Chương 46:Will muốn làm hết
Chương 46:
Trở lại vị trí con quái vật.
Sau khi rơi từ trên cao xuống, nó vẫn có thể tiếp tục đứng dậy.
Chỉ có điều, những vết nứt vỡ giờ đây đã hoàn toàn bao phủ nó.
Những khối đá dần không thể gắn kết được với nhau nữa mà rời ra.
Nhưng những phần quan trọng vẫn còn nguyên.
Có thể cử động được, con quái vật tiếp tục từ từ đứng dậy.
Một khối đá thì không biết đau, nên cho dù có bị hủy hoại tới mức nào, miễn là các chi còn gắn chặt với cơ thể, nó vẫn sẽ tiếp tục đứng
dậy.
“Ồ, không ngờ rằng ngươi vẫn còn có thể đứng dậy được đấy.”
Lúc này, làn khói bụi bốc lên khi con quái vật rơi xuống cũng dần tan đi. Những người lính mắc kẹt nếu không bỏ mạng thì cũng đã trèo
lên được từ đống tuyết.
Trong làn khói mập mờ dần tan đi ấy.
Một bóng người dần hiện ra giữa làn khói.
Đúng hơn là chính trên vai của con quái vật.
Cũng nhận thấy điều đó, bất chấp cơ thể tàn tạ của mình, con quái vật xoay người vung cánh tay về phía sau.
Nhưng không còn ai ở đó cả.
Quật trúng không khí, con quái vật theo đà vụt ngã lăn một vòng ra đất.
Từ sau lưng, Will nhẹ nhàng đáp xuống mặt tuyết trong khi rút cây nỏ cầm tay ra. Bắn một phát vào người con quái vật.
Mũi tên kim loại bay tới, rồi bị văng ra với không một vết trầy nào.
Trong lúc con quái vật chưa thể bò dậy hoàn toàn, Will nghiêm mày suy nghĩ.
Anh không thể bắn ra đường đạn Arts, cũng không có v·ũ k·hí đặc biệt gì.
Phương thức chiến đấu chủ đạo của anh cũng không thể hoạt động liên tục lên nó.
“Thuốc nổ, có tác dụng không nhỉ?”
Will thầm suy nghĩ.
“Dù không được cũng đỡ hơn không làm gì.”
Đang lan man cách chiến đấu, không đồng nghĩa với phân tâm, ít nhất đối với Will là thế.
Cánh tay không lồ nện mạnh xuống chỗ anh đang đứng.
Con quái vật ngỡ như đã xử lý xong môt kẻ ngáng đường nữa.
Nhưng khi nâng cánh tay lên, không có một mảnh vải nào dính dưới đó.
Will xuất hiện gần cạnh và đưa tay kéo một kiếm sĩ đang ngồi bệt dưới đất dậy.
Thấy cánh tay đưa ra, người đó theo bản năng cầm lấy.
“Cảm ơn.” Người lính vội cảm ơn, nhưng bị Will giữ lại.
“Đừng phí thời gian, ông làm giúp tôi chuyện này được không.” Anh vỗ vai, thì thầm vài lời đối với người kiếm sĩ.
Nghe xong kiếm sĩ gật đầu, cầm lấy thanh đao chạy đi.
Con Will nhìn xung quanh, lớn tiếng nói với những người còn lại.
“Mấy người ngồi chơi à, đừng quên là cứu người xong chúng ta phải chạy ngay lập tức đây!”
Những người lính đánh thuê xung quanh sực tỉnh.
Đúng vậy, họ đang ở giữa lãnh thổ Ursus, mà việc chạm trán với lực lượng của Patritot ở đây chắc chắn đã đánh động toàn bộ quân
Ursus.
Giờ thì chưa có, nhưng càng lâu, càng nhiều quân lính sẽ đổ về đây.
Nêu họ phải tiến hành giải cứu Twilight thật nhanh, rồi cắm đầu cắm cổ mà chạy.
Chạy thật xa, chạy ra khỏi lảnh thổ Ursus luôn.
Còn kế hoạch ban đầu, từ cái giây phút khai chiến ở đây, không còn ai nhớ tới nó nữa rồi.
Nhân lúc quân Ursus chưa chú ý, những người lính đánh thuê lén lút nhặt lấy v·ũ k·hí chầm chậm tiếp cận.
Quân Ursus cũng nhận thấy dấu hiều kì lạ, họ tổ chức chiến đấu lại một cách nhanh chóng ngay khi những người lính đánh thuê tiến lại
gần.
Hai quân lần nữa lao vào nhau, nhưng việc những kiếm sĩ hoàng gia t·ấn c·ông lên tuyến đầu, lợi thế cánh phải tiếp tục rơi vào tay Bl.
Có thể nói, việc con quái vật tồn tại liên tục gây rối đang gián tiếp giúp Bl lấy lợi thế.
Nhưng tâm trạng Will lại đang cực kì tệ.
Không còn sự vui vẻ thường thấy trên khuôn mặt, giờ đây anh cực kì nghiêm túc.
“Haizz.” Will thở dài phiền muộn. Anh dịch chuyển né đi cánh tay vung tới của con quái vật.
Ngước đầu nhìn lên trời.
Mặt trời đang ngả dần về hướng Tây.
Đồng hồ đã điểm 4h chiều.
Họ chỉ còn khoảng 2 tiếng nữa để hoàn thành tất cả mọi việc và rút lui.
Cái khó là quân Ursus thiếu đi sức t·ấn c·ông, hàng phòng ngự của họ là bất khả công phá khi thiếu khuyết những vị trí đột phá quan trọng.
Những người đáng lẽ phải làm chuyện này người thì đang b·ất t·ỉnh, người thì mới bay mất dạng.
“Giờ chỉ cầu cho đội trưởng còn an toàn, may ra chỉ còn ngài ấy có thể xử lý được những khó khăn này.”
Will nhắm mắt cầu nguyện.
Lúc mở ra, cả ánh mắt cũng thay đổi hoàn toàn.
Anh biết giờ mình buộc phải nghiêm túc, xử lý con quái vật ngay tại đây.
Đám bạn kia chưa nói, nhưng để cả mấy người đội khác vào những lúc quan trọng lại phế một cách khó tả.
Đây là những gì Will muốn nói trước khi nhún chân rồi lại biến mất trước mặt con quái vật.
-------------------Đường phân cách-----------------
Quay trở lại lúc Will khiến con quái vật rơi tự trên trời xuống.
Tại ngôi nhà được coi là căn cứ tạm thời của Bl.
Rag đang nằm dài trên nóc nhà tận hưởng những tia nắng chiều ấm áp.
Thêm những cơn gió mát của cực bắc đôi khi thôi qua làm tinh thần anh cực kỳ sảng khoái.
Ở bên dưới, những người công binh thuộc đội hậu cần thì đang miệt mài xử lý công việc.
Theo như kế hoạch, ngay khi đem được Twilight lên, mọi phương tiện phải ở trong trạng thái tốt nhất để di chuyển.
Những người rảnh rỗi, họ chịu khó nhồi thuốc nổ vào những hộp sắt làm mìn hoặc vận chuyển băng bó cho những người b·ị t·hương.
Đang thoải mái nằm hóng gió, một người lính leo lên nóc nhà.
“Này Rag, cậu thực sự không đi giúp những người khác à?” Người lính cầm một lon thịt đóng hộp đưa cho Rag thuận tiện hỏi.
“Nah, tôi lười lắm, Will sẽ lo được thôi.” Rag nhún vai cười trả lời.
Lúc bàn kế hoạch, mợi thứ đã ổn lắm rồi, chưa kể đến Hisomaru còn ở đó nữa, có chuyện gì xảy ra mới là lạ.
“Thế thì ít nhất cũng xuống giúp mọi người đi, chú cứ nằm ườn ra thế thôi à.”
“Hai ngày qua làm nhiều rồi, tôi mệt lắm.” Rag kéo mở nắp lon thịt ra bắt đầu ăn.
Người lính hậu cần lắc đầu, cũng chả buồn nói gì thêm, anh để thêm chai nước xuống cho Rag rồi nhảy xuống đất.
Thấy người lính rời đi, Rag bỏ lon thịt sang một bên rồi lại nằm xuống.
Mọi thứ có thật sự ổn chứ?
Câu hỏi đó tự nhiên xuất hiện trong đầu anh.
Mặc dù Rag rất chắc chắn về khả năng của những người đang chiến đấu.
Không hẳn là lính cảm xấu.
Chỉ là anh thấy, có thứ gì gì đó không ổn. Mặc dù không biết nó là gì.
Câu hỏi cứ quanh đi quẩn lại trong đầu, khiến Rag không thể nào ngủ được.
“Haizz, thôi thì đi coi mấy người b·ị t·hương kia thế nào rồi vậy.”
Biết chắc giờ cũng chẳng thể nào ngủ được nổi, Rag co chân lên bật dậy.
Nhưng đúng lúc này.
Với góc nhìn từ trên cao hơn những người khác.
Đồng thời đang nhìn trược tiếp về hướng quảng trường.
Rag có thể chứng kiến thứ tự mọi chuyện đang diễn ra.
Đó là một tảng thiên thạch khổng lồ tự nhiên xuất hiện trên bầu trời.
“Không phải.”
Nheo mắt lại nhìn kĩ hơn, đó chính là sinh vật xuất hiện từ vết nứt và làm Twilight rơi xuống.
Tại sao nó lại đột nhiên xuất hiên trên trời?
Rag biết chỉ một người duy nhất có khả năng làm được điều đó.
Lúc này, con quái vật đã bắt đầu rơi xuống.
Chứng kiến, Rag vội vã hét lên cho những người đồng đội ở dưới.
“Bỏ hết những thứ dễ vỡ ra, mau..!”
Lúc lời nói của anh đến tai những người đồng đội thì cũng là lúc con quái vật chạm đất.
Ầm!!!
Dư chấn truyền tới như những cơn gió mạnh tràn qua.
Vùùùù!
…
“Này, không sao chứ!”
Khi cơn gió vừa qua hết, Rag nhảy từ trên nóc nhà xuống.
Chỗ của họ đứng khá xa trung tâm dư chấn, nên cũng không ai bị sao cả.
Những người lính lắc đầu nói mình ổn.
Cái đáng quan tâm hiện tại là chuyện quái gì đang xảy ra ở kia.
“Rag?” Một người lính thấy ai đó gõ vai mình, quay lại thì thấy Rag đang đi loanh quanh rồi trèo lên một chiếc xe tải.
“Mọi người trông hộ chỗ này đi, tôi sẽ qua đó xem sao.” Rag vừa nói vừa đi vào trong và mở một trong những thùng đồ ra.
Trong đó chứa những chiếc dao găm loại nhỏ được xếp gọn trong các tui da loại dùng để quấn quanh hông.
Rag cầm lấy ba chiếc túi, mở ra đếm số lượng dao chứa trong nó.
Thấy đủ, anh gật đầu rồi xuống xe.
“Rag!”
Một người lính chạy tới ném cho anh một bì pháo hoa, đây là thứ mà mỗi khi di chuyển thì phải mang theo để báo hiệu.
Chụp lấy bì pháo hoa, Rag vẫn chưa xong.
Anh bước đến chiếc xe tải với phần sau dài bất thường được đỗ cuối cùng.
Đây là phương tiện vận chuyển của riêng Twilight. (Twilight: Thắc mắc gì, hàng tự mua, tiền kiếm từ việc bán đồ trong chợ đen.”
Rag vòng ra sau chiếc xe, móc trong túi ra một chùm chìa khóa. Chọn đúng chìa rồi mở khóa thùng chứa đồ.
Két.
Rag mở cánh cửa ra.
Ánh sáng dần len lỏi vào bên trong thùng xe. Để lộ ra khung cảnh bên trong.
Một nơi lộn xộn dùng để làm nơi chế tạo và chứa các phát mình tào lao của Twilight. Một chiếc bàn làm việc với chiếc đèn dầu tắt, những
thùng chứa đồ, một túi ngủ đơn giản,….
Tất cả mọi thứ được nhét vào trong thùng xe chật hẹp.
Nhưng đó chưa phải tất cả.
Thứ thực sự khiến nơi này chật chội chính là…
8 người mặc đồ bảo hộ toàn thân bọc kín mít, chia ra ngồi hai bên thành tường.
Bên cạnh m ỗi người là bộ dụng cụ kỳ lạ với hai bình chưa được nối với một ống sắt mà Rag từng nghe Twilight nói đó là súng phun lửa,
cùng với một cây rìu chiến với phần đầu được sơn đỏ.
Họ ngồi yên bất động, không hề phát ra bất kì tiếng nói, cử động hay thậm chí là tiếng hô hấp.
Như những cái xác vô hồn đ·ã c·hết từ lâu.
Nếu không phải mới mấy hôm trước còn thấy họ nói chuyện, Rag cũng nghĩ đây là sở thích quái gở nào đó nữa của Twilight.
Mà thôi kệ, anh không quan tâm đến những người này.
Rag đưa mắt tìm kiếm trong đống lộn xộn.
Và ánh mắt anh khóa vào một chiếc vali nằm gọn trong một góc.
Trên đó có một tấm thiệp ghi tên.
Không hề chần chừ, Rag cầm lấy nó rồi phóng xuống xe.
Anh cẩn thận khóa cánh cửa lại như cũ rồi quay người.
Nhưng chưa vội đến chiến trường, anh bước về phía trước.
Và dừng trước cánh cửa sổ nhà (căn cứ tạm thời) chờ đợi một người.
Không ngoài dự đoán.
“Quả nhiên chú tỉnh rồi nhỉ?”
Từ trong nhà, Matt một tay đỡ lấy trán từ từ xuất hiện sau tấm cửa kính.
Anh mở cánh cửa cố gắng trèo ra ngoài.
Mang theo hơi thở dốc liên tục, chứng tỏ anh vẫn chưa ổn với những v·ết t·hương của mình.
Không còn cách nào, Rag đành phải tiến tới đỡ anh ta xuống.
“Chú ổn chưa vậy, sao thở hồng hộc như sắp c·hết thế kia?” Khoác vai đỡ Matt theo, Rag cười chọc.
“Sao cậu biết tôi sẽ đi?” Matt bỏ ngoài tai tai câu đùa kia, anh hỏi ngược lại.
“Ừ thì với động tĩnh như thế kia thì ai cũng sẽ tỉnh thôi, trừ n·gười c·hết ra haha.” (n_n) Rag cười lên trả lời.
“Mà mấy người kia sẽ không để cậu đi đâu, với cơ thể như thế này.”
Rag đỡ Matt ngồi dựa lưng vào tường. Rồi sau đó, anh mở chiếc vali ra.
“Nào đưa tay đây, tôi mang vào cho.” Rag cầm cánh tay Matt duỗi thẳng ra.
Rồi lấy từ trong chiếc hộp một chiếc găng tay vải đen với lớp vỏ ngoài làm bằng kim loại sáng bóng bao đến cùi trỏ ra. Anh xỏ vào tay
phải cho Matt rồi cầm những sợi dây buộc…
“Ok chưa, tôi làm đây.”
…dùng sức kéo mạnh ra.
Rít!
“Gahh!”
“Rồi xong.”
Rag cài chốt cố định sợi dây lại rồi vỗ vai Matt.
“Coi cử động được không.”
Matt đưa cánh tay mình lên, xoay cổ tay rồi cử động từng ngón tay.
Két két.
Những ngón tay ma sát vào nhau tạo nên những tiếng leng keng.
Với tư cách là thành viên cốt cán và là người đầu tiên đi theo Twilight.
Matt được cậu chủ nhà mình đặc cách nghiên cứu chế tạo cho một bộ trang bị riêng biệt.
Với cách chiến đấu điên cuồng của mình, một thanh kiếm là rất phù hợp.
Nhưng cần thêm những thứ để bảo vệ chính chủ sỡ hữu.
Lớp giáp này được thiết kế dựa theo thói quen khó bỏ là dùng tay đỡ đòn của Matt.
Phần bàn tay được làm từ vải mịn giúp dễ dàng cầm nắm vật, phần vỏ được thiết kế cứng cáp với lớp vỏ bọc như một con rết màu bạc.
Phần ngón tay được vuốt nhọn nên có thể dùng để lấy mạng kẻ thù bằng cách đâm vào cơ thể n·ạn n·hân.
Nhưng đây mới chỉ làm nền.
Thứ quan trọng chính là v·ũ k·hí.
Cảm nhận được tay mình, Matt gật đầu.
Theo đó, Rag lấy từ trong vali ra một thanh kiếm.
Nó được thiết kế với hình dạng cong nhọn dần về phần mũi kiếm, tựa như một chiếc răng nanh với lưỡi kiếm dài đến tận tay nắm.
Không có cán kiếm, chuôi cầm được làm vừa đủ để Matt có thể cầm chắc, được bọc bằng da, thêm một lớp vải xịn quấn ngoài để tạo độ
êm cho việc cầm nắm.
Lưới kiếm cực kì bén nhọn, có thể dễ dàng cắt qua kim loại. (Đến cả chủ nhân là Matt cũng chả biết nó làm từ chất liệu gì.)
Cầm lấy thanh kiếm trong tay, Matt chống tay lên tường đứng dậy.
“Từ từ, cậu chưa thể cầm chắc nó đúng không, để tôi buộc vào đã.”
Rag không biết lấy từ đâu ra một sợi dây quấn. Anh cuốn chéo hình dấu x buộc chắt tay Matt lại với thanh kiếm.
“Nếu cậu chưa khỏe thì có thể ở lại ngủ thêm một giấc.” Làm xong hết, Rag tiếp tục đỡ người đồng đội dậy.
“Không cần.” Matt trả lời chém đinh chặt sắt.
“Tôi có linh cảm, ai đó đang gọi tôi..ở đó... Và để đội trưởng gặp nguy hiểm, đó là lỗi của tôi.”
“Thôi được rồi, thế tranh thủ hồi thêm tí sức trên vai tôi đi, ở kia mọi chuyện có vẻ cực kỳ nghiêm trọng đấy.”
Rag khoác vai đỡ lấy Matt bước từng bước đến chiến trường đang hỗn loạn, để chứng minh mình không phế như Will đang nghĩ.
Nghe lời Rag, Matt cũng tạm thời nhắm mắt lại.
Tay cầm kiếm của anh duỗi thẳng ra, lưỡi kiếm kéo đi trên mặt tuyết tạo thành một đường mỏng, kéo từ nhà cho đến nơi cần tới.