Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 25: Trở về




Chương 22: Trở về
Chương 22:
Cạch.
Kítttttt.
Yelena mở cánh cửa nhà kho quân dụng ra rồi chiếu đèn vào, đây là một nơi không quá rộng nhưng khác biệt với những căn phòng còn
lại vì trông sạch sẽ hơn hẳn. Bên trong có rất nhiều những hộp gỗ lớn dùng để chứa dao kiếm và cung nỏ, vài ngăn kệ chứa những thứ kì
lạ, vài tủ chứa quần áo cùng một chiếc bàn lớn nằm giữa phòng được đặt rất nhiều quân trang.
Dựa theo những gì Twilight phân công, Yelena bước vào phòng và bắt đầu tìm kiếm những dụng cụ cần thiết cho cậu ta.
Cô dễ dàng có được một bộ găng tay cùng với tua vít nằm ngay trên bàn. Sau đó, Yelena lại tìm thêm được vài thứ còn lại không trên
ngăn kệ thì cũng trong những thùng chứa đồ.
“Dễ hơn mình tưởng.”
Xong xuôi, Yelena mang theo những thứ mà cô tìm được về cho Twilight. Trong lần về này, cô vẫn còn rét, nhưng tốc độ nhanh hơn hản
so với lúc đi.
Sau lời nói ở hành lang, Twilight không phải đợi quá lâu cho đến khi Yelena trở lại với những thứ mình cần.
Cô đặt tất cả những gì mình tìm được lên sàn nhà trong khi Twilight kiểm tra từng thứ một.
“Làm tốt lắm, nhóc con.”
Mặc dù không đủ những thứ cần thiết và một vài dụng cụ cũng quá cỡ sử dụng, Twilight vẫn hài lòng khi Yelena mang về được những
thứ quan trọng nhất. Cậu đưa tay xoa đầu khiến cô bé híp mắt lại vì được khen.
Sau đó, Twilight bảo cô ngồi yên một góc nào đó để cậu làm việc.
Cấu tạo của cỗ máy này, cậu đã nắm. Dụng cụ và linh kiện được lấy từ những cỗ máy khác cũng đủ, những gì còn lại là phụ thuộc vào tài
năng của cậu.
Twilight xắn tay áo, đeo bao tay rồi dùng tua vít mở nắp máy ra.
-------Đường phân cách---------
Lách cách, leng keng.
Cạch.
Lắp hết linh kiện vào, Twilight đưa tay kéo dây.
Roẹt.
Brừm.
Tạch tạch tạch tạch tạch.
Máy p·hát n·ổ máy, những tiếng ‘tạch tạch’ dần phát ra.
Đảm bảo máy đã chạy ổn định, Twilight đưa tay ra hiệu. Yelena đang đứng sau cậu sẽ hiểu ý, cô lật đật chạy tới bên một hộp thiếc gắn
trên tường gần đó, mở ra và kéo cầu dao.
Đây là đầu nguồn dẫn điện của cả khu mỏ, khi gạt nó xuống thì điện sẽ được truyền đi.
Cạch.
Roẹt roẹt.
Sau khi có điện trở lại, bóng đèn trong phòng lờ mờ sáng lên, nhưng nó chớp tắt liên tục.
Diện tích khu mỏ rất rộng lớn, cần phải có từ 3 đến 4 cái máy phát để cung cấp điện cho nơi này hoạt động. Nhưng Twilight chỉ đủ đồ để
sửa một cái, thế nên lượng điện cần thiết không đủ và đèn mới chớp tắt liên tục.
Nhưng thế đã là rất tốt, khi đèn sáng lên, Yelena vỗ tay vui mừng, còn Twilight thì tháo găng tay vứt sang một bên rồi vuốt mồ hôi.
Cậu đã vật lộn khoảng 2 tiếng với cái máy này, và lúc khỏi động lần đầu thì nó lại trục trặc và cháy máy. Thế là nó ngốn thêm gần 1 tiếng
nửa để tìm ra vấn đề và sửa chữa.
Nhưng cuối cùng, nó đã hoạt động trơn tru, Twilight có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu giỏi quá, sau cậu có thể sửa được vậy.” Yelena chạy đến chúc mừng, với nụ cười hiện rõ trên mặt.
Cô không biết gì về cơ khí, nhưng nãy giờ nhìn Twilight làm việc đồng thời giúp cậu ta làm vài việc vặt, Yelena biết cậu đã rất cố gắng, và

công sức của cậu đã không uổng phí.
Nghe được lời khen, Twilight cũng thấy kiêu ngạo, nhưng nó không kéo dài, Twilight lập tức kéo tay Yelena lôi ra ngoài, và không quên
tắt điện.
Một chiếc máy không thể đáp ứng được cả khu mỏ, bảng điện tổng lại nằm trong phòng bảo vệ, Twilight cần phải giảm bớt lượng điện
tiêu thụ ở đây chứ nếu máy phát chập điện nữa thì khổ.
Bên ngoài hành lang, điện cũng đã sáng lên, hai người đều vui mừng và cất đèn đi, giờ đây không cần phải mò mẫm trong bóng tối nữa.
Twilight hào hứng bước tới kho quân dụng, theo như những gì Yelena nói, ở đó còn không ít đồ, có thể sẽ có vài thứ tốt. Yelena cũng vui
vẻ bám theo cậu.
Mở cửa bước vào phòng quân nhu, những thứ đồ trong phòng hiện rõ dưới ánh đèn.
Ở đây có rất nhiều v·ũ k·hí như kiếm, nỏ, giáo, thậm chí còn có vài khẩu súng phóng lao, nhưng những thứ đó không phải thứ Twilight
đang tìm. Cậu đi quanh phòng, tiện thể xem xét mấy món v·ũ k·hí.
“Đây rồi!”
Cuối cùng, trong sự khó hiểu của Yelena, Twilight cầm lấy một cây gậy kim loại từ ngăn kệ.
“Đây là gì vậy?” Yelena nghiêng đầu hỏi, cô không hiểu Twilight đang làm gì, nhưng những thứ trong thùng kia không phải trông nguy
hiểm hơn cây gậy cậu ta đang cầm sao.
“Một thứ anh cực kì cần.” Twilight chỉ nói ngắn gọn như thế, vì cho dù cậu có giải thích về nguyên lý hoạt động của Arts thì cô bé cũng
không hiểu được.
Không sai, thứ mà Twilight vừa cầm lên là một cây gậy phép, hay còn gọi là vật dẫn để sử dụng Arts. Với thứ này, Twilight từ một thằng
nhóc vô dụng trở nên có khả năng tự vệ với 30% sức mạnh.
Cậu cũng muốn lấy một thứ gì khác, nhưng cơ thể không cho phép cậu cầm những thứ đồ nặng muốn c·hết đó lên.
Và tại sao không phải là găng tay q·uân đ·ội mà lại là gậy phép? (Trong game chapter 8, Caster của Ursus không cần gậy vẫn bắn được nên
mình coi cái găng tay là vật dẫn luôn.)
Găng tay không cho phép cậu sử dụng một vài kĩ năng cần tác động lên vật thể, cụ thể là tay cậu, thế nên gậy vẫn là lựa chọn tốt hơn.
Nếu có dây xích như cái cậu đang dùng thì càng tốt, nhưng đó là hàng được đặt riêng nên cậu không trông đợi gì nhiều.
Vì đã tìm được thứ mình cần, Twilight đang tính xoay người rời đi thì cậu sực nhớ ra.
“Cảm ơn vì đã đi cùng anh và giúp đỡ nãy giờ, nhóc có muốn lấy thứ gì không?”
Twilight chỉ tay vào đống đồ và hỏi Yelena. Nhưng cô bé từ chối vì không hề thích mấy thứ như thế này tí nào, cô vẫn không hiểu tại sao
Twilight lại vui mừng đến vậy khi có được một cây gậy. Sở thích của cậu ta thật lạ.
“Vậy à.” Twilight nhún vai suy nghĩ một hồi. Yelena đã giúp đỡ cậu nãy giờ, cô bé đáng được khen thưởng.
“Vậy khi nào có dịp, anh mang cho nhóc trang sức gì đó nhé, vòng tay được không?” Cậu hỏi thử, con gái thường thích những đồ trang
sức, trẻ em thì đặc biệt thích vòng tay.
“Thật sao?” Yelena sửng sốt, ở đây đồ trang sức rất xa xỉ, hầu hết là đồ tự làm. Mẹ có một chiêc nhẫn và một cái vòng cổ, cô rất thích nó
và luôn muốn có một cái.
“Thật, khi nào rời đi anh sẽ mang trở về cho nhóc một cái.” Will có rất nhiều đồ trang trí, mua lại một cái từ anh ta không phải là khó.
Nghe vậy, Yelena vui mừng hét lớn, cô ốm chầm lấy Twilight khiến cậu bất ngờ.
“Ặc, được rồi được rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Bị ôm chặt, Twilight không cựa quậy được, cậu cố đưa tay lên xoa đầu Yelena. Cô cũng cảm thấy mình hơi quá khích, đỏ mặt bỏ cậu ra.
Twilight vẫn xoa đầu cô một lúc nữa rồi dẫn đường đi ra.
Trước khi về phòng bảo vệ, cậu thử ghé qua văn phòng văn thứ nhưng cửa sắt đã bị khóa trái. Vâng! Cửa sắt, khóa trái, Twilight cũng
cạn lời với tên quản lý ở đây, máy phát điện thì bỏ xó, còn văn phòng của mình thì được đầu tư đến tận mức này… Chịu luôn.
Không còn gì có ích, hai người đi kiểm những căn phòng còn lại một chút, xác định là không còn gì, Twilight mới dẫn Yelena trở về.
Bây giờ là tại ngã ba.

Nhìn sâu vào phía đường hầm tối đen đang được đào, đèn không sáng tức là dây đã đứt ở đâu đó, vẻ mặt Twilight dần nghiêm trọng.
Không đi thì thôi, nhưng đã đi rồi thì một loạt những câu hỏi chưa được giải thích lại xuất hiện.
Vũ khí còn nguyên trong kho, họ không mang ra sử dụng, vậy là không mang hay không kịp mang? Cậu đoán là lý do thứ hai.
Cái xác kia bị dập nát như tương, sinh vật xâm nhập phỉa có thể hình và sức mạnh rất lớn.
Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Cậu không nghe bất kì tin đồn nào ở thị trấn trước.
Máy liên lạc hư thì không nói, nhưng chắc chắn trong phòng văn thư phải có 1 cái nữa, sao không liên lạc với q·uân đ·ội?
Tại sao cánh cửa sắt ở phòng văn thư lại khóa trái?
Tại sao sinh vật kia chỉ t·ấn c·ông binh lính mà không vào thị trấn?
Tại sao….?
Twilight tò mò, những bí ẩn khiến cậu càng thêm hứng thú.
Cậu sẽ đi vào sâu nữa chứ, sáng mai còn có thể đi một lần nữa nhưng tỉ lệ thành công không cao nên mặc định đi về là sẽ không quay lại
nữa.
Đi vào chứ? Cậu đang có v·ũ k·hí trong tay, dựa vào chướng ngại vật có thể sẽ đánh bại được sinh vật đó đấy.
Vào thôi nhỉ? Biết đâu có thứ gì đó hữu ích trong đó thì sao.
Vào thôi! Mình đủ sức mà, sao lại không thử nhỉ, đây là cơ hội duy nhất mà. Khóe miệng Twilight cong lên một cách đầy ma quái.
Đang đến đây, bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Cậu sao vậy?”
Yelena, cô thấy Twilight đang đứng nhìn vào khoảng không và mỉm cười như một thằng điên nên lên tiếng hỏi thử.
Thấy không đáp trả, cô định chạm vào lưng cậu ta thì.
Twilight bất ngờ đưa tay lên bóp lấy mặt mình.
“C·hết tiệt, đừng có mất kiểm soát lúc này.” Cậu gào lớn.
Không lâu sau, Twilight bình tĩnh lại, cậu thở dốc, vừa rồi cậu vừa tò mò quá mức khiến tâm tình của mình mất kiểm soát và tỏ ra hưng
phấn. Đây là tác dụng phụ.
Vừa lấy hơi, Twilight nhìn về phía sâu trong khu mỏ, mùi máu tanh vẫn đang tỏa ra từ đấy.
Rồi cậu lại nhìn sang phía Yelena, vừa bị cậu làm cho bất ngờ và đang lo lắng cho chính mình.
Twilight nghiến răng, suy nghĩ. Rồi cuối cùng cậu thở dài.
Lúc Yelena đang hốt hoảng khi không biết cậu bị gì, Twilight nói.
“Về thôi.”
“Hả?” Thái độ chuyển biến liên tục của Twilight khiến cho Yelena không biết đường nào mà lần.
“Tối nay thế là đủ rồi, chúng ta về thôi.” Twilight quyết định. Cậu không ở một mình, ở đây còn có Yelena, nếu đi sâu vào, rủi ro rất cao.
Thôi thì tối nay đến đây vậy.
Nghe thấy Twilight nói thế, Yelena như trút được gánh nặng, tuy đi với Twilight mang lại niềm vui kì lạ, nhưng chung quy cô vẫn là đứa
trẻ. Đếm nay hầu như cô chưa được ngủ, đồng thời trải qua một cú sốc tinh thần, cô kiên trì đến mức này, đã là quá mức rồi.
Hai người đồng tình với nhau, tiến ra ngoài cửa hầm mỏ.
Nhưng trước khi đi về hai người tiến đến phòng bảo vệ để Twilight kiểm tra Camera an ninh.
Yelena ngồi yên ngủ gục trên trong khi Twilight thao tác với hệ thống an ninh. Chỉ có bốn cái còn hoạt động. Một trên hành lang một bên
ngoài, một trong phòng ngủ, một trong phòng văn thư, những cái ở trong khu vực thi công không cái nào hoạt động được.
Bên trong phòng văn thư không có gì bất thường ngoại trừ tên quản lý ngồi c·hết trên bàn làm việc, có vẻ là do hết dưỡng khí.
Tuy tôi nhưng Twilight không đồng cảm với hắn, những tên quản lý chuyện bóc lột và h·ành h·ạ người khác c·hết cũng đáng.
Không rõ thời gian nên cậu phải ngồi xem từng đoạn một trên một với chất lượng hình ảnh cũ kĩ khiến cậu gật gù vì buồn ngủ.
Dựa trên trông tin có sẵn, tính nhẩm thời gian, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi một chút để mặc cho phát lại tự chạy.
Lúc mở mắt ra thì đã chiếu đến buổi chiều hai ngày trước, lúc những thợ mỏ trở về nhà thì mọi chuyện vẫn ổn.
Vào buổi tối, những người lính trở về và ngồi tán ngẫu trong phòng ngủ. Còn tên quản lý được một người lính đưa cho một bức thư.
Mọi chuyện diễn ra bình thường…cho đến khi.

Khoảng 10:17 tiếng còi báo động vang lên, lính trực ban phát hiện thứ gì đó tiến gần.
Twilight vội dụi mắt tập trung.
Cậu nhìn thấy bảo vệ bật báo động rồi lấy nỏ, bước ra khỏi phòng rồi chạy đến tập trung với đồng đội.
Và đó là thời khắc cuối cùng của anh ta, một cục đá to lao thẳng tới đập khiến anh ta bẹp dí vào thành tường ngoài.
Va chạm khiến khu mỏ rung lắc, những người lính cũng ngay lập tức tập trung chiến đấu.
Twilight tập trung vào chiếc cam trên hành lang, cầu mong là nó bắt được hình ảnh sinh vật, nhưng không.
Camera hành lang bỗng mất hình ảnh chỉ để lại vài tiếng cỗ vũ rồi la hét, sau đó là tiếng cãi nhau có lẽ là của tên quản lí với những người
lính khi hắn xuất hiện trong phòng văn thư và khóa trái cửa lại. Vâng, một bí ẩn đã được giải đáp, yay!
Việc này khiến Twilight muốn chửi thề, cậu đặt hi vọng vào hai chiếc còn lại nhưng sinh vật không hề vào hai nơi kia. Những gì có thể thu
được còn lại là một tiếng động lớn và cánh cửa ở phòng văn thư chấn động mạnh, đó là lý do nó dị dạng.
Những người lính còn lại có lẽ đã rút lui vào trong khu mỏ, số phận của họ chưa được làm rõ.
Thất vọng khi không tìm được gì nhiều, nhưng suy cho cùng tối nay cũng có thu hoạch. Nghĩ vậy, Twilight tắt máy.
Tuy trong tâm trí cậu cứ nghĩ mình quên thứ gì đó phải không. Twilight vẫn đứng dậy vươn người, nhìn sang phía Yelena đang gục đầu
lên bàn ngủ.
Cô bé đã rất mệt mỏi.
Nhưng chính lúc này, Twilight lại làm một hành động mà chính cậu cũng không hiểu sao mình lại làm vậy.
Cậu dùng tay kéo má của cô bé?
“Phồng phồng” Twilight mỉm cười.
Nói xong, thay vì đánh thức cô, cậu lại đặt cô lên lưng và cõng về nhà.
Bên ngoài trời bão cũng đã tan, Twilight không gặp khó khăn khi mang thêm một người trên lưng.
Lúc về gần tới nhà, Yelena mới mơ màng tỉnh dậy. Thứ đầu tiên cô nhận thức là mình đang di chuyển, Twilight đang cõng mình.
“Tỉnh rồi sao?” Twilight hỏi.
Yelena đỏ mặt xấu hổ, cô vùng vẫy trèo xuống nhưng Twilight ngăn cản.
“Tôi nay nhóc mêt rồi, cũng sắp tới nhà, anh cõng nhóc đi hết đoạn này được.”
Nghe thấy thế, Yelena cũng không vùng vẫy nữa, nhưng vẫn cực kì xấu hổ khi được Twilight cõng trên lưng.
Một lúc sau, hai người về tới nhà, vì cửa sổ bị kẹt, nên cả hai vào bằng cửa chính.
Trước cửa nhà, Twilight đặt Yelena xuống, chậm rãi mở cửa bước vào.
Trong nhà yên tĩnh, vợ chồng nhà White vẫn chưa thức giấc.
Cả hai người thở một hơi, không ai biết họ rời đi cả.
Hai người rón rén băng qua phòng khách rồi đến trước cửa phòng ngủ.
Trước lúc chia tay, Twilight không quên dặn rằng.
“Chuyện tối nay là bí mật của chúng ta, nhớ kĩ chứ?” Cậu chụm đầu với Yelena thấp giọng hỏi.
Cô bé gật đầu.
“Tốt, thế chúc ngủ ngon.”
“Chúc…Chúc ngủ ngon.” Yelena lắp bắp nói, cô lúc này đã cực kì mơ màng. Miệng nói vậy nhưng Yelena vẫn cô giữ tia tỉnh táo cuối cùng
mà giữ Twilight lại.
“Này.”
“Có chuyện gì sao?” Cậu hỏi.
“Không có gì, cảm ơn vì đã bênh vực tôi nhé.” Nói xong, Yelena dần tiến lại gần Twilight.
Và…
“Chu!❤️”
Yelena hôn lên má Twilight. Sau đó, cô hết chịu nổi mà mở cửa bước vào phòng bỏ lại một Twilight đang đứng hình vì hành động vừa rồi
của cô.
Tối đó…Twilight tuy mệt nhưng vẫn mất ngủ cả đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.