Chương 45.5:Hầm mỏ 3-Khả năng của Twilight.
Chương 45.5:
Thế trận đổi chiều, bằng việc đánh thức một Shieldguard điên cuồng không s·ợ c·hết, lũ bọ ngày càng bị đồ sát ngày càng nhiều.
Trong thời gian đó, Twilight cũng thuận tiện “đánh thức” được thêm hai người nữa.
Tức là chỉ còn một Shieldguard nữa vẫn chưa được gọi dậy.
Ba con quái vật được đưa vào mệnh lệnh cực kỳ cơ bản, tiêu diệt tất cả sinh vật ngoài con ngươi trong căn phòng này, những chiến binh
hung tàn bắt đầu lao vào dẫm nát, tiêu diệt những con bọ xấu số.
Trong khi Twilight cùng Shieldguard tạm thời được nghỉ ngơi ở hậu tuyến, ăn bánh quy và hốt một ít tuyết, lấy mũ giáp làm nồi nấu
thành nước uống tạm.
Kết quả dưới sự càn quét của ba chiến binh, số lượng lũ bọ ngày càng vơi dần.
Điều này làm cho con bọ chúa tức giận.
Nó rít lên, tạo nên những làn gió lạnh kinh hoàng khi thấy những đứa con của mình bị tàn sát.
Cuối cùng, khi số lượng bọ không còn đến 1/3, con bọ chúa cũng đã không chịu nổi nữa, nó gào lên rồi lao vào, dùng hai chiếc nanh sắc
nhọn kẹp lấy thân hình của một Undead Shieldguard đang mải bóp nát một con bọ con bằng tay không.
Kẹp chặt tên nhân loại đáng kinh tởm, con bọ mẹ dùng sức cố gắng cắt hắn làm đôi.
Nhưng dưới sự cường hóa cực kì đáng sợ của lượng tinh thể trong người, Undead Shieldguard có thể dễ dàng tách hai chiếc răng nang
ra.
Nhưng ông không thể nào chống lại được luồng hàn khí kinh khủng kh·iếp được thổi ra từ miệng nó, bằng tốc độ có thể thấy được biến
thành một khối băng rồi dễ dàng bị bóp vụn.
Bọ chúa rít lên tự hào khi tiêu diệt được một con mồi, rồi chuyển hướng sang hai kẻ còn lại.
Nhưng cơ thể khổng lồ còn chưa chuyển hướng được, nó đãphải hứng chịu những phát bắn liên tiếp từ Twilight.
Trí thông minh của côn trùng đúng là không đáng để nói, nó nghĩ với thân hình đồ sộ như thế mà không ai để ý tới?
Từ lúc bò ra khỏi đường hầm, nó đã luôn bị để mắt tới.
Dù không dùng não để nghĩ thì cũng phải biết nó là con chúa thao túng những con bọ còn lại ở đây.
Nếu xử lý được nó, lũ bọ mất đi kẻ cầm đầu sẽ mất đi tính tổ chức hiện tại mà bỏ chạy toán loạn.
Với Shieldguard cùng mình, Twilight vốn dĩ có thể chủ động t·ấn c·ông để tiêu diệt con bọ chúa lúc nó mới xuất hiện.
Nhưng chỉ mấy thằng ngu mới làm vậy.
Thấy con bọ chúa không, thấy nó y chang mấy con bọ nổ con không?
Đánh nó lỡ nó nổ phát c·hết hết sao?
Chưa biết nó mạnh tới đâu liều đánh kiểu gì?
Mà đó là còn chưa tính đến đám bọ con, lại gần loạng quạng giống như Undead Shieldguard biến thành thịt đông rồi bị bóp nát đấy.
Twilight không ngu, cậu biết mình không nên đụng tới nó khi chưa đủ sức.
Và giờ, khi có thêm hai trợ lực nữa, cậu lại phải đánh đổi đi lượng lớn sức của mình để duy trì họ.
Hiện tại cậu chỉ còn có thể sử dụng những Arts loại yếu, mà cũng không được nhiều nữa.
Sau khi bắn thử vài phát, con bọ chúa hầu như không tổn thương gì mấy nên Twilight bỏ cuộc luôn. Cậu thu về cây gậy phép trong khi
Shieldguard nói rằng mình ổn rồi cầm lấy tấm khiên đứng dậy thế vào vị trí của Undead Shieldguard mới bị hạ.
Còn Twilight thì vẫn ngồi đấy nghĩ xem có thể làm gì khi mà con bọ chúa đã bắt đầu di chuyển không.
“Mình cần giữ đủ năng lượng để leo lên, trừ hao ra thì còn cỡ 1 Arts tầm trung.” Arts loại yếu không có sát thương nên cậu không tính
vào.
“Nhưng mà 1 thì có lẽ không thể làm gì được con bọ lớn kia nên lựa chọn duy nhất là câu giờ hoặc thí ông lính rồi tự chuồn. Mà nếu làm
thế thì việc thuyết phục lão trên kia lại hơi khó.” Twilight trầm tư suy nghĩ đối pháp. “Nan giải rồi đây.”
…
“Không, không được, chả có cách nào cả, mấy gã Shieldguard trâu đấy, nhưng chả có sức uy h·iếp gì cả. Lũ bọ con bị dọn cũng gần hết rồi,
hai gã Undead kia có thể kiềm chế đôi chút hành động của nó, Shieldguard có thể mở đường, nhưng lại không có bất kỳ mũi nhọn nào để
kết liễu cả.”
“Dọa nó chạy đi? Cũng không được, đối với mấy con không có trí thông minh này chúng sẽ bất chấp để kiếm ăn, muốn đuổi đi thì g·iết còn
dễ hơn.”
Nghĩ ra được vài phương án, nhưng chẳng cái nào khả thi, Twilight chuyển hướng sang tìm lối thoát.
Cậu quan sát vách dốc phía sau mình.
Lúc rơi xuống, cậu có thấy thứ gì đó trèo lên nên mới có ý tưởng tương tự.
“Vách không dựng đứng hoàn toàn mà hơi dốc, tuyết bị trải xuống hơi cản trở nhưng nếu đủ khỏe vẫn có thể trèo lên được.”
Trên vách đá dốc lên có vài khối đá nhô ra, có thể bám vào.
Mình cắt liên kết với đám Fireflies rồi dồn hết sức duy trì cho gã Undead Shieldguard kia thì chắc là lên được nhỉ.
Quay sang nhìn bộ xác Shieldguard cuối cùng đang bị l·ây n·hiễm rồi lại nhìn ước lượng dốc cao, Twilight thầm đoán.
Đồng thời, cậu cũng thắc mắc là tại sao mãi vẫn chả có ai trên kia đến hỗ trợ, không lẽ là không ai nghĩ đến việc ra đây kiểm tra cái à.
“Chắc là không đâu nhỉ, Matt với Rag có lẽ là chạy được, với lại Will sẽ ở trên đó mà nhỉ?”
Với năng lực dịch chuyển tức thời, anh ấy có thể dễ dàng đến đây liếc một cái chứ.
Vừa đúng lúc nghĩ xong, một người đã xuất hiện từ trên cao và cũng nhìn xuống.
Twilight lập tức nhận ra người tới, cậu biết hết mặt và tính cách từng người trong đội của mình.
“Anh ta là người hay đi cùng với Will, và hình như mọi người hay đồn hai người đó là tình nhân bí mật gì đó.”
Vừa nhớ lại lai lịch, Twilight vừa vẫy tay ra hiệu với người trên kia.
Ở trên cũng nhìn thấy cậu, người lính đánh thuê cũng vẫy tay lại, rồi anh ta đưa lên một dải dây thừng dài, ý bảo cậu có thể nắm vào anh
ấy kéo lên hoặc gì đó đại loại vậy.
Dây trông có vẻ dài nhưng không quá chắc chắn, hẳn là mới được chuẩn bị một cách vội vàng.
Cũng phải.
Nhưng giờ cậu phải mang thêm một người nữa lên.
Mà đống giáp ấy…
Cho dù có tháo ra thì sợi dây cũng không đỡ nổi đâu.
Sau một lúc nhìn một cách khó nói, Twilight vẫy gọi Shieldguard dừng việc ra kia lại đây. Đợi đến khi ông lại gần, cậu mới chỉ vào ông cho
người ở trên thấy.
Lính đánh thuê ở trên nhìn thấy còn một người ở dưới cũng tỏ ra bất ngờ.
Anh nói gì đó nhưng tiếng không thể vọng xuống nên Twilight cũng không nghe gì cả.
Rồi bỗng nhiên.
Twilight cố làm vài cử chỉ diễn tả ý nghĩ của mình.
Cách 500m hơn, lính đánh thuê vẫn có thể nhìn thấy dấu hiệu. Là phụ tá của Will, Twilight mong anh ta không thuộc loại não toàn cơ như
mấy tên phụ tá khác.
Nhưng chưa kịp đưa tay làm gì, Twilight thấy.
Từ đằng sau người lính, một thứ gì đó húc mạnh vào người, khiến anh văng tới.
Xuống đây chung vui luôn.
Vật thể húc vào người lính cũng hãm tốc lại để lộ nguyên hình.
Là một thanh niên khác, cũng là khuôn mặt thân quen luôn.
Thấy cảnh tượng này, Twilight muốn ôm mặt lại.
Cứ mỗi lúc quan trọng, cứ phải có một người làm tăng độ khó như thế này à, có nhất thiết mọi chuyện luôn như vậy không ?!!
Twiligh ôm mặt trong sự trầm cảm không hề nhẹ với số phận của mình.
Sự biến đổi trong cảm súc khiến Arts của cậu cũng bất ổn theo.
Hai Undead vật lộn với con bọ chúa, một người nắm chặt hai chi trước của nó trong tư thế con bọ xồ lên ngăn con bọ di chuyển, kẻ còn
lại thì ôm chặt người nó từ bên hông. Con bọ cũng cố gắng vùng vẫy, nó liên tục kêu gọi những đứa con của mình t·ự s·át, đóng băng hai kẻ
cản trở.
Bỗng nhiên, cơ thể của hai Undead Shieldguard rung nhẹ. Các bộ phận cơ thể từ lâu đã được phủ đầy bởi tinh thể, cơ quan nội thể vì đ·ã c·hết nên tốc độ l·ây n·hiễm của Oripathy xảy ra với không chút chống cự.
Các khớp xương, dây cơ bị hóa cứng khiến hai người không còn di chuyển được nữa.
Nhưng cơ thể hóa thạch lại khiến thế đứng hiện tại càng khó hơn để lay chuyển. Vẫn còn một lúc nữa trước khi con bọ có thể thoát ra.
Người lính sau khi bị văng xuống cố gắng níu vào sợi dây đang chuẩn bị để kéo Twilight lên. Tay còn lại cũng với ra nắm chặt lấy lưng áo
của người vừa húc phải mình, có vẻ anh cũng nhận ra đó là ai rồi.
Và quả nhiên như những gì Twilight nghĩ, sợi dây không hề đủ bền để hai thanh niên đực rựa bám vào được.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, thân dây căng cứng không chịu nổi sức nặng đó, dần dần rồi đứt toạc ra.
Hai người bám trên đó rơi xuống hòa cùng cuộc vui.
Nếu không c·hết khi rơi.
“Ông chụp giùm một người được không, người đội mũ trùm ấy.” Vẫn trong tư thế ôm mặt, Twilight nhờ Shieldguard với chất giọng chưa
hết trầm cảm của mình.
Không cần dặn dò gì thêm, Shieldguard cũng đủ thông minh để hiểu.
Ông nhìn người mà Twilight nói, canh độ cao đúng lúc, rồi nhảy vồ tới trước, an toàn đỡ được anh ta.
Người còn lại rơi xuống nhanh hơn một chút, nhưng may mắn kiểu gì, anh lao thẳng vào đống tuyết chồng lên.
Sau khi phi thân như chim gãy cánh xuống, người nọ lộm cộm bò ra khỏi đống tuyết.
Bỗng nhiên, một cái chân đặt xuống trước mặt anh.
Chủ nhân của bàn chân ấy cúi người xuống nhìn vào “tên p·há h·oại” mỉm cười thâm sâu nói.
“Yo! Anh ổn chứ…
…Crow?”
“Ờ…tôi ổn? Còn ngài thì sao?”
Nhìn mặt Twilight, Crow ngu ngơ không hiểu gì, anh tưởng câu hỏi đó theo nghĩa đen thật.
Câu trả lời của Crow làm mặt Twilight cứng lại, rồi cậu thở dài lắc đầu, không chấp chuyện này nữa.
Vươn bàn tay giúp Crow trèo ra, Twilight đồng thời hỏi.
“Tôi muốn được nghe chuyện gì đang xảy ra ở trên kia, nhưng giờ có chuyện quan trọng hơn tôi cần biết.”
Quan sát Crow, người anh không dính quá nhiều máu, cũng nhìn không ra v·ết t·hương nào. Nhưng Twilight vẫn muốn chắc chắn.
“Crow, anh còn đủ khả năng chiến đấu không?”
“Hẳn là được.” Vươn mình trèo ra, Crow lắc đầu cho phần tuyết còn lại trên đầu rơi xuống.
“Nhưng đao của tôi rơi ở trên kia rồi, chỉ còn thanh ngắn này thôi. Mà ngài cần tôi làm gì vậy?”
“Câu hỏi hay đấy, tôi đang gặp vài vấn đề, nhưng thực chất này là cái may trong cái rủi thật…
Trong lúc trò chuyện, Twilight cảm nhận thấy sức khỏe mình ổn dần trở lại, và đây không phải là chuyện tốt.
“C·hết tiệt! Hết giờ rồi. Crow, chỉ huy trưởng tiểu đội 6 trực thuộc quân đoàn số 2, nhân danh cấp trên của anh, tôi Twilight, chỉ huy tổ
hậu cần của quân đoàn lính đánh thuê Bloody Lines ra lệnh.”
“Chiến đấu dưới quyền chỉ huy của tôi!”
“Nhận lệnh!”
Ngay lập tự, Crow xuất hiện sau lưng Twilight.
Đao rời khỏi vỏ, anh lập tức chém đôi một con bọ đánh lén Twilight.
Bị chẻ đôi, con bọ p·hát n·ổ ngay trên không trung, dịch nhầy cùng khí lạnh văng tung tóe.
“Thêm một tên đần, nhưng ít nhất là cũng khá.” Twilight quay người lại.
Trong tay lăm lăm cây gậy phép.
Vì ở đó, hai Undead Shieldguard đã đến giới hạn. Cả hai đồng loạt ngã xuống, cơ thể tan thành tro bụi, chỉ để lại bộ giáp rơi xuống mặt
đất.
“Ông già, mặc dù chúng ta không cùng chiến tuyến nhưng xin hãy tạm thời nghe tôi chỉ huy, chúng ta sẽ thoát khỏi đây.”
“Được rồi.” Shieldguard ồm ồm trả lời.
Ông đứng thẳng dậy, chỉnh lại chiếc mũ bảo hộ, nâng chiếc khiên lên chắn trước mặt mình.
Người lính sau khi được đỡ lấy thì chạy qua chỗ Twilight, trao đổi gì đó rồi lẩn ra sau.
Crow nắm ngược cán đao, hạ thấp người trong thế sằn sằng lao tới, lườm chặt con bọ chúa.
Xử lý hai kẻ ngáng đường, nhưng chúng chả có gì ngoài tro bụi, con bọ chúa tức giận rít lên, 6 con mắt của nó khóa chặt vào vị trí nhóm
Twilight, điên cuồng lao tới.
Đằng sau, bầy con bọ con cũng lách cách bò theo sát người cầm đầu.
Ngược lại với chúng, Twilight lại ra hiệu cho hai người bên mình bình tĩnh.
“Được rồi, đây sẽ Arts cuối cùng của tôi trong ngày hôm nay, còn lại trông cậy vào hai người.”
Twilight đưa cây gậy chéo trước mặt, hai mắt nhắm chặt lại.
Môi cậu bắt đầu nhấp nháy, những chú ngữ kỳ lạ như một bài thơ dần phát ra.
Nhưng lần này, không giống những lần trước, chú ngữ kéo dài hơn mọi khi.
Chứng tỏ, một điều thú vị sắp xảy ra.
: )