Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 20: Bữa tối




Chương 16: Bữa tối
Chương 16:
Twilight dùng cơm chung với gia đình nhà White. Trước lúc ăn cơm, Adam có giới thiệu vợ con mình với cậu: Người mẹ là Helena White, còn người con gái tên Yelena.
Nhưng Twilight không quan tâm lắm, sự chú ý của cậu dồn vào những món ăn được đưa lên.
Tuy gọi là bữa ăn, nhưng ở đây chỉ có ít súp ăn kèm với bánh mì khoai tây, đặc sản của Ursus.
Đồ ăn của người dân ở đây chỉ có vậy, nhưng vì quá đói, Twilight bỏ qua phần thưởng thức hương vị mà tập trung vào việc lấp đầy cái bụng rỗng. Cậu bê chén súp lên húp một hơi.
Trái với cậu, gia đình nhà White lại từ tốn hơn. Họ dành thời gian cầu nguyện và từ từ im lặng thưởng thức bữa ăn.
Thấy thế, Twilight cũng thấy cách ăn uống của mình hơi thô lỗ, cậu cũng hơi thấy ngại mà bỏ chén súp xuống, dùng muỗng múc ăn từ từ rồi ăn bánh mì.
Nhưng phong cách ăn chậm rãi này lạ khiến cậu hơi luống cuống. Là lính đánh thuê, cậu phải quen với cách sống nhanh, kẻ địch không bao giờ chờ cậu ăn xong rồi mới t·ấn c·ông.
Thế nên, cho dù đã cố chậm rãi ăn, chén súp của cậu cũng vơi nhanh hơn những người còn lại.
Để có thể hồi phục trạng thái, chỉ tí súp đây là không đủ, Twilight không khách khí xin thêm chén nữa. Bà Helena vui vẻ cười múc cho cậu.
Chén thứ nhất, chén thứ hai, thứ ba. Twilight thoải mái ăn mà không hề nhận ra, cô bé Yelena đang nhìn cậu với ánh mắt chứa đầy địch ý.
Mải cho đến chén thứ tư, Twilight mới vô tình liếc qua cô bé. Cậu sực nhớ ra, ở những thành phố mỏ như thế này, đồ ăn rất khan hiếm. Mặc dù chính phủ có chu cấp nhưng những tên quản lý khu mỏ chắc chắn đã bòn rút không ít thì nhiều.
Lượng đồ cậu đã ăn tuy ít, nhưng với chỉ nhiêu đó, gia đình này có thể ăn trong một ngày.
Mắc cỡ, đến chén súp thứ năm, cậu đẩy nó sang cho cô bé rồi bảo là mình đã ăn no.
Bữa ăn chỉ có nhiêu đó. Ít nhất khi kết thúc, khuôn mặt của cô bé dễ chịu hơn, không còn nhìn Twilight đầy ác ý nữa.
Sau khi dọn dẹp, bà Helena dắt cô bé Yelena đi ngủ, còn lại Adam và Twilight trở lại lò sưởi.
Tổng kết sau bữa ăn, vì không ai nói chuyện nên Twilight chả thu được thông tin hữu ích gì, chỉ biết là gia đình này không có ý định giao nộp cậu. Nhưng vẫn chưa thể chắc chắn, cậu phải tiếp tục diễn, tỏ ra mình là một đứa trẻ vô hại.

Mang theo ý nghĩ đó, Twilight tiếp tục nói chuyện với Adam.
Ngồi trước lò sưởi, Adam tiếp tục hỏi những câu cơ bản như cậu đến từ đâu, tại sao lại xuất hiện ở đây,
….
Bằng những kinh nghiệm của mình, Twiligth đã tự biên soạn ra một câu chuyện.
Cậu là con trai của một thương nhân Victoria, vì bức súc với gia đình nên đã bỏ nhà ra đi cùng với gia đình mình. Với ước mơ làm một nhà thám hiển từ nhỏ, Cậu cùng một người bạn thân dùng tiền tiết kiệm bắt xe rồi cả hai có ý định tới Sami. Nhưng vì cả Kazimierz và Ursus đều không cho phép nhập cảnh nên buộc phải lén lút băng qua rừng để có thể qua mắt đội tuần tra. Khi đến vùng này thì gặp phải bão tuyết. Phần còn lại cậu kể đúng những gì đã trải qua.
Cảm ơn Felix, người đã kể câu chuyện này trước để cậu lấy ý tưởng.
Nghe xong câu chuyện của Twilight, Adam cũng tỏ ý chia buồn với cậu, nhưng để ông ta khỏi nghi ngờ tiểu tiết, cậu nhanh chóng chuyển sang câu hỏi khác.
“Tại sao tôi lại ở đây? Và tôi b·ất t·ỉnh bao lâu rồi?” Twilight hỏi.
Nhưng Adam lại không hề trả lời ngay lập tức. Ông ta im lặng một lúc lâu rồi mới nói.
“Hai ngày trước...đó là một ngày bình thường, ngoại trừ việc lũ quân lính không đến đập cửa thúc dục chúng ta đi làm.”
“Chắc là bọn họ bận công việc gì đấy, lúc đầu ta cùng những người thợ mỏ khác nghĩ vậy, nhưng khi bọn ta đến chỗ hầm mỏ thì…”
“Rồi sao?” Thấy Adam ngập ngừng mãi, Twilight thúc dục.
Adam cúi đầu xuống, run rẩy nói.
“Tất cả đều đ·ã c·hết, toàn bộ binh lính.”
Adam nhớ lại, lúc ông ngửi thấy mùi máu tanh và chạy đến kiểm tra, cảnh tượng đó khiến ông muốn nôn ngay tức thì.
“Máu chảy ngập cả sàn nhà, cơ thể của những người lính thiện chiến của Ursus bị xé toạc ra làm nhiều mảnh.”

Vẻ mặt kinh hãi của Adam cũng làm Twilight ngạc nhiên, câu chú tâm nghe tiếp.
“Sau một lúc lấy bình tĩnh, ta bảo những người ốm yếu và phụ nữ ngay lập tức trở về nhà, còn lại ta và năm người thợ mở cường tráng khác quyết định đi sâu vào khu mỏ để kiểm tra.”
“Rồi ông tìm thấy tôi trong đó hả.” Nghe đến đây, Twilight cũng mường tượng được những gì đã xảy ra tiếp theo, nhưng Adam lắc đầu bác bỏ, tiếp tục kể.
“Sau khi không tìm thấy thông tin gì hữu ích trong khu mỏ ngài những xác c·hết, lo sợ rằng thứ gây chuyện này vẫn còn lảng vảng đâu đây, bọn ta đã quyết định sẽ tìm đến sự trợ giúp của q·uân đ·ội ở doanh trại gần nhất.”
“Và t·hảm k·ịch lại tái diễn ở đó, máu và xác c·hết, cả ba nơi, không còn một ai sống sót, ngoại trừ cậu đang thoi thóp trong trạng thái bỏng lạnh nặng ở trên sàn của một doanh trại. Còn người bạn của cậu, tôi không chú ý lắm đến những xác c·hết nhưng chắc cậu ta không tốt số lắm?”
Dù đã chuẩn bị tâm lý cho điều tồi tệ nhất, Twilight vẫn cảm thấy nhói một phát từ tận trong thân tâm mình, vì quyết định ngu ngốc của cậu mà Cabe phải c·hết, anh ấy đã cố cứu cậu.
Cậu nắm chặt tay, nghiến răng, nhưng biết rõ rằng đây không phải lúc đau buồn, phải tỉnh táo.
Cabe có thể đã hi sinh tính mạng vì mình, nếu cũng c·hết ở đây thì cậu không nỡ nhìn mặt anh ta dưới địa ngục.
Cố hãm bớt sự tự trách, Twilight nghiêng đầu suy nghĩ, cậu tổng hợp lại những gì mình vừa nghe.
Cậu được phát hiện tại doanh trại q·uân đ·ội, có nghĩa là có thể Cabe đã đưa cậu đến đó, rồi chuyện gì đã xảy ra?
Còn thứ sinh vật gì đó kia, tại sao nó lại t·ấn c·ông khu mỏ và doanh trại q·uân đ·ội mà bỏ qua khu dân cư?
Và tại sao nó không làm hại cậu? Phải chăng Cabe đã dụ nó đi, liệu có cơ hội nào anh ấy thoát được không?”
Có quá nhiều câu hỏi chưa có lời giải, nhưng mặc kệ sinh vật kia là gì, nó là chuyện của Ursus, mục tiêu của cậu hiện tại là thoát khỏi đây và tập trung với những người còn lại. Tiếp đến là tìm kiếm xác của Cabe, anh ấy cần phải được an nghỉ tại quê nhà chứ không phải ở nơi đất khách quê người lạnh lẽo này.
“Thế hiện tại, tình hình như thế nào?” Twilight tiếp tục đặt câu hỏi, cậu cần biết thêm thông tin trước khi đưa ra bất cứ quyết định gì.
Nhưng Adam từ chối, nói rằng cậu cần trả lời ông ta trước, câu hỏi lần này yêu cầu cụ thể hơn gia đình cậu, lần này vì sốt ruột, Twilight cũng biên cho qua rồi tiếp tục câu hỏi ban nãy.
“Chưa chắc chắn, khi đang ở trại q·uân đ·ội, bọn ta có thử dùng bộ đàm ở đó để liên lạc với các lực lượng q·uân đ·ội khác, nhưng không có bất cứ phản hồi nào. Nếu ngày mai, bộ đàm vẫn im lặng thì vào ngày mốt, bọn ta sẽ tổ chức một buổi họp để quyết định sẽ làm gì tiếp theo. Không thể để sinh vật đó cứ lộng hành được.”
Nói xong, Adam tiếp tục im lặng quan sát phản ứng của Twilight, nhưng cậu đang suy nghĩ mà không quá để ý.
Cậu chưa bận tâm lắm tới cái thứ mà Adam đang nói tới, dựa trên những gì ông nói thì có vẻ thứ sinh vật kia chỉ mới xuất hiện gần đây. Cũng phải, cho dù q·uân đ·ội Ursus có che dấu thông tin thì ít nhất họ cũng sẽ nâng cao lực lượng phòng ngự nơi đây, và những t·hảm k·ịch đó cũng không thể hoàn toàn dấu kín với những người trong khu vực, ít nhất phải có tin đồn, mà cậu chưa từng nghe về tin đồ nào về một con quái vật đang tồn tại ở đây.

“Kết luận tạm thời, đó có thể à một Infected Beast biến dị.” Twilight nghĩ thế.
Và mục tiêu cậu đặt ra hiện tại, cố gằng phục hồi rồi rời đi nhanh nhất có thể, mọi người đang đợi cậu.
Vậy thì kế hoạch sẽ là, nghỉ ngơi đến hết ngày mai, ngày mốt, trong lúc tất cả người lớn trong thị trấn có một cuộc họp, cậu sẽ cố lẻn vào khu mỏ. Đó cũng có thể coi là một khu q·uân đ·ội nhỏ, có thể sẽ còn vài thứ có ích, v·ũ k·hí chẳng hạn?
Mải mê tính kế hoạch, Twilight dần dà gật gù, cậu ngủ quên lúc nào không hay.
Adam ngồi đó chứng kiến hết thảy, ông không biết cậu đang suy nghĩ gì, nhưng biết cậu đã rất mệt mỏi, một đứa trẻ vừa c·hết đi sống lại, rồi nghe tin người bạn thân của mình gặp chuyện không hay, nếu là một đứa trẻ thông thường thì đã khóc nấc lên rồi. Cậu bé này, tuy ông có thể cảm thấy sự đau buồn trong cậu, nhưng lại chưa có một giọt nước mắt nào chảy xuống.
“Mọi chuyện xong chưa.”
Giọng nói của Helena vang lên từ phía hành lang, bà ấy ở đây có nghĩa là Yelena đã say giấc ngủ.
“Cậu bé ấy thế nào rồi?” Bà hỏi
Adam chỉ tay vào Twilight đang gật gù, Helena hiểu ý, bà cẩn thận bế cậu lên, mang về phòng. Ban đầu, vốn dĩ căn phòng đó là của Yelena, nhưng vì sự xuất hiện của Twilight, cô bé đã chuyển sang ngủ với bố mẹ.
Sau khi đặt Twilight lên giường, bà cẩn thận đắp chăn rồi mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Quay trở lại phòng khách.
Bà mới hỏi chuyện chồng mình về cuộc nói chuyện ban nãy. Dù không còn quan tâm đến chính trị, nhưng ít nhất bà cũng từng là giáo viên, cũng có thể đóng góp những ý kiến vào lúc quan trọng.
“Đáng ngạc nhiên, một đứa trẻ tầm tuổi Yelena đã có thể chín chắn như vậy. Chắc hẳn môi trường sống của cậu ta cũng đặc biệt không kém.” Adam thưởng thức nói, khi bằng tuổi cậu, ông vẫn còn đang ăn bám bố mẹ đây.
“Vậy anh xác định được thân thế của cậu ta chưa?” Helena hỏi tiếp, bà muốn trao trả Twilight càng nhanh càng tốt, không phải xấu tính, mà một đứa trẻ không nên rời khỏi cha mẹ chúng quá lâu. Không ai mong muốn một cậu bé tốt bụng thế này bị những mặt tiêu cực của xã hội đặc biệt là Ursus ảnh hưởng.
Nhưng Adam lại nghĩ ngược lại, từng là một học giả, ông đã lờ mờ đoán ra được thân phận thực sự của Twilight. Nếu có thể, ông muốn lợi dụng cậu ta để đưa gia đình mình ra khỏi chốn địa ngục này.
Hơn hết, ông không biết cái tên mà Twilight bịa ra hay nói thật, nhưng mà nó không hề đơn giản tí nào, đặc biệt là dòng họ đó.
Hiểu rõ chồng mình, Helena cũng không biết nói gì, biết rằng đây là muốn tốt cho gia đình, nhưng bà không hề ủng hộ việc lợi dụng một đứa trẻ.
Buổi tối kết thúc với việc hai người bàn nhau về những chuyện xảy ra gần đây rồi lên giường ngủ. Tuy Adam không giống Twilight, những nhũng việc gần đây cũng làm ông khá mệt mỏi, nên ngủ một giấc ngon là thứ cần thiết nhất hiện tại với ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.