt Twilight đánh giá, cậu bình tĩnh chờ đợi.
Hai người im lặng không nói gì.
Một lúc sau, bụng của Twilight sôi lên. Cậu đỏ mặt, liếc qua chỗ khác.
Thấy thế, Adam bật cười nói.
“Trời cũng đã tối rồi, tuy không thịnh soạn nhưng liệu cậu có muốn dùng cơm với gia đình ta không? Chúng ta có thể tiếp tục sau khi thưởng thức bữa tối.”
“À mà nếu cậu không ngại khi phải dùng bữa với ba Infected.” Tuy tốt bụng mời Twilight ăn cơm, nhưng ánh mắt của ông vẫn không thay đổi, vẫn nhìn chằm chằm đánh giá Twilight.
“Thế thì còn gì bằng.”
Khác với Adam, Twilight lại rất vui mừng, cậu không biết là mình đã hôn mê bao lâu, nhưng cậu cảm thấy dạ dày mình đang đói meo.
Infected thì sao chứ, cậu chắc chắn mấy gã trong đội hậu cần bệnh còn nặng hơn. Với lại bây giờ không có gì quan trọng hơn đồ ăn, cậu cần sức để hồi phục, mấy chuyện khác để sau cũng được.
Thấy sự mong chờ hiện rõ trên khuôn mặt cậu bé trước mặt, Adam hơi ngạc nhiên, nhưng với kinh nghiệm của một kẻ già đời, ông không thể hiện gì ra ngoài mà chỉ gọi vợ mình, bảo bà ấy dọn cơm lên.
Tạm thời Re-up tới chap này thôi, quay lại mạch truyện chính nhé.