Chương 53: Trên đường trở về
Chương 53:
Uuuuuuuu.
Twilight mở mắt ra.
Dù chỉ mới bước tới đây 3, 4 lần nhưng đúng là cậu đã quen với nơi này rồi.
Đây là một căn phòng tối.
“Chào mừng trở lại.”
Hawker như thường lệ ngồi ở giữa, trước mặt ông là một tấm thảm rách đặt dưới ba món đồ.
“Gì vậy, tôi tưởng là mình chưa xong nhiệm vụ mà?”
Khoan, nhiệm vụ?
Twilight sực nhớ ra, chuyện mình quên bấy lâu nay chính là nhiệm vụ cậu nhận từ Hawker.
Tiêu diệt một chỉ huy q·uân đ·ội Ursus.
Và là nhiệm vụ cấp đỏ.
…
Đến đây, Twilight liền hoảng.
Nhiệm vụ cấp đỏ, khó nhất, phần thưởng to nhất, cũng như h·ình p·hạt kinh hoàng nhất.
“Biết ngay là cậu quên rồi.”
Giọng điệu thở dài châm chọc mang thương hiệu Hawker truyền tới như mọi khi làm Twilight nóng máu, nhưng cậu biết thất bại là lỗi do
mình, không trách ai được.
Thở dài, Twilight đối mặt với sự thật.
“Hình phạt là gì?”
“Há, ta biết ngay là cậu quên rồi.”
“Nhưng yên tâm, như lần trước đã nói, vì là lần đầu tiên nên đây là một nhiệm vụ đặc biệt, không có h·ình p·hạt, nhưng cũng sẽ không có
phần thưởng.”
Hawker giang tay nói làm Twilight thở dài một hơi.
Không bị sao là được rồi, thua keo này ta bày keo khác.
“Được rồi, hôm nay ta chỉ nhắc nhở nhiêu đó thôi, bây giờ cậu nên chú ý chăm sóc cho bản thân mình đi.”
“Ý gì đây, làm gì nói như kiểu sắp có chuyện gì lớn lắm vậy.” Twilight kiếm chỗ ngồi xuống, chống tay nói.
Nhưng chưa kịp ngồi ấm mông, Hawker đã búng tay, và không gian hay đổi.
“Cậu có thể hiểu như vậy cũng được.”
“Và cậu cũng nên nhớ rằng, nhiệm vụ đó, bây giờ mới chính thức bắt đầu.”
“Khoan, ý ông là sao?”
Nghe lời nói cuối cùng của Hawker, Twilight không hiểu, nhưng chưa kịp hỏi lại thì mọi thứ đã mất tiêu.
Chỉ để lại cậu trong khoảng không.
“Lão già khọm, luôn thích đánh đố người ta.”
Twilight cằn nhằn, xong rồi cậu cũng biến mất trong khoảng không.
…………….
…….
Bíp bíp bíp bíp.
Twilight chớp chớp mắt, nhìn trần nhà màu xanh đầy quen thuộc.
“Đây là, lều của mình?”
“Ừ, chắc là vậy.”
Cơ thể cậu tê cứng, Twilight thử đưa tay mình lên thì.
“Ui đau!”
Cơn nhức từ tận xương truyền đến, khiến cậu buột miệng rên.
Thử lại với những bộ phận khác, không thứ gì di chuyển được.
Như thể toàn bộ xương cốt đã gãy sạch.
“Ừ, bị cán qua như thế mà còn sống được là may rồi.”
Chưa nói Cabe, chỉ cần bị một chiếc xe tải lao nhanh cán qua thì chưa chắc đã toàn thây.
Đau thật, nhưng vẫn phải nói là lần này quả thật là may mắn.
Chẳng còn gì làm ngoài việc nhìn trần lều, Twilight đành suy nghĩ về lời nói ban nãy của Hawker.
“Nhiệm vụ giờ mớ bắt đầu, ý ông ta là sao? Chẳng lẽ có thằng chỉ huy của Ursus nào tự nhiên xuất hiện ở đây để làm thịt à, đùa chắc?”
Để có thể leo lên được đến chức vị chỉ huy được q·uân đ·ội riêng, theo Twilight biết, tước vị của người đó phải là Hầu tước trở lên.
Nhưng đó là mấy chục năm trước, và cũng hiếm lắm mới có.
Còn Ursus hiện tại á, quân lực của họ được chia ra làm 6 đội quân, do 6 nhà quý tộc lãnh đạo.
Đội quân thứ nhất trấn giữ thủ đô, cùng với lực lượng đặc biệt trực thuộc dưới mệnh lệnh của hoàng đế.
Quân đội thứ ba thuộc sự chỉ huy của Đại công tước Baikal, hoạt động chủ yếu ở phía đông nam Ursus.
Quân đội thứ tư do đại công tước Vanya lãnh đạo, họ chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn khắp đường biên giới rộng lớn của Ursus, cũng
là người đang hợp tác với Boss.
Ba q·uân đ·ội còn lại Twilight không biết nhiều về phạm vi hoạt động của họ lắm, nhưng những người dẫn đầu cũng có tước vị Đại công
tước.
Không những thế, một số đại công tước khác cũng sỡ hữu tư binh của riêng mình, quy mô không bằng một đội quân nhưng cũng không
nhỏ.
Theo như kế hoạch ban đầu, Twilight sẽ đến phương Bắc, sau đó tìm kiếm một cơ hội á·m s·át rồi đỗ lỗi cho quân địch hay thú hoang lúc đi
săn hay gì đó đại loại vậy.
Nếu Hisomaru tiếp tục hội quân với Boss, kế hoạch vẫn tiếp diễn.
Ngược lại, mọi thứ sẽ là bất khả thi.
Bởi vì các đại công tước bảo thủ hầu như chẳng bao giờ rời khỏi lãnh thổ Ursus.
Và nếu rời đi thì chắc chắn Patriot sẽ thông báo lên về sự tồn tại của tuyến đường này, nên giờ chắc chắn là không thể lén đi vào được
nữa.
Haizz, mệt quá.
Đang nhắm mắt luyên tuyên suy nghĩ bỗng nhiên tấm vải che lối vào căn lều được vén lên.
Rồi có chút ánh sáng mờ mờ của ánh lửa trại chiếu vào trong, cùng với tiếng nói chuyện ăn uống, chắc đang là buổi tối.
“Ai?” Twilight không thể quay sang nhìn người đi vào, cậu nằm yên đó hỏi.
Lách cách!
Đáp lại, là tiếng đồ rơi xuống đất.
Cùng với tiếng chân chạy tới.
“Ai vậy?” Không nghe trả lời, Twilight ngượng đau quay đầu lại nhìn.
Thì bóng người trắng nhỏ đã chạy tới ôm chầm lấy cậu.
“Ag, đau đau.”
Nghe thấy động tĩnh trong lều, có vài người lính thử kéo rèm kiểm tra.
“Đội trưởng tỉnh rồi!”
“Báo cho mấy người khác đi!”
“Ai chạy đi kiếm Rag với Jet đi, Will phóng tới rồi kìa!
Chẳng mấy chốc, căn lều nhỏ của Twilight đã chật kín người.
Chưa xong, ngày càng có thêm người chen vào. Chủ yếu là mấy gã của đội hậu cần, nhưng cũng xen lẫn vài người của tổ trinh sát.
Dẫn đến chỗ vốn đã nhỏ nay lại thêm chật ém.
Và cứ thế, cho đến lúc hoàn toàn không chịu nổi nữa, Twilight lớn tiếng gào đuổi khách thăm bệnh thì mọi người mới tản đi.
Chỉ để lại vài thành viên đặc biệt.
Jet, Will, Rag và Crow những người đã quá quen thuộc.
Ngoài ra, còn có thêm hai khuôn mặt hơi lạ.
Trial, người cầm đầu đội tình báo đã mất dạng trong suốt biến cố xảy ra.
Sự thật là trong lúc mọi người chuẩn bị di chuyển đến để hỗ trợ cho Twilight, họ cần một người ở lại để quản lý doanh trại của mình.
Trial, chỉ huy không hề có chút sức chiến đấu nào được chỉ định ở lại và xử lý nốt công việc đang dang dở.
Thế nên trong lúc nhóm của Twilight và Hisomaru đang bận rộn đấm nhau ở thị trấn, công việc của Trial là ‘xả hàng’ tìm kiếm một ngôi
nhà mới cho những đứa trẻ mồ côi họ tìm được ở những thị trấn trước. Ngoại trừ vài ba đứa bị lung lay và quyết định đi theo họ, phần
còn lại được Trial lén đưa vào những thị trấn khác. Vì Patriot đã điều động hết q·uân đ·ội của các thị trấn mỏ quanh đây, việc di chuyển
không quá nguy hiểm.
Việc thuyết phục người dân nhận nuôi những đứa trẻ cũng rất khó khăn, những cuối cùng, sau một vài mánh khóe, mọi chuyện đã êm
xuôi.
Đám trẻ đưa đi như vậy, còn về tương lai hay cảm thụ chúng ra sao, đã không còn liên quan đến Bl nữa thì sống c·hết ra sao thì ra.
Tống khứ xong lũ trẻ, Trial lại chuyển qua chú ý động tĩnh của các lực lượng Ursus còn lại, tiện thời cảnh báo cho Hisomaru khi có biến.
Và khi mọi thứ kết thúc, anh mới hội họp cùng mọi người và cùng nhau trở về.
“Anh làm tốt lắm.” Twilight vui vẻ khen một câu.
Đúng là nhân viên văn phòng đáng tin cậy, những gì Trial làm không thể nói là quá tốt nhưng đã trong hết nhiệm vụ.
Một lời khen cho anh là xứng đáng.
Và người còn lại trong căn lều, người vừa mới làm đổ khay đồ ăn và ôm lấy người Twilight, không ai khác ngoài Yelena.
Sau khi Twilight b·ất t·ỉnh, Yelena được Will cùng Hisomaru mang theo trở về và tạm thời được chăm sóc bởi đội hầu cần.
Ban đầu, cô bé tỏ thái độ chống đối thấy rõ khi luôn lảng tránh và không hề nghe lời người khác, lại còn cứ trốn đến giường bệnh của
Twilight. Điều này làm những thành viên của đội hậu cần dù đã quen việc chiều chuộng một đứa bé cáu kỉnh cũng thấy mệt mỏi.
Mãi đến khi Rag tỉnh lại, mọi chuyện mới êm xuôi hơn phần nào.
Để chịu ngoan ngoãn nghe lời, Yelena được cho phép phụ chăm lo cho Twilight trong khi cậu b·ất t·ỉnh.
Và thế là cô bé đóng ở trong căn lều này luôn.
Bây giờ đang là bữa tối, Yelena được gọi chạy đi lấy đồ ăn.
Lúc vừa về thì Twilight cũng vừa tỉnh, đó là lúc mọi thứ xảy ra.
…
“Cảm ơn nhóc.”
Twilight nghe từ Rag việc Yelena ở bên cạnh chăm sóc mình trong suốt quãng thời gian đó.
Cậu đưa tay đặt lên mái tóc trắng của cô bé xoa nhẹ.
Hai mắt Yelena vui sướng híp lại thành sợi chỉ, hai tay run nhè nhẹ.
Nói chuyện một lúc, Twilight liếc thầm qua chỗ Rag.
Anh hiểu ý cúi xuống nói chuyện với Yelena.
Rồi hai người dắt nhau đi ra ngoài lấy đồ ăn.
Chén súp ban nãy cô bé mang vào đã được dọn đi, Yelena cũng chưa ăn gì cả nên cũng rất đói. Hơn nữa, Twilight cũng cần thứ gì đó để bỏ
bụng.
Đợi hai người đi rồi, Jet và Crow cũng lần lượt rời đi để Twilight nghỉ ngơi.
Trong lều chỉ còn lại Will cùng Twilight.
“Vậy, chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi b·ất t·ỉnh ở đó?” Twilight là người mở lời trước.
“Vâng? Ngài không nhớ gì hết à?” Will bất ngờ hỏi ngược lại.
Vì điều này giống như những gì Hisomaru đã dặn dò.
“Không? Có gì quan trọng lắm mà tôi quên à?”
“À không, không có gì đâu.” Trước khi Twilight nhìn ra điều gì, Will vội đổi giọng và kể lại những gì xảy ra sau đó.
Con quái vật bị những người khác đánh hạ, sau đó Hisomaru dẫn mọi người rời khỏi thị trấn, gửi sứ giả đến cho Boss rồi kéo quân trở về.
Qua gần hai tháng di chuyển, họ cũng gần rời khỏi khu rừng và ra khỏi lãnh thổ Ursus.
“Khoan, tôi hôn mê 2 tháng rồi á?!!”
Vô lý, cho dù có t·ai n·ạn nặng như thế thì cũng lắm một tuần là tỉnh rồi chứ, gần hai tháng là cái???
“Đúng vậy thưa đội trưởng, mọi người ai nấy cũng đều lo lắng cho ngài, nhưng chẳng ai có thể làm gì cả. Ngài Hisomaru đang tính nếu
đến lúc ra mà ngài vẫn chưa tỉnh lại thì sẽ mang ngài đến bệnh viện ở một thành phố lớn nào đó để kiểm tra.
“Vậy à, xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng.” Twilight hơi cúi đầu nhắm mắt.
Rồi cậu hít một hơi sâu.
“Lần sau tôi sẽ cố gắng không kéo chân.”
“Không đâu đội trưởng, ngài luôn làm rất tốt rồi, lỗi là ở bọn tôi vì đã không bảo vệ ngài tốt.”
Hai người khách khí nói chuyện qua lại một hồi, cho đến khi Rag cùng Yelena trở lại mang theo hai chén súp bằng gỗ.
Đã gần khuya, mọi người cũng đi ngủ gần hết, Will đứng dậy từ biệt mọi người rời đi trước.
Vì không thể cử động quá nhiều, Twilight chỉ có thể nằm yên để Rag đút cho ăn.
Ừ, nước súp cũng ngon, vị giống loại súp mà người Higashi hay ăn, hình như gọi là miso hay gì đó.
Nhưng thịt, nó có mùi là lạ.
“Này Rag, đây thịt gì vậy?” Húp xong muỗng súp, Twilight nhìn mấy miếng thịt còn trôi nổi trong bát hỏi.
“À, là thịt gấu đó, do Ngài Hisomaru săn được.” Rag thản nhiên trả lời, trong khi múc thêm một muỗng nữa. “Có vấn đề gì à?”
Yelena cũng nhìn sang, cô bé thấy bữa ăn tối nay rất ngon.
“Không có gì đâu.” Twilight lắc đầu, cậu chỉ thấy có gì đó là lạ thôi, mà không biết là gì.
Ăn nhanh hết chén súp, Rag hỏi có muốn ăn thêm không thì Twilight từ chối, cậu nói anh nên đi nghỉ đi.
Rag chúc cậu ngủ ngon rồi mang theo hai chén súp không rời đi.
Để lại Yelena.
“Tôi ngủ ở đây được chứ?” Cô bé hỏi.
Tuy hổm nay đã ngủ ở đây rồi, nhưng giờ chính chủ đã tỉnh lại nên cần phải có cậu cho phép.
“Không phải không được, nhưng mà..” Twilight quay xung quanh nhìn.
Căn lều trống không chỉ dùng để ngủ chứ không phải lều cắm trại nên chả có gì ngoài chiếc giường xếp cậu đang nằm.
Thế thì..
“Nhóc có biết chỗ mấy chiếc xe lớn đậu ở đâu chứ?”
Yelena gật đầu.
“Nhóc đến đó được chứ?”
Yelena tiếp tục gật đầu.
“Vậy nhóc lấy giùm anh mấy thứ được chứ?”
Yelena đứng dậy sẵn sàng chạy đi.
“Tốt, thế cầm cái này lên đi.” Twilight hướng đầu về phía chân giường, nơi đó đạt chiếc Balo luôn đi theo cậu.
Yelena xách nó lên, theo lời của Twilight lấy ra một chiếc chìa khóa.
“Được rồi, cầm cái chìa khóa này chạy đến chỗ mấy chiếc xe, tìm cái mà trông mới hơn mấy cái còn lại ấy, dùng chiếc chìa khóa này mở cửa sau, …”
Dặn dò thật kỹ, Twilight để Yelena chạy đi.
Không lâu sau, cô bé quay trở lại cùng vài thứ đồ ôm trong tay.
“Giỏi lắm.” Twilight khích lệ và nhận lại chiếc chìa khóa và cất vào túi áo.
Rồi cậu mới nói đến những thứ Yelena mang về.
“Đây là túi ngủ của anh, hơi lớn nhưng nhóc có thể nằm trong đấy.”
Dù rất muốn nói mình đã có một cái do mấy người lớn ngoài kia đưa cho rồi, nhưng Yelena lại im lặng vui lòng mà nhận lấy cái túi ngủ.
Còn thứ còn lại mà Yelena mang về.
Twilight bảo đưa nó cho cậu.
Đó là một quyển sách.
Đặt nó lên người, Twilight im lặng đợi Yelena tắt ngọn đèn rồi chui vào trong túi ngủ.
“Chúc ngủ ngon Dualah.”
“Ừ, chúc ngủ ngon.”
Hai người chúc nhau ngủ ngon rồi im lặng ngủ.
…
…
…
Sau một lúc, tiếng thở nhẹ của Yelena vang lên.
Twilight mở mắt ra.
Cậu kéo người ngồi dựa vào thành đầu giường rồi mở quyển sách vưa được đem tới ra.
Nhìn qua để chắc chắn Yelena đã ngủ, Twilight mới búng tay.
Tách.
Không có gì xảy ra.
Twilight nhíu mày tiếp tục.
Tách tách tách.
Phải vài lần nữa, một ngọn lửa nhỏ mới hiện ra trên đầu ngón tay cậu.
Thổi nhẹ, ngọn lửa nhỏ trôi nổi trên không khí chỗ giữa người cậu. Đủ để phát sáng, cũng không làm người khác thức dậy vì chói mắt.
Ok, Twilight mở quyển sách che lại ngọn lửa, bắt đầu dọc tiếp phần đã đánh dấu.
Cậu đã nằm yên gần hai tháng trời rồi, nên không đành ngủ thêm chút này vào tối nay.
Soạt.
Cứ thế, thời gian cứ tiếp tục trôi trong buổi đêm yên tĩnh.
Chỉ thi thoảng có vài tiếng lật trang sách phát ra.
Cho đến sáng ngày hôm sau.