Chương 26: Học tập
Chương 26:
Tối hôm đó.
Như lẽ tất yếu, Yelena đã bị mẹ mình mắng cho một trận ra trò. Riêng Twilight thì không bị rầy, chỉ bị nói là đừng nên đi chơi về trễ như
vậy, chắc vì là khách nên cũng khó mà mắng được.
Nhưng thứ khiến Twilight khó chịu là…
Suốt bữa ăn hôm ấy, Selena chỉ mắng chút rồi dọn đồ ăn, Yelena vẫn ăn như thỏ đói. Nhưng Adam, ông ta cứ nhìn cậu một cách kì lạ.
Điều này làm Twilight thấy lo lắng về việc ông ta phát hiện mình lẻn vào khu mỏ hay không, còn kéo con gái ông ta vào nữa.
Nhưng hình như không phải.
Sau bữa ăn, Twilight có đến thăm dò thử, nhưng không được gì nhiều.
Adam chỉ nói một câu làm tốt lắm với Yelena rồi trở về phòng ngủ.
Kiến Twilight càng ngày càng khó hiểu, cả Yelena cũng thế.
“Nhưng không sao, chỉ cần ông ta không nhìn ra được cái gì là được” Twilight nghĩ đơn giản như thế rồi cũng trở về phòng ngủ.
Từ trưa đến giờ cậu chưa được chợt mắt thêm tí nào cả.
Nhưng chưa thể ngủ vội.
Twilight cần làm một việc.
------Đường phân cách---------
Khoảng nửa tiếng sau khi bữa tối kết thúc. Mọi người đều đã về giường ngủ.
Cốc cốc cốc
Một tiếng mở cửa vang lên.
Twilight vội cất đồ xuống gầm giường rồi mở cửa ra.
Ở đó, Yelena với bộ đò ngủ màu trắng xám đã đợi sẵn.
“Ba mẹ nhóc không biết chứ?” Twiight lên tiếng hỏi, cậu nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ phía sau cô bé.
Selena mà biết về việc Yelena nữa đêm lén sang đây thì chắc cậu bị làm thịt luôn quá.
Twilight nghĩ.
“Không đâu, họ ngủ say lắm, có khi tạt nước vào cũng chả tỉnh ấy chứ.” Yelena cười hì hì nói, rồi cô bước vào phòng.
Twilight nghe vậy, cũng không nói gì, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, trước khi nó khép lại hoàn toàn, mắt cậu liếc qua cánh cửa phía đối
diện, về phía ổ khóa đó.
….
Trong phòng.
Trong khi Yelena đang ngồi lắc lư trên giường, Twilight đang chuẩn bị dụng cụ.
Cậu lấy nhẹ cây đèn pin cũ tìm được trong khu mỏ buộc cố định nó vào khung cửa sổ, làm sao cho ánh sáng chiếu vào giữa phòng.
Xong xuôi, cậu lấy ra một sấp giấy cùng một cây bút “mượn” từ Adam rồi vẫy tay gọi Yelena.
“Được rồi, như đã hứa, anh sẽ giảng cho nhóc về thứ mà anh đã dùng hồi chiều.”
“Nhưng mà…”
“Nhóc chắc chứ?” Twilight hỏi lại lần nữa.
Hồi chiều, Yelena có hỏi Twilight về khả năng của cậu, cụ thể là làm sao để được như vậy.
Lúc đó, Twilight đã nói là nếu thật sự hứng thú thì tối nay hãy qua đây, cậu sẽ giải thích cho cô bé.
Ai ngờ tới thật.
“Mà thôi. Đã lỡ hứa thì phải làm.” Twilight thở dài, cố nén cơn buồn ngủ.
Cậu vuốt thắng tờ giấy, trịnh trọng nói.
“Để xem bắt đầu từ đâu nào?”
“Đầu tiên hãy cho anh biết, nhóc biết gì về thứ được gọi là Arts?” Twilight hỏi thử.
“Ưmmm…đó kiểu như một dạng ma thuật phải không?” Yelena chần chừ một lúc rồi không chắc chắn nói.
“Gần đúng, nhưng chưa đủ.” Twilight vỗ tay tán thưởng.
“Arts hay còn gọi là Originium Arts, là một khả năng có thể thao tác của con người bằng cách kích thích nguồn năng lượng bên trong
Originium.”
“Và nhóc có thể làm được việc đó thông qua vật dẫn.” Twilight đưa cây gậy phép tìm được ra cho cô bé xem.
“Vật dẫn có thể tùy hình dạng, nhưng phải có một thứ tất yếu, đó chính là lõi Originium.”
“Buồn là anh không thể bẻ cây gậy này ra để cho nhóc coi.” Twilight tiếc nuối nói.
Yelena cũng biểu thị là mình hiểu rồi, không nhất thiết cần phải làm thế.
“Arts có rất nhiều dạng khác nhau, từ đường đạn gây sát thương, gây ra hiệu ứng môi trường cho đến tạo ra những thứ phức tạp hơn
như điều khiển và tạo ra vật chất, hồi phục, và cường hóa.”
“Nhưng nó sẽ được chia ra hai loại chính bao gồm Simple và Complex Arts.”
Vừa giảng, Twilight vừa vẽ nhiều biểu tượng lên giấy làm minh họa với nhiều hình thù khác nhau đại diện cho những loại cậu biết.
“Simple Arts được hiểu ngắn gọn là chỉ tác động lên người sử dụng, ví dụ như cường hóa cơ thể, hoặc khiến cho trang bị mình sử dụng cs
khả năng đặc biệt. Tóm lại là chỉ ảnh hưởng lên một cá thể duy nhất là chủ sở hữu.”
“Còn Complex Arts, nó phức tạp hơn nhiều và yêu cầu nhóc phải niệm chú để sử dụng, nhưng bù lại chúng sẽ làm được nhiều thứ hơn.”
“Đây, anh sẽ ví dụ.” Twilight giơ cây gậy phép lên khẽ niệm chú.
Một ngọn lửa xuất hiện ở đầu cây gậy.
“Đây là Arts của anh, tạo ra và điều khiển lửa.” Twilight tự hào nói.
Mặc dù còn nhiều thứ khác có thể làm, nhưng để giữ bí mật cũng như không cần thiết nên cậu cũng lười nói.
“Như nhóc đã thấy, phức tạp hơn, nhưng nhiều lợi ích.”
Đây là lý do Caster là class chiến đấu tầm tệ nhất, nếu bị nắt niệm cú giữa chừng, Arts sẽ vô hiệu và có khi còn phản ngược lại chủ sỡ hữu. Nhưng nếu được bảo kê, Caster chính là mối đe dọa tiềm tang trong các những trận hỗn chiến.
Một số người cho dù cố cả đời chỉ có thể bắn ra đường đạn, nhưng cũng có nhiều kẻ có Arts rất đáng sợ. Như Twilight có thể cường hóa
biến người của mình thành những cỗ pháo hạng nặng di động hay mang nhiều tính đột biến như Rag và Will.
Caster rất yếu, nhưng cực kỳ nguy hiểm nếu được thả chạy long nhong.
Đố ai biết được Arts của tên kia là gì?
“Ồ, thật thú vị.” Yelena rất hào hừng ngồi nghe, đã hai lần chiêm ngưỡng Arts của Twilight, cô cảm thấy nó rất ngầu, và mạnh mẽ.
Cô tưởng tượng về viễn cảnh mình có thể làm như cậu ta.
Nghĩ một hồi, cô mới hào hứng quay sang hỏi Twilight.
“Này…nếu tôi cũng có Arts, cậu nghĩ nó sẽ như thế nào?”
“Vấn đề này…khó nói lắm.”
Nhìn ánh mắt mong chờ của Yelena, Twilight suy ngẫm một hồi rồi tiếp tục giải thích.
“Arts sẽ phụ thuộc vào từng người…ờ…nó sẽ phụ thuộc vào tư duy của từng người. Đôi khi nó còn phụ thuộc vào điều kiện môi trường,
biến cố trong cuộc sống và di truyền nữa.”
“Điều kiện thức tỉnh thì cũng không rõ, có lúc nó đến tự nhiên, có lúc lại gần c·hết thì nó mới bộc phát.”
“Nói chung là nó rối lắm, không phải ai cũng có thể thức tỉnh nó, nhưng nếu thức tình thì không phải ai cũng giống ai.” Twilight kết luận
lại.
“Vậy sao?” Tai của Yelena cụp xuống, có vẻ như cô bé hơi thất lạc vì nghĩ rằng mình khó có khả năng thức tình Arts, cũng không khó hiểu
khi mà Twilight cho rằng điều kiện thức tỉnh khá ngẫu nhiên, mà những người bình thường thỉ tỉ lệ càng hiếm nữa. Yelena nghĩ mình
không có cơ hội cũng bình thường.
Hiểu được cô đang nghĩ gì, Twilight cũng lên tiếng an ủi cô bé. Suy cho cùng thì đa số những ai có Arts mà không nhiễm bệnh đều được
trưng thu vào q·uân đ·ội. Infected thì khó sống hơn, họ đa phần trở thành lính đánh thuê để sinh tồn.
Terra là vậy, môt nơi mà Infected hầu như không có quyền người. Kể cả những quốc gia mặt ngoài tỏ vẻ chấp nhận thì cũng bóc lột họ
bằng nhiều cách khác nhau.
Sau một hồi động viên, Yelena cũng vui trở lại. Twilight hứa là nếu có cơ hội, cậu sẽ hưỡng dẫn cho cô về Arts kĩ hơn.
Đêm cũng đã khuya, Twilight chúc ngủ ngon rồi tiễn cô về phòng. Không quên cỗ vũ Yelena một chút.
“Vậy? sao Arts của anh lại là lửa?” Trước khi rời đi, Yelena hỏi câu chót.
“Cái là chắc là do di truyền, anh cũng chả biết sao lại là lửa nữa.”
“Vậy à, thôi thì chúc cậu ngủ ngon.”
“Ừ, chúc ngủ ngon.”
Yelena tạm biệt rồi vui vẻ rời đi, hiển nhiên đã hài lòng về đêm nay.
Nhìn theo bóng lưng của cô bé, đợi cánh cửa đóng lại, Twiligth mới khổ sở mỉm cười.
“Có cơ hội à, mình cũng muốn lắm. Nhưng tiếc thật, có lẽ ngày đó sẽ không bao giờ tới đâu.”
Twilight bước tới cánh cửa sổ, mở nó ra rồi ngồi trên thành cửa ngắm cảnh.
Đêm nay trời không tuyết nên ánh trăng chiếu rọi trên nền tuyết thêm với bầu không khí nơi đây, nó càng tô điểm thêm cho khung cảnh
thơ mộng này.
Những cơn gió lành lạnh thổi vào phòng cảnh tỉnh Twilight, khiến cậu càng thêm quyết tâm.
Càng gắn kết, càng khó để dứt bỏ.
Ở đây giúp Twilight rũ bỏ sự căng thẳng khi phải quản lý tất cả mọi thứ. Nhưng cậu còn có nghĩa vụ cần làm.
Đáng tiếc cho ánh trăng nơi đây, nó không dùng để đại diện cho sự gắn kết.
Nó lại mang đến sự chia ly….